Đảo Thanh Mai

Edit: Ry

Nhạn Vãn Thu nằm viện hết ba ngày, ba ngày sau em xuất viện thì tôi và Nhạn Không Sơn vẫn còn đang chiến tranh lạnh.

Chắc cũng không được xem là chiến tranh lạnh, chỉ có tôi đơn phương tức giận không thèm để ý đến anh mà thôi.

Tôi bắt đầu cưỡi Tiểu Quy Vương của ông nội đi đi về về mỗi ngày, buổi tối cũng không chạy sang nhà anh nữa. Cứ thế qua vài ngày, ông nội cũng nhận ra có điều gì đó không đúng, hỏi tôi có phải có chuyện gì xảy ra không.

Tôi suy nghĩ, kể lại chi tiết cuộc trò chuyện ngày hôm đó với Nhạn Không Sơn cho ông nghe, chỉ là dời địa điểm đến hiệu sách, không nhắc tới chuyện bệnh viện.

"Hóa ra là thế..." Ông nội sờ cằm, trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: "Miên Miên à, ông biết là con tốt bụng."

Câu này vừa nói ra, tôi hiểu ngay ông không hề đứng về phía mình.

"Đúng là A Sơn nói có hơi nặng lời, nhưng thô mà không thô, có câu tục ngữ này hay lắm --- thanh quan khó chặn việc nhà. Việc nhà người ta, những chuyện như thế thường không rõ tình huống, cũng không có cách giải quyết chính xác, người ngoài tốt nhất không nên xen vào."

Tôi ngồi cạnh bàn, trong tay còn đang cầm ly sữa bò uống dở. Có thể là do bị Nhạn Không Sơn kích thích, bây giờ tôi đang điên cuồng muốn cao thêm, mấy ngày nay uống sữa bò như uống nước lã.

"Con chỉ là muốn giúp anh ấy..." Tôi cầm cái ly, cảm thấy ấm ức.

"Con muốn giúp thằng bé thì nên cân nhắc mọi chuyện từ góc độ của nó, hơn nữa thời điểm đề cập cũng phải phù hợp." Ông nội dùng kinh nghiệm sống của mình giảng cho tôi: "Khuyên người ta thì cũng nên từ từ rồi nói, phải là lúc cả hai đều đang bình tĩnh và tỉnh táo, đừng có xúc động quá. Đầu tiên con để cho họ nói trước, nghe mười câu thì con kẹp thêm một câu phát biểu suy nghĩ của mình, như thế người ta cũng sẽ không phản ứng dữ dội nữa."

"Cũng như việc bán hàng vậy, ông bán trứng luộc nước trà, mỗi quả một đồng, họ mặc cả hai đồng ba cái có bán hay không. Nếu như lúc đó ông nói thẳng là không bán, người ta chắc chắn sẽ đi luôn. Nhưng nếu ông nói là làm ăn không dễ dàng, ba cái hai đồng rưỡi được không, họ thấy lời được nửa đồng vẫn hơn là trả một đồng, đa số đều sẽ đồng ý mua."

Tôi nghe ông nói một tràng, trọng điểm vô thức lệch đi một chút.

"Trứng luộc nước trà cũng có người mặc cả á?"

Ông nội ra vẻ tôi đúng là không có hiểu biết: "Sao lại không có? Thế giới lớn như vậy, loại người nào chẳng có, có khi là người ta chỉ mang theo hai đồng rưỡi, nhưng lại có ba người muốn ăn trứng luộc nước trà thì sao?

Tôi: "..."

Đúng là tôi không nghĩ ra được tình huống như vậy.

Tư thế của ông nội cũng không khác tôi lắm, tay nâng chén trà tráng men lên, hớp một ngụm nhỏ rồi nói tiếp chủ đề khi nãy.

"Cho nên, ý của ông là... Cũng như chuyện vợ chồng cãi nhau, con có thể nghe đối phương càu nhàu, nhưng cố gắng đừng để dính vào. Nếu như bắt buộc phải dính dáng thì cũng phải để ý đến cách thức phương pháp, không thể ép buộc người ta được."

Vì sao sau khi nghe ông nội nói vậy, tôi cũng cảm thấy hoài nghi có phải bản thân còn quá trẻ và lỗ mãng không?

Yêu thầm thật rắc rối, trưởng thành thật rắc rối, làm người cũng thật rắc rối.

Tôi mệt mỏi gục xuống mặt bàn, thở dài một tiếng.

"Con sẽ cố gắng học tập chăm chỉ..."

Đúng tám giờ, bình thường cứ giờ này là tôi sang bấm chuông cửa nhà Nhạn Không Sơn, nhưng mấy ngày nay lại bắt đầu dùng chạy bộ buổi tối để thay thế cho hoạt động lúc trước.

Chậm rãi chạy dọc theo khu phố, chạy hết một tiếng, đầu đầy mồ hôi mới về nhà tắm rửa, sau đó thì chơi điện thoại hoặc đọc manga, khoảng mười rưỡi là đi ngủ, lịch làm việc và nghỉ ngơi lành mạnh chưa từng thấy.

Gỡ xuống tai nghe bluetooth, thở nhẹ lại và bước chậm hơn, tôi thả lại tai nghe vào trong túi rồi lấy ra chìa khóa nhà.

Ông nội ăn cơm xong đã sang nhà hàng xóm buôn chuyện với chú Trương, không đến mười một mười hai giờ sẽ không về, từ song cửa sổ nhìn vào chỉ thấy đen sì, chỉ có ngọn đèn trước sân còn sáng.

"Dư Miên!"

Tôi đang cắm chìa khóa vào trong ổ, một tiếng gọi đột ngột vang lên phía sau lưng khiến tôi giật nảy mình.

Tay run lên, chìa khóa rơi xuống đất, tôi quay lại nhìn phía sau, trái tim đập thình thịch.

Phó Duy thần không biết quỷ không hay xuất hiện ở dưới đèn đường trước mặt tôi, không biết là ngồi canh ở gần đây hay là vừa mới tới.

Như này thật quá mức biến thái.

Cậu ta lên đảo chơi, hay đi hiệu sách mua sách, cái này nói nghe còn được, dù sao thì đảo này cũng không phải của tôi, tiệm sách cũng không phải cửa hàng của tôi, tôi cũng không có quyền hạn chế sự tự do đi lại của người khác.

Nhưng nơi này... Nơi này chính là nhà tôi, là nơi tôi ở. Cậu ta lấy địa chỉ ở chỗ nào? Theo dõi tôi à?

"Dư Miên, cậu không cần phải sợ, tớ chỉ muốn nói với cậu mấy câu." Có lẽ là Phó Duy nhìn thấy được sự hoảng hốt của tôi, cũng không tùy tiện đến gần, chỉ đứng tại chỗ, nói năng nhẹ nhàng: "Nói xong tớ sẽ đi."

"Cậu muốn nói cái gì?" Tôi thấy chỉ số tâm trạng của cậu ta cũng không quá thấp, cũng không có màu gì lạ, hẳn là không phải đến để hành hung nên tôi thoáng thả lỏng cảnh giác.

Phó Duy muốn nói lại thôi, dường như điều muốn giãi bày có quá nhiều nên không biết phải bắt đầu từ đâu.

"Chuyện lần trước ở tiệm sách, Trần An Na nói cậu như vậy, tớ rất xin lỗi. Chuyện đó do tớ mà ra, đều là lỗi của tớ. Hôm đó vội quá nên chưa kịp nói xin lỗi với ông chủ, nếu được thì phiền cậu chuyển lời giúp tớ." Lúc nói chuyện, chỉ số tâm trạng của cậu ta dần chuyển sang màu xanh lam, lời xin lỗi nói ra có vẻ rất chân thành.

"Chỉ có thế thôi à?" Thật ra tôi cũng không cần bất kì ai trong số nói xin lỗi với tôi, đằng nào thì tôi cũng không thể làm bạn với bọn họ được nữa.

"Còn có chuyện trước đây." Phó Duy mấp máy môi, bỗng tiến lên phía trước một bước, có chút xúc động nói ra: "Chuyện của cậu hồi cấp ba... lời... lời đồn về việc cậu là đồng tính luyến ái, tớ thật sự không ngờ mọi thứ lại phát triển thành như vậy. Cậu đột nhiên nói những điều ấy với tớ, tớ có hơi ngu ngốc nên kể lại với bạn, không ngờ cậu ấy lại kể cho tất cả mọi người..."

"Tớ rất xin lỗi, cậu có thể tha thứ cho tớ được không?"

Tôi lẳng lặng nhìn cậu ta: "Tha thứ cho cậu..." Cậu ta nghe vậy con mắt lập tức sáng lên, tôi nói tiếp: "Rồi sao?"

Nhận ra tôi không thật sự muốn tha thứ cho cậu ta, cậu ta thoáng chốc trở nên mất mát.

"Sau đó..." Cậu ta ngập ngừng nói: "Chúng ta có thể, có thể bắt đầu lại từ đầu được không?"

Có lẽ là Phó Duy xem quá nhiều phim thần tượng trong kì nghỉ hè rồi, tôi và cậu ta có quan hệ gì để bắt đầu lại?

"Phó Duy, tôi nói muốn cùng cậu thử một lần, là bởi vì tôi cho rằng cậu thích tôi. Nhưng bây giờ chúng ta đều biết, thật ra cậu không hề thích tôi, tất cả chỉ là một sự hiểu lầm." Tôi thấy Phó Duy còn định nói thêm gì đó, không cho cậu ta cơ hội, tôi trực tiếp lớn tiếng che lại: "Được rồi, cậu đã giải thích xong, tôi cũng đã giải thích xong, bây giờ chúng ta không còn nợ gì nhau nữa."

Phó Duy nhíu chặt mày, gấp gáp nói: "Dư Miên, thật ra tôi..."

Thật ra cái gì, cậu ta lại không nói được.

Tôi đợi câu trả lời của cậu ta, cho cậu ta đầy đủ thời gian để suy nghĩ.

Cậu ta siết chặt nắm đấm, dường như đang đấu tranh rất nhiều, cũng không biết gánh nặng tâm lý từ đâu mà đến.

Đại khái qua khoảng mười mấy giây, cậu ta giãy dụa xong rồi, cả người thả lỏng, bả vai sụp xuống, cậu ta nói: "... Thật ra tôi vẫn luôn coi cậu là bạn tốt nhất."

Tôi gật đầu "ừ" một cái, hỏi cậu ta: "Câu trước đó cậu nói là gì?"

Phó Duy ngẩn người, chậm nửa nhịp mới trả lời: "Chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu không?"

Tôi cười với cậu ta: "Không thể."

Phó Duy quả thực choáng váng, cậu ta kêu tên tôi, đi thẳng đến chỗ tôi, giọng điệu vội vàng, như muốn khuyên tôi thay đổi quyết định.

Không biết lúc nào thì ông nội sẽ về, con đường này cũng không vắng vẻ tới nỗi mười mấy phút cũng không có người qua lại, bất cứ lúc nào bà cô cũng có thể dắt chó đi ngang qua, tôi không muốn bị người quen nhìn thấy mình lôi lôi kéo kéo với một người cùng giới, để rồi lại bị Phó Duy ép phải come out.

"Dư Miên..."

Phó Duy kéo tay tôi, bị tôi hất ra.

"Phó Duy, tôi tha thứ cho cậu, được chưa? Nhưng tôi không muốn làm bạn với cậu nữa, sau này cậu và Trần An Na đừng tìm tôi nữa được không?" Nói đến đây, tôi nhớ ra mấu chốt: "Sao cậu lại tìm được nhà tôi?"

Cả người Phó Duy cứng đờ, ánh mắt do dự: "Tớ..."

Thấy cậu ta như thế, não tôi được mở mang, không thể tin được nói: "Cậu mời thám tử tư điều tra tôi?"

"Đương nhiên không phải!" Phó Duy lập tức chối: "Tớ, tớ chỉ... theo dõi tài khoản xã hội của cậu, biết trong khoảng thời gian này cậu đang ở trên đảo, sau đó dựa vào ảnh chụp cậu đăng, so sánh với tiệm sách được nhắc đến, cuối cùng xác định địa điểm. Nhà cậu... cũng vậy."

Tôi nghe thế là đủ rồi.

Điều muốn nói có rất nhiều, nhưng đối mặt với Phó Duy lại không còn muốn mở miệng nữa, ngàn câu vạn chữ cuối cùng chỉ hóa thành một câu: "Sau này cậu đừng làm thế nữa."

Vừa nghĩ đến cảnh luôn có một ánh mắt xuyên qua tài khoản của tôi theo dõi tôi, phân tích từng cử động hành vi của tôi, dùng kính lúp soi từng bức ảnh tôi chụp, tôi lập tức rùng mình.

Tôi chuyển các mối quan hệ của mình lên mạng, chỉ kết bạn ảo không kết bạn thật, lí do ban đầu chính là vì né bọn Phó Duy, không ngờ cuối cùng vẫn không trốn được.

Có lẽ là thấy sắc mặt tôi không bình thường cho lắm, Phó Duy lại bắt đầu vội vàng giải thích: "Không phải, không phải là tớ theo dõi cậu, tớ chỉ muốn tìm cậu để nói chuyện thôi, cậu block tất cả các phương thức liên lạc của tớ, tớ không còn cách nào khác..."

Cậu ta giải thích thì cứ giải thích, sao phải lôi lôi kéo kéo, tôi thật sự phiền muốn chết rồi.

Người này bị cái gì vậy, rốt cuộc là cậu ta muốn gì chứ? Có còn là trẻ con nữa đâu, chẳng lẽ nhất định bắt tôi phải làm bạn với cậu ta như cũ mới được à?

Cậu ta lại kéo tôi, tôi mất kiên nhẫn hất tay cậu ta ra, cứ thế mấy lần, hai người đều sắp trở thành giằng co.

"Loảng xoảng!"

Đột nhiên một tiếng động lớn vang lên khiến cả tôi lẫn Phó Duy đều bị dọa. Phó Duy lập tức lùi lại, nhìn sang chỗ phát ra tiếng động.

Dưới đèn đường mờ tối, Nhạn Không Sơn rút tay từ cửa sắt về, cũng đang nhìn sang đây. Một tay anh rũ bên người, giữa ngón tay có một đốm đỏ, có vẻ là ra ngoài hút thuốc, cuối cùng lại nhìn thấy tôi và Phó Duy dây dưa với nhau nên tiện thể ra ngoài xem tình hình. Tiếng động vừa rồi là do anh khép cổng lại.

"Đây là lần thứ ba hay lần thứ tư gì đó tôi thấy cậu nhỉ." Nhạn Không Sơn liếc nhìn Phó Duy, chậm rãi đi tới: "Tôi không muốn có thêm lần tiếp theo nữa."

Giọng điệu của anh hơi nặng nề, lộ ra sự không ổn khiến Phó Duy cảm thấy điều chẳng lành. Cậu ta hẳn không ngờ được là Nhạn Không Sơn lại ở gần nhà tôi đến vậy.

Cậu ta nhìn Nhạn Không Sơn chằm chằm, vô thức lùi lại một bước, sau đó như bị một loại suy nghĩ nào đó đột ngột đập vào đầu, khiến cậu ta bừng tỉnh.

Cậu ta khiếp sợ quay lại nhìn tôi: "Dư Miên, có phải cậu thích..."

Lúc này tôi cũng đã nhận ra, cậu ta đã nhìn thấy mấy dòng trạng thái tâm sự của tôi ở trên mạng, chắc chắn cũng biết gần đây tôi đang thích một người lớn tuổi hơn. Với trí thông minh của Phó Duy cộng thêm sự hiểu biết về tôi, cái này thật sự rất dễ đoán.

Tẩt cả đều là phản ứng bản năng, tôi cảm thấy cái đó hẳn phải được gọi là bản năng phản ứng với nguy cơ của loài người.

Lúc tôi ý thức được Phó Duy muốn nói gì, ngay trước khi hai chữ mấu chốt thoát khỏi miệng cậu ta, tôi đặt một tay lên mặt Phó Duy, một tay túm lấy cổ áo cậu ta, hung hăng đẩy cả người cậu ta lên cửa nhà ở phía sau.

Da thịt va chạm với kim loại phát ra tiếng vang, bước chân của Nhạn Không Sơn ở nơi xa không khỏi dừng lại.

"Nếu mày dám nói thêm một chữ nào nữa, tao sẽ nói cho mẹ mày biết mỗi lần ba mày đi ngoại tình đều sẽ cho mày tiền lì xì để mày bao che cho ổng." Tôi nghiến răng, gầm ghè cảnh cáo Phó Duy.

Từ khe hở của năm ngón tay, hiện ra vẻ mặt kinh hoàng và không thể tin nổi của cậu ta.

Bây giờ, trong mắt của cậu ta, tôi đã không còn là tôi nữa, mà là một ác ma khoác lên cái da Dư Miên.

__________________________

Thật ra tui thấy nếu như Phó Duy không nhát gan đến vậy thì có lẽ cậu ta sẽ có cơ hội với Miên Miên, tiếc là không có chữ nếu. Nếu không có một Phó Duy nhát gan thì cũng sẽ không có một Miên Miên dũng cảm theo đuổi Nhạn Không Sơn ngày hôm nay (để có truyện cho chị em mình đọc lol).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui