Đảo Thanh Mai

Edit: Ry

"Lâu rồi không gặp." Tiêu Trướng Nguyệt chỉ nhìn Nhạn Không Sơn, lướt qua người tôi.

Nhạn Không Sơn híp mắt, có vẻ cũng rất kinh ngạc khi tình cờ gặp nhau như vậy.

"Sao chị lại ở đây?"

Tôi không chớp mắt nhìn chằm chằm vào chỉ số trên đầu Nhạn Không Sơn, cầu nguyện đừng xuất hiện sắc màu mà tôi không muốn thấy nhất.

May mắn thay, chỉ số tâm trạng chỉ hơi tụt xuống, không có hồng cũng không biến vàng, mà chỉ số trên đỉnh đầu Tiêu Trướng Nguyệt cũng duy trì một màu trắng, hai người có vẻ sẽ không nối lại tình xưa.

Cái này cũng quá kích thích rồi. Tôi gần như đã tưởng là mình sẽ phải chứng kiến một cảnh máu chó gương vỡ lại lành gì gì đó.

Tôi lặng lẽ thở ra một hơi, thật muốn tìm một chỗ nào đó nằm xuống, mở rộng tay chân nghỉ ngơi một lát, để hồi phục lại dây thần kinh bị căng quá độ.

"Mới thăng chức nên áp lực hơi lớn, đến đây để xin thuốc ngủ an thần."

Một cơn gió nóng rực thổi qua, thổi lên sợi tóc hơi xoăn của cô. Cô giơ ngón tay gạt chúng ra sau tai, đối mặt với Nhạn Không Sơn đang đứng thẳng, khung cảnh cực kì giống phim thần tượng đô thị vừa ra mắt.

Nhạn Không Sơn gật đầu nói: "Chúc mừng chị thăng chức."

Tiêu Trướng Nguyệt cũng không được tính là trẻ, nhưng bảo dưỡng tương đối tốt, dáng vẻ trông nhiều nhất cũng chỉ ba mươi tuổi.

Năm tháng không để lại bất cứ dấu vết gì trên gương mặt cô, còn trao cho cô sự quyến rũ đặc biệt của người từng trải.

"Kết hôn rồi à?" Người khác hỏi câu này, ít nhiều sẽ khiến cho người ta thấy thật vô duyên, nhưng cô hỏi ra lại chỉ giống như thuận miệng quan tâm một chút.

Nhạn Không Sơn ngừng một lát, trả lời: "Không."

"Cậu hẳn là nên kết hôn rồi." Tiêu Trướng Nguyệt quay đầu, nhìn tôi rồi ánh mắt chuyển xuống Nhạn Vãn Thu, cô nói: "Cô bé cần có sự dạy bảo của phụ nữ."

Đến lúc này, nét mặt Nhạn Không Sơn mới không kiềm chế được, hiện lên một chút "không vui" chân thật.

Nhưng giọng điệu của anh vẫn rất khắc chế: "Không phiền chị quan tâm."

Trên đầu là tán cây to lớn, giữa chạc cây vang lên tiếng ve kêu rả rích không ngừng.

Tiêu Trướng Nguyệt cầm một cái cặp da khá lớn, áo khoác màu xám đậm vắt trên cánh tay, giày cao gót phối với quần tây, tư thế cực kì hiên ngang.

"Vậy thì chúc cậu sớm tìm thấy được nửa kia." Cô cảm nhận được sự bài xích của Nhạn Không Sơn, thái độ vẫn thủy chung không thay đổi, vẫn ôn hòa bao dung: "Lái xe đang chờ tôi, tôi đi trước đây." Nói xong cô cũng không chào tạm biệt, cứ thế bước nhanh về phía trước.

Nhạn Không Sơn đứng tại chỗ một lúc lâu, sau đó lại như không thấy khúc nhạc dạo này, cất bước đi về phía tôi và Nhạn Vãn Thu.

"Đi thôi." Anh nói: "Sắp đến giờ hẹn rồi."

Nhạn Vãn Thu đi vào phòng trò chuyện với bác sĩ, tôi và Nhạn Không Sơn ngồi ở ghế dài bên ngoài chờ.

Tôi nhìn chằm chằm vào vách tường màu trắng và áp phích phổ cập kiến thức khoa học trước mặt, đột nhiên hỏi: "Anh không tin vào tình yêu, bởi vì chị ấy sao?"

Người đàn ông bên cạnh mãi không trả lời, tôi nén sự thấp thỏm quay đầu sang nhìn, phát hiện ra anh đang dựa đầu vào tường, mắt khép hờ, hơi thở rất nhẹ và chậm, hình như ngủ mất rồi.

Được thôi,

Tôi bĩu môi, vừa muốn thu tầm mắt về, người đàn ông tưởng như đã ngủ lại chậm rãi mở miệng.

"Một nửa." Còn không đợi tôi đặt câu hỏi, anh đã bổ sung: "Chị ta với Đinh Bạch Chu, mỗi người một nửa."

"Chị ta là đàn chị của tôi, là thầy, cũng là người hướng dẫn, tôi và chị ta đã từng có chung một lý tưởng. Tôi cho rằng mình là một phần sinh mạng của người ấy, nhưng thật ra tôi chỉ là một khách qua đường trong cuộc sống của người ta." Anh mở mắt, khóe môi treo một nụ cười trào phúng: "Khi tư tưởng không chung đường, phải đối mặt với hiện thực thì tình yêu sẽ luôn là thứ đầu tiên bị hi sinh. Nếu đã vậy, thà không có nó ngay từ đầu, người có lẽ sẽ còn sống tốt hơn."

Anh không nói quá rõ ràng, tôi cũng không muốn phỏng đoán linh tinh, nhưng nghe vậy... Hẳn là Tiêu Trướng Nguyệt vứt bỏ anh? Dứt khoát, không để lại chút gì cho anh, hoàn toàn vứt anh đi.

"Thế nhưng, không thể khống chế tình yêu." Đây cũng là một trong những phiền não của tôi: "Nếu có thể khống chế được, thì trên đời đã bớt đi rất nhiều nam nữ si tình."

Nhạn Không Sơn thoáng nhìn về phía tôi: "Em còn trẻ mà đã rất sâu sắc."

Tôi nhịn xuống xúc động muốn thở dài, học theo anh dựa đầu vào tường, nhắm mắt nghỉ ngơi.

"Cũng tạm."

Nếu có thể, tôi cũng không muốn lần đầu tiên thích người khác, cảm nhận lại sâu sắc đến vậy.

Kết thúc trị liệu của Nhạn Vãn Thu, chúng tôi đến quán ăn gần bệnh viện ăn trưa, buổi chiều Nhạn Không Sơn đưa tôi tới chỗ mẹ như đã hẹn trước.

Nhà mới của mẹ tôi không ở quá xa bệnh viện, lái xe nửa tiếng là đến.

Nhạn Không Sơn và Nhạn Vãn Thu chờ ở dưới lầu, tôi đi lên một mình.

Chuyện đồ vật mà mẹ muốn cho tôi, tôi cùng từng suy đoán rất nhiều, thậm chí còn nghĩ có khi nào bà sẽ cho tôi lì xì làm tiền sinh hoạt không, dù sao thì bà cũng khiến tôi đi xa như vậy.

Kết quả là vừa vào cừa, tôi thay xong giày chào hỏi với bà, bà đã vô cùng phấn khởi lấy từ phòng khách ra một bọc chăn ga, nói là hai ngày trước đơn vị của chồng bà phát, vừa hay để tôi dùng khi khai giảng.

Để tôi đi bốn tiếng đồng hồ chỉ vì muốn cho tôi chăn ga.

Tôi muốn nói những cái này thật ra ông nội cũng đã giúp tôi chuẩn bị, đệm chăn, màn, bàn chải đánh răng rồi chậu rửa mặt. Ông nội không rõ chi tiết, cả cốc uống nước chén bát cũng mua đủ cho tôi rồi.

Mà đống chăn mền này cũng quá dày quá lớn, cái giường ở kí túc xá cùng lắm rộng một mét, tiết trời tháng chín còn phải bật quạt hóng gió, không dùng được.

"Ở trên đảo không mua được chăn mền tốt như thế đâu. Con xem này, là lông ngỗng một trăm phần trăm đấy."

Nhưng đối mặt với vẻ hào hứng của mẹ tôi, tôi không nói nổi mấy lời thừa thãi.

Ít ra, bà thấy tôi là thật sự rất rất vui.

"Tốt quá, mẹ cám ơn dượng giúp con." Tôi nhận lấy chăn mền từ trong tay bà, cũng không biết còn có thể nói cái gì.

Không có nhiều chủ đề, hai người lập tức sa vào trạng thái xấu hổ tạm thời không nói được gì.

Theo lý thuyết, bà làm bạn với tôi lâu hơn ba nhiều, sau khi ly hôn cũng là tôi sống với bà, chúng tôi không nên xa lạ như vậy. Nhưng sự thật chính là thế, chỉ hai tháng không gặp, chúng tôi dường như không có gì để nói với nhau.

"Miên Miên, gần đây con có khỏe không?" Lúc hỏi cái này, bà có vẻ hơi chột dạ. Tôi nghĩ là bởi vì hai tháng vừa qua, bà chỉ gọi cho tôi được ba cuộc điện thoại.

Muốn tôi tới lấy chăn mền là giả, bồi dưỡng tình cảm mẹ con mới là thật.

"Con rất thích đảo Thanh Mai, ông nội cũng đối xử rất tốt với con." Tôi nói: "Mẹ không cần phải lo cho con đâu, con có thể tự chăm sóc cho bản thân."

Lời vừa ra khỏi miệng, chỉ số trên đầu mẹ tôi mạnh mẽ tụt xuống, có vẻ càng thêm áy náy.

"Vậy, con có muốn ở lại ăn cơm không? Mẹ đi mua thịt vịt nướng con thích ăn nhất nhé?"

Thật ra tôi rất hiểu bà, ly dị nhiều năm như vậy, vất vả lắm mới tìm được một đối tượng có thể nắm tay cả đời, thời kì trăng mật đương nhiên trong mắt chỉ có lẫn nhau, sao chứa thêm được người khác?

Tôi cũng không thấy việc tôi đến đảo Thanh Mai là bà "vứt bỏ" tôi, dù sao thì tôi ở cùng bà mới thật sự là không được tự nhiên cho lắm.

Tôi lắc đầu nói: "Bạn con còn đang đợi, để lần sau đi ạ."

"Vậy sao..."

Trông bà có vẻ hơi khổ sở.

Tôi đặt chăn xuống, tiến tới ôm lấy bà.

"Con thật sự đang sống rất tốt." Tôi nói: "Cám ơn mẹ đã để con đến chỗ ông nội."

Hai tháng này tôi trải qua rất vui vẻ, còn vui hơn cả hai năm qua cộng lại.

Buông vòng ôm ra, vành mắt mẹ tôi hơi đỏ, lúc nói chuyện cũng đã mang theo chút nghẹn ngào.

"Vậy để lần sau. Đợi con khai giảng xong, muốn đến lúc nào thì cứ đến, mẹ luôn hoan nghênh con."

Tôi vâng, cười rồi gật đầu, cầm lên chăn mền nói tạm biệt với bà.

Trở lại đảo Thanh Mai, đã đến giờ ăn cơm tối.

Lúc xuống xe ở trước cửa nhà, Nhạn Không Sơn gọi tôi lại, nói là hôm nay anh hơi mệt, buổi tối muốn đi nghỉ sớm.

Tôi sửng sốt, mất mấy giây mới hiểu được anh đang uyển chuyển muốn nói tối nay tôi đừng đến tìm anh, trong một thoáng cảm thấy hơi ngượng ngùng, liên tục gật đầu.

"À... Vâng, em biết rồi."

Đưa mắt nhìn anh lái xe vào sân nhà mình, tôi có chút tịch mịch nghĩ: Quả nhiên, Tiêu Trướng Nguyệt vẫn có ảnh hưởng rất lớn đối với anh.

Buổi tối không thể tìm Nhạn Không Sơn, tôi không thể làm gì khác ngoài lái Tiểu Quy Vương đi tìm Tôn Nhụy.

Phía sau nhà cậu ấy chính là một mảnh rừng quả lớn, bác Tôn nói hôm nay đến lượt Tôn Nhụy canh rừng, dẫn tôi lên căn nhà trúc trên núi tìm người.

Căn nhà trúc rộng mở về một hướng, dựng trên đài cao, cần phải leo một cây thang trúc ba mét mới có thể đi lên, dưới chân nhà còn buộc một con chó to.

Lúc tới tìm Tôn Nhụy, cậu ấy đang nằm trên chiếu gác chéo chân chơi điện thoại, thấy tôi đến, hơi nhỏm dậy: "Dư Miên, sao cậu lại đến đây?"

Trước đó tôi không nói cho cậu ấy biết, nói đến là đến, việc này khiến cho cậu ấy hơi kinh ngạc.

"Có rượu không?" Tôi hỏi cậu ấy.

Cậu ấy quan sát sắc mặt của tôi, lấy ra một cái bình trong suốt ngâm quả mơ từ trong hộc ở góc nhà.

"Uống rượu mơ ba tớ ngâm không?"

Không quan trọng, có thể uống say đều là rượu ngon.

Tôi gật bừa, đoạt lấy bình rượu kia, vặn nắp bình uống liền ba ngụm lớn.

"Này! Đây là rượu trắng đấy, cậu kiềm chế chút đi." Tôn Nhụy giật mình, ngồi xếp bằng đối diện với tôi, lấy một túi cá mực xé đưa tới: "Sao thế?"

Tôi chùi miệng, cảm giác phần rượu kia hóa thành lửa, đốt thẳng xuống dạ dày: "Cậu với Văn Ứng dạo này sao rồi?"

"Anh ấy có vẻ cũng có ý với tớ." Cậu ấy đỡ má, làm vẻ ngọt ngào: "Cảm thấy mọi thứ sắp xong rồi."

"Thật tốt..." Tôi có chút hâm mộ: "Tớ thì thấy mình sắp thất tình rồi."

Rượu trắng ngâm mơ, nồng độ cồn cao, rất dễ say. Tôi mới uống ba ngụm mà lúc này đầu đã ong ong, mặt cũng bắt đầu nóng.

"Ớ? Cậu có người thích rồi á?" Tôn Nhụy rất là giật mình: "Ai thế?"

Tôi cầm chai rượu, dùng đáy chai cọ lên mặt chiếu trúc, đột nhiên không muốn che giấu nữa.

Tôn Nhụy từng nói là: "Nếu như từ đầu đến chân chỉ có thằng em đáng nhìn, thì cũng quá chênh lệch, thay vì nói là phung phí của giời thì nói là tờ-rym không xứng người mới đúng." Người đã nói ra những lời này. Nếu như tôi nói cho cậu ấy, cậu ấy chắc sẽ không thấy tôi ghê tởm đâu nhỉ?

Ghê thì cứ ghê đi, nếu không nói ra thì tôi sẽ nghẹn chết mất.

Giả sử Tôn Nhụy có xem thường tôi thật thì kiểu gì cậu ấy cũng vẫn sẽ nghe tôi nói hết.

"Nhạn Không Sơn đó." Tôi khẽ nói ra cái tên được chôn nơi đáy lòng.

Không khí rất yên tĩnh, Tôn Nhụy như thể vừa bị điểm á huyệt.

Tôi thở ra một hơi nóng rực, ngẩng đầu nhìn cậu ấy.

Tôi Nhụy nhíu lông mày: "Lần đầu mà cậu đã khiêu chiến độ khó cao thế sao?"

Tôi: "..."

Đây là trọng điểm à?

Cậu ấy chớp mắt, tỉnh táo lại, suýt chút nữa nhảy dựng lên.

"Ôi trời ơi, Dư Miên, cậu thích con trai?"

Tôi nhìn cậu ấy ngoại trừ kinh ngạc ra thì có vẻ không có suy nghĩ khác, cũng dần yên lòng.

"Đúng thế, tớ thích con trai." Tôi nặng nề gật đầu: "Nhưng anh ấy không thích."

"Bảo sao cậu không chịu làm bạn trai tớ..." Tôn Nhụy khẽ lầm bầm một câu, rồi rất có nghĩa khí vỗ ngực: "Cậu yên tâm, tớ sẽ thay cậu giữ bí mật!"

Cậu ấy nghe tôi lải nhải không ngừng về nỗi lòng chua xót khi thầm mến người ta đến hơn nửa đêm, ăn hết cả một bao cá mực xé, thỉnh thoảng gật đầu phụ họa, khuyên tôi nghĩ thoáng ra.

"Đàn ông mà, còn rất nhiều, rất rất nhiều, mình lại tìm thôi."

Đập chai rượu xuống, tôi vô thức lớn giọng: "Không, tớ... Tớ chỉ muốn anh ấy!"

Đến nửa đêm, tôi đầu nặng chân nhẹ bò xuống khỏi nhà trúc, nhao nhao đòi về nhà.

Tôn Nhụy chạy xuống giữ chặt tôi, nói tôi một mình trở về quá nguy hiểm, muốn đưa tôi về.

Tôi ôm lấy cột dựng của nhà trúc, không hiểu sao bắt đầu khóc.

"Tớ không muốn, cậu để tớ đi một mình đi... Tớ muốn tự mình về nhà..."

Tôn Nhụy đành phải mềm giọng dỗ tôi, nói chắc chắn sẽ để tôi tự mình về nhà.

Cuối cùng cậu ấy phải gọi ba mình tới, hai người lái hai chiếc xe điện, bác Tôn chở tôi, Tôn Nhụy một mình đi một xe, hai người cùng hộ tống tôi về nhà.

Dựng Tiểu Quy Vương trong sân, Tôn Nhụy lấy chìa khóa từ trong túi tôi, đưa tôi vào nhà rồi trở về.

Giờ này ông nội đã ngủ say, trên trời có thả bom xuống ông cũng không dậy.

Tôi lảo đảo lên lầu, thấy cửa sổ phòng mở toang, bước nhanh mấy bước đi tới trước cửa sổ, nhìn chằm chằm sân nhà bên cạnh, bắt đầu đờ người.

"Thật là khó mà..."

Thật ra tư duy của tôi vẫn rất tỉnh táo, nhưng lại không thể khống chế được lời nói của mình.

Cồn chuốc say lí trí, đón lấy tình cảm vốn nên kiềm chế.

Tôi quay người lao xuống cầu thang, một đường mở cửa chạy sang sân nhà bên cạnh, hơn nửa đêm nhấn chuông cửa nhà Nhạn Không Sơn.

Lúc Nhạn Không Sơn xuống mở cửa, tôi đứng ở cổng, nở một nụ cười ngu ngốc với anh.

"Dư Miên?"

Tôi nhào vào trong ngực anh, ôm chặt lấy eo anh, nghẹn ngào nói: "Vì sao anh lại không thích em chứ!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui