Truyện ngắn có 3 phần.
Converter: Sâu Lười@Tangthuvien
Mình sẽ không nói truyện ngắn HE hay là SE. Bởi vì không có ai chết, không có ai xa ai, vị trí của người nào ở đâu, đến cuối cùng vẫn ở nơi đó. Vì vậy, còn phụ thuộc vào cảm nhận của từng bạn.
Mình chỉ có thể nói một câu muôn đời khi đọc truyện ngắn của Fresh Quả Quả, đó là đau đớn!
--------------------------------
Phần 1: Mơ Mộng
Ta mất hơn hai mươi năm mới tìm được nàng, làm sao có thể dễ dàng bỏ lại nàng mà đi đây?
.........
Giống như thường lệ, ăn cơm tối xong, tôi và Vong Ngôn đi tản bộ, leo đến đỉnh một ngọn núi nhỏ để ngắm mặt trời lặn.
Chàng đột nhiên cười hỏi tôi: "Nguyệt Lạc, nàng vì sao trong người luôn mang theo một thanh chủy thủ? Là sợ chưa thành thân mà ta lại có cử chỉ gì vô lễ với nàng sao?"
Tôi cắn vào cánh tay của chàng một cái, từ trong ngực lấy ra thanh Ngân Tỳ có mùi thơm lạ lùng, nước sơn đen như mực cho chàng xem: "Thanh chủy thủ này là trước kia sư phụ cho ta, muốn ta mang theo bên mình, nói là có thể trừ tà phòng thân, tránh bệnh dưỡng thần." [Thanh chủy thủ: Con gao găm, giống như thanh gươm nhỏ.]
"Nguyệt Lạc còn có sư phụ sao?" Đôi mắt phượng của Vong Ngôn hơi nhíu lại, ánh sáng lúc hoàng hôn chạng vạng phủ lên gương mặt như ngọc của chàng, thản nhiên toát ra một màu đỏ tươi ẩn hiện.
"Thân thể của ta trước kia dễ mắc nhiều bệnh, lúc mười tuổi, phụ thân mời sư phụ đến điều trị cho ta. Sư phụ nói cuộc đời của người có hai ý nguyện, một điều trong đó chính là muốn thu nhận đồ đệ. Sau đó ta đã bái ông ấy làm thầy, người tặng cho ta thanh… Ngân Tỳ này. Về sau bệnh của ta dần dần khỏi hẳn, nhưng mà mấy năm nay đều chưa từng gặp lại người. Nghe phụ thân nói, người nhận đồ đệ so với cây Ma Tước trong sân nhà ta còn nhiều hơn, có khi đã không còn nhớ rõ ai là đồ đệ của mình nữa rồi." Tôi nhớ lại người luôn mặc một bộ áo đỏ ấy, đột nhiên có chút cảm khái.
"Đó là ý tứ của người, Nguyệt Lạc số mạng thật tốt, có phụ thân cưng chiều, lại có sư phụ yêu thương. Hiện giờ lại vì ta mà bỏ qua tất cả, nhưng ta ngoại trừ một lòng chân thành, thì những thứ khác, cái gì cũng không có để cho nàng…"
Tôi nhẹ nhàng lắc đầu: "Đừng nói như vậy, chỉ cần có thể cùng chàng ở chung một chỗ, ta có khổ sở gì cũng không sợ. Đồng ý với ta, mặc kệ dù có phát sinh chuyện gì cũng đừng rời xa ta."
"Ta mất hơn hai mươi năm mới tìm được nàng, làm sao có thể dễ dàng bỏ lại nàng mà đi đây?"
Vong Ngôn mỉm cười ôn nhu, một thân áo trắng phấp phới trong gió, ánh mắt đen láy như mực nhìn vào tôi, giống như có thể chứa đựng được cả thế gian này.
****************************
Tôi và Vong Ngôn quen biết vào một năm trước, phụ thân mời cho tôi một thầy đồ tên Tây Tịch, nhưng đột nhiên ông ấy bị bệnh nặng, học trò của ông ấy liền thay thế để dạy cầm kỳ cho tôi. Ngày ấy tôi lại lười biếng dậy muộn, vật vờ đi vào trong đình. Vong Ngôn đang đánh cờ để chờ tôi, khuôn mặt hơi cúi xuống, giống như người ở trong bức họa. Hai chúng tôi vừa gặp đã thương, lâu ngày sinh tình, càng không thể vãn hồi.
Lâm gia mấy đời chỉ có một mặt con, năm mẫu thân sinh tôi, vì sinh khó mà chết, phụ thân tình thâm, mãi vẫn chưa cưới thê nạp thiếp, trong nhà lại ít người, tôi từ nhỏ thân thể đã luôn mắc nhiều bệnh tật. Lâm gia mặc dù không phải là danh môn vọng tộc gì, nhưng nhiều thế hệ đã buôn bán kinh doanh, coi như cũng là phú hào một phương.
Phụ thân yêu thương tôi, luôn luôn dễ dàng chiều ý, việc hôn nhân của tôi cũng vô cùng thận trọng, về gia thế và tướng mạo của đối phương thì không thể không soi xét. Tôi lúc ấy nghĩ nữ nhi ai cũng phải lập gia đình, lén chạy đến quan sát người kia, cảm thấy không quá mức bất mãn cho nên cũng liền đáp ứng. Ngờ đâu một lần vô tình gặp gỡ, chàng lại làm mất hồn tôi, hôn sự trước kia tất nhiên là không chịu, muốn từ bỏ. Phụ thân nói quân tử không nói hai lời, không cho tôi từ hôn, lại còn âm thầm ở sau lưng tôi mà uy hiếp dụ dỗ Vong Ngôn. Rõ ràng chẳng qua cũng chỉ vì thành kiến về vấn đề dòng họ, ghét bỏ Vong Ngôn không tiền không thế mà thôi.
Vì thế, giống như những câu chuyện tiểu thư khuê các vẫn thường được phân tích diễn giải trong sách, tôi theo Vong Ngôn bỏ trốn, đến một nơi gọi là Uyển Thành. Dù lúc rời khỏi nhà đã mang theo bên mình một số ngân lượng lớn, lại còn ngân phiếu và đồ trang sức, nhưng Vong Ngôn lại không chịu dùng một phân tiền của tôi. Chúng tôi ở ngoại ô mua một ngôi nhà nhỏ, hầu như đã tiêu tốn toàn bộ dành dụm tích cóp mấy năm nay của chàng. Vong Ngôn lại lạc quan và kiên định, vò rối mái tóc của tôi: "Đường đường là nam tử hán, chẳng lẽ ngay cả vợ của mình mà cũng đều nuôi không nổi sao?"
Thật vậy, Vong Ngôn đầy tài hoa, lại không biết vì sao, cho tới bây giờ cũng không ham công danh. Tôi cũng không muốn chàng có chức vị, dù cho có chịu đựng mọi ngăn cản của phụ thân, cũng không ủng hộ chàng giành lấy công danh rồi mới về đón tôi. Dù sao thì quan thanh liêm vốn khó làm, mà tham quan thì tôi lại xem thường. Mà thôi, với tính khí của Vong Ngôn, bất khuất không cúi đầu, là đầu gỗ cứng rắn như tượng, sẽ chỉ làm tôi càng thêm lo lắng. Tôi chỉ muốn tìm một chàng trai tình sâu nghĩa nặng như phụ thân, chỉ đối tốt với một mình tôi, dành nhiều thời gian cho tôi một chút, vậy thôi.
*****************************
Chọn một ngày lành tháng tốt, tôi và Vong Ngôn rốt cuộc cũng bái đường thành thân trong sự chứng kiến của hàng xóm láng giềng, bắt đầu một cuộc sống mới. Vong Ngôn là phu tử của một trường tư thục, nhàn rỗi thì bán thơ bán tranh, hoặc là viết thư mướn. Tôi từ một cô gái tâm tính bướng bỉnh, cũng biết học cách lo liệu việc nhà, nhưng Vong Ngôn lại luôn sợ tôi mệt mỏi, vừa về đến nhà thì cái gì cũng đều tranh làm với tôi. Sợ tôi nhàm chán, chàng còn làm hàng rào vây xung quanh sân, trồng nhiều hoa cỏ, nuôi rất nhiều con gà con và vịt nhỏ.
Ban đêm, tôi thích nằm sấp trong lồng ngực chàng, nghe chàng kể chuyện xưa trong sách dã sử. Chàng hưng trí thì sẽ ngâm thơ cho tôi nghe, vừa lưu luyến vừa cắn vành tai của tôi. Đêm xuân nồng nàn, liều chết triền miên, không những không khổ cực mà còn tràn ngập niềm vui.
.
.
.
Thời gian trong nháy mắt đã qua hơn nửa năm, nha hoàn ở bên người là Tiểu Hương thỉnh thoảng sẽ lén lút sai người đưa tin tức ở trong nhà đến cho tôi biết. Bỏ trốn đi đúng thật đã làm cho phụ thân giận tím mặt, nhưng không có phái người tìm tôi, đem chính mình nhốt ở trong phòng một ngày một đêm. Về sau không cho phép bất luận kẻ nào nói chuyện về tôi, nghĩ đến là trong lòng rét lạnh, không còn ý định xem tôi là nữ nhi nữa.
Mới đây nghe được tin sức khỏe của phụ thân không tốt lắm, nghĩ đến chính mình đã không thể ở bên cạnh ông để báo hiếu, tôi cũng khó tránh khỏi lo lắng và hốt hoảng. Vong Ngôn thấy tôi trằn trọc mất ngủ, rầu rĩ không vui, hơn nửa đêm liền bế tôi lên, nói muốn đi ra bên ngoài ngắm hoa.
Dưới ánh trăng, liền nhìn thấy một dãy hoa mẫu đơn như lửa đỏ một mảnh, rực rỡ mê hồn, còn được bao phủ một màu sáng bạc nhẹ nhàng, trong nét hoa lệ còn ẩn hiện một vẻ thần bí. Vong Ngôn rót một chén rượu, uống một hơi cạn sạch, đánh đàn cho tôi nghe khúc "Phượng Cầu Hoàng". Tôi đưa tay đón gió, mỉm cười nhìn chàng, thật là mong mỏi đem thời khắc này vĩnh viễn ngừng lại.
Vong Ngôn mớm rượu cho tôi, đè tôi vào khóm hoa mẫu đơn, trước kia chưa từng hôn tôi kịch liệt như vậy: "Nguyệt Lạc, ta hận không thể gặp gỡ nàng sớm hơn mấy năm về trước."
Tôi thở hổn hển, bắt lấy ngón tay của chàng đặt lên miệng cắn nhẹ: "Chúng ta bây giờ không phải là rất tốt đấy sao? Mà có một ngày ta hồng nhan già đi, vậy chàng còn có thể yêu ta như thế này nữa hay không?"
Vong Ngôn thề thốt son sắt: "Dù sông cạn đá mòn, ta quyết sẽ không phụ nàng."
.
.
.
Mây trở mình che mưa, cánh hoa mẫu đơn tầng tầng lớp lớp thấp thoáng đong đưa, lại nhẹ nhàng rũ xuống, trước mắt tôi là một mảnh mộng ảo. Mệt mỏi đến cực điểm, thiêm thiếp một lát rồi tỉnh lại, ánh trăng vẫn chiếu sáng trong, tôi đắp áo choàng của Vong Ngôn, gối đầu lên đùi của chàng, không có… một chút cảm giác lạnh lẽo, hoặc là khó chịu gì cả. Vong Ngôn luôn luôn chu đáo săn sóc như vậy.
Tôi mở to mắt nhìn chàng, chàng chỉ khoác một bộ áo trong, cánh tay lộ ra bên ngoài, trong tay cầm theo bầu rượu, ngẩng đầu uống từng ngụm từng ngụm. Một mùi thơm ngào ngạt say mê, trên gò má của chàng là một vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng mà tôi chưa bao giờ thấy qua.
Trên cánh tay của chàng có hai hàng sẹo, dù đã mờ đi, nhưng lại khắc sâu vào trong lòng của tôi, chưa bao giờ phai nhạt.
Đó là khi chúng tôi quen biết được ba tháng, tôi đối với Vong Ngôn đã là tình yêu sâu đậm, một lòng tha thiết. Nhưng chàng vẫn luôn kiêng kỵ thân phận tiểu thư của tôi, đối với tôi như gần như xa, có khi tránh né. Tôi đối với chàng tràn ngập tò mò, hỏi lung tung mọi chuyện. Khi chàng nói với tôi, việc chàng thích nhất là vào sáng sớm, leo lên đỉnh núi để ngắm mặt trời mọc thì tôi lại nằng nặc đòi chàng phải dẫn tôi đi cùng, dù là ngắm mặt trời lặn cũng tốt. Chàng bất đắc dĩ, đành phải lén dẫn tôi đi ra ngoài.
Cuối cùng không ngờ rằng lúc trở về thì sắc trời đã quá tối, chúng tôi vô tình rơi vào bẫy của thợ săn, Vong Ngôn vì đỡ lấy tôi mà còn bị thương. Toàn ngọn núi tối đen, khắp nơi có thể nghe thấy tiếng kêu của những loài dã thú, tôi sợ hãi mà luôn khóc mãi. Ban đêm trời lại mưa to, Vong Ngôn đã ôm tôi thật chặt, an ủi tôi rằng những người thợ săn sẽ đến kiểm tra con mồi, đến lúc đó sẽ có người cứu chúng tôi ra ngoài. Nhưng mà đợi mãi vẫn không có ai, chúng tôi bị nhốt suốt ba ngày, tôi vừa đói vừa sợ, lại còn bắt đầu sốt cao. Vết sẹo trên cánh tay của Vong Ngôn là do bị chính tôi cắn mà thành, trong lúc mơ hồ, chàng một mực an ủi tôi, nói sẽ luôn bên tôi, muốn tôi uống nhiều máu của chàng để cầm cự đến cùng, rất nhanh sẽ được cứu trợ.
Về sau, cuối cùng cũng được người ta phát hiện, tôi hạ sốt, điều dưỡng một lát thì không có gì trở ngại. Nhưng mà Vong Ngôn lại mất quá nhiều máu, miệng vết thương nhiễm trùng sưng tấy, thiếu chút nữa thì phải bỏ mạng. Tôi đã khóc đến nỗi tâm can đều vỡ nát, phụ thân vào lúc đó cũng biết được chuyện của chúng tôi, tuy rằng có mời thầy thuốc tốt nhất đến chữa cho Vong Ngôn, nhưng cũng không có hứa sẽ tác thành cho chúng tôi.
Có lẽ, tình cảm đầu tiên tôi đối với Vong Ngôn là ưa thích và ngưỡng mộ, còn sau lần đồng sinh cộng tử ấy, mới là chân chân chính chính yêu đến tận xương tủy, thật tình sâu nặng, để tôi toàn tâm tin tưởng và gởi gấm. Cho dù có phải vứt bỏ toàn bộ thế giới, tôi cũng muốn cùng chàng ở chung một chỗ.
Dù cho Vong Ngôn có ca ngợi mỹ mạo của tôi như thế nào, thì tôi cũng chỉ biết đó là trong mắt người yêu, đối phương sẽ luôn giống như Tây Thi mà thôi. Diện mạo của tôi bình thường, nữ công gia chánh lại vụng về rối tung rối mù, cầm kỳ thi họa cũng học không tốt. Điều duy nhất so với các tiểu thư khác có tốt hơn một chút, đại khái cũng chỉ có thể nghĩ đến tài nấu nướng. Mặc dù có vài người hầu hạ, nhưng tôi cũng không để cho mười ngón tay chưa từng dính nước mùa xuân, tôi thường xuyên xuống bếp nấu ăn cho phụ thân. Cho nên hiện giờ, mỗi ngày trong lúc rảnh rỗi, đã luôn chế biến thức ăn để lấy lòng dạ dày của Vong Ngôn.
Chàng cầm đũa lên, nếm thử món cá hấp tôi vừa mới làm, chân mày nhướng lên tán thưởng: "Tuy là món ăn giống, nhưng mà Nguyệt Lạc làm lại cảm giác không giống với hương vị của tiệm ăn bên ngoài."
"Làm sao lại không giống đây?" Tôi cảm thấy đắc ý.
Vong Ngôn nhìn con cá trắng nõn trong mâm, mùi vị thơm ngát mà như vẫn còn đang run nhè nhẹ, lắc lắc đầu: "Nói không nên lời, chỉ cảm thấy thật mới mẻ, vị ngon tới cực điểm."
"Thê tử của chàng tài giỏi như vậy cơ mà, vậy buổi tối hôm nay chàng có thể cùng nàng ấy đi xem kịch được hay không?"
Vong Ngôn trừng to mắt: "Chúng ta đã đi xem liên tục mười ngày rồi."
Tôi cười khúc khích, không nghe lời, ở trong ngực chàng làm nũng: "Nhưng mà ta thật muốn biết về sau câu chuyện sẽ ra sao."
"Nhưng ta đã kể cho nàng nghe rồi, chuyện xưa này ta cũng biết."
"Không muốn, không muốn, chàng lại không có biết diễn."
Vong Ngôn bất đắc dĩ sờ đầu của tôi: "Được, được, được, sẽ đi cùng nàng."
****************************
Nhưng vào ban đêm, khi vở kịch hay đang được trình diễn, thì người láng giềng vội vàng chạy tới báo cho tôi biết, trong nhà bị cháy. Tôi và Vong Ngôn vội vàng chạy trở về, mặc dù dập được lửa, nhưng ngôi nhà đã bị cháy hầu như hoàn toàn. Lửa là bùng lên từ phòng bếp, lúc ra khỏi nhà tôi còn đang hầm canh, có thể là bếp chưa có dập tắt hẳn, đốm lửa văng vào đống củi ở kế bên mà sinh ra hỏa hoạn sao? Ngôi nhà cố gắng vun đắp hơn nửa năm cứ như vậy mà bị hủy đi, bảo tôi làm thế nào mà không đau lòng, còn những ngân phiếu khi rời nhà mang đi, và rất nhiều những bức tranh thơ của Vong Ngôn nữa.
Vong Ngôn nhẹ nhàng an ủi tôi, nói người không có việc gì là tốt rồi. Tôi suy nghĩ thấy cũng phải, chỉ cần Vong Ngôn còn ở bên cạnh tôi, cả hai chúng tôi đều bình an, thì so với bất cứ điều gì cũng đều trân quý hơn.
--------------------------------
*Vũ Nhi bát quái: Câu Vong Ngôn nói: "Ta mất hơn hai mươi năm mới tìm được nàng, làm sao có thể dễ dàng bỏ lại nàng mà đi đây?"
Là từ lúc sinh ra cho đến bây giờ, khi hơn hai mươi tuổi, hắn mới gặp được nàng, chứ không phải giữa hai người có chuyện gì rồi hắn đi tìm nàng hai mươi mấy năm^^. Điều này chắc các bạn cũng nghĩ ra, mình chỉ khẳng định lại^^.