Đạo Thiên


Bên trong một đại điện, là nơi cao tầng Thái Vân Tông tập trung bàn luận chính sự, lúc này bầu không khí có vẻ rất căng thẳng.

Ngồi trên chủ vị có ba người, chính là ba vị thái thượng trưởng lão mà trong đó có Vũ Ngưng Thường.
Phía dưới là mười hai trưởng lão cùng tông chủ Hoành Thiên, cạnh đó cũng có một số đệ tử ưu tú bao gồm Lâu Dạ Phong, Diệp Vô Trần, Vân Nhu và cả Dã Chính mới xuất hiện.

Không những thế, bên cạnh phía dưới thái thượng trưởng lão Liệt Hỏa Dã, một tên đệ tử với thân hình cao to vạm vỡ, toàn thân bừng bừng lực lượng hoang dã cuồng bạo đứng đó, ánh mắt nhìn chằm chằm Vân Nhu cùng với Diệp Vô Trần, đúng hơn là cả ba người đều đang nhìn nhau.

Kẻ đó không ai khác ngoài Hùng Ngưu, từng là người hầu của Đế Đạo Thiên.
“Hừ, lũ Bá Đao Tông vô liêm sỉ! Bọn hắn nghĩ chúng ta thực sự để mặc cho chúng muốn làm gì thì làm sao?” Thái thượng trưởng lão Liệt Hỏa Dã tức giận đập tay lên ghế, quát mắng dữ dội làm cho mọi người xung quanh có sợ hãi cũng có đau đầu.
Đúng lúc này, Dạ Chính bỗng nhiên lên tiếng hướng đến tất cả nói ra: “Thực ra trên đường đệ tử trở lại đây cũng bắt gặp phải một tên hạch tâm Bá Đao Tông là Diêm Huyền.

Sau đó cũng nhìn thấy đệ nhất đại đệ tử của bọn hắn là Cuồng Đao Hỏa Du.

Có điều, về sau lại phát hiện thấy dấu vết chiến đấu tại nơi khác có khí tức của Lam Đao Hỏa Diệm công, đoán chừng là của tên Trần Tuấn, con trai tông chủ Bá Đao Tông.

Chỉ là…”
Nói đến đây, Dã Chính bỗng dưng ngập ngừng không tiếp tục, mà quay ra chú ý ánh mắt đám người phía trên.

Thấy sư phụ Ngụy Thường Phong gật đầu, sau đó hắn mới nói tiếp: “Chỉ là đệ tử thấy sắc mặt của Hỏa Du lúc đó rất không tốt, lại xuất hiện từ phía xảy ra trận chiến đó.

Đoán chừng rất có thể Trần Tuấn hoặc có kẻ nào đó cũng tu luyện Lam Đao Hỏa Diệm công đã vẫn lạc, thi thể bị thiêu hủy không còn!”
Nghe đến đây, bên trong đại điện không ai là không bất ngờ cùng có chút phấn khởi.

Nhưng sau đó tông chủ Hoàng Thiên bỗng lên tiếng: “Vậy ngươi có xác định là ai ra tay không?”
Dã Chính lập tức lắc đầu, quả thực trước đó hắn cũng phát hiện ra phía đó có chiến đấu nhưng lại bị Diêm Huyền ngăn cản, cuối cùng không thể xác định.

Hắn chỉ nói: “Qua khí tức để lại, đệ tử chỉ cảm thấy được loại lực lượng chất chứa hủy diệt bá đạo vô cùng, tuy mờ nhạt nhưng vẫn rất mạnh!”
“Trong Thái Vân Tông chúng ta ngoài những đệ tử hạch tâm nơi này thì còn có ai có khả năng hay không?” Lúc này, Vũ Ngưng Thường bỗng dưng lên tiếng khiến cho toàn trường phải suy tư.
“Quả thực nếu chỉ có vậy thì rất khó tìm! Hơn nữa ta đoán chắc bị đệ tử này có ý muốn che giấu, chúng ta cũng không nên cố gắng đào móc để làm gì.

Cho người tiến tới Bá Đao Tông xác nhận xem có đúng Trần Tuấn đã chết hay không? Nếu thực sự là như vậy, ta cũng nên tới đó cùng Trần Thái Vinh chia buồn một hai, ha ha ha!” Tông chủ hoàng thiên cười rộ, sau đó lập tức giải tán mọi người.
Phía bên ngoài đại điện, lúc này đám người hạch tâm đệ tử đứng cùng với nhau.

Trong đó, Diệp Vô Trần hiện tại đang là kẻ đứng đầu, thực lực sau một đoạn thời gian đã tăng lên chóng mặt, thâm sâu khó dò.
Mà Lâu Dạ Phong cũng không kém cạnh, hắn là dòng dõi Lâu gia những cũng vô cùng thần bí, thiên phú không ai rõ là gì, hiện tại cũng không ai nhìn ra được tu vi hắn đến đâu.
— QUẢNG CÁO —
Event
Thái Vân Tông hiện tại cũng chỉ có năm người bọn họ chân chính là hạch tâm đệ tử, cũng là thân truyền đệ tử duy nhất.

Trong đó Diệp Vô Trần cúng với Lâu Dạ Phong thì không có bái vị trưởng lão nào làm sư phụ cả, vậy nhưng thực lực lại có vẻ mạnh nhất ở đây.
“Diệp huynh lâu ngày không gặp, ta thấy ngươi càng ngày càng trở nên huyền bí a!” Lâu DẠ Phong mở miệng chào hỏi trước tiên, sau đó lại quay sang với những người xung quanh: “Dạ sư đệ, lâu rồi mới thấy ngươi chịu quay lại tông môn đi! Ngao du bên ngoài chắc là rất thích thú nhỉ?”
Dạ Chính thấy vậy lập tức cười gượng cho qua, hắn nói: “Sao bằng sư huynh ngày ngày chăm chỉ, lại còn có sư muội đây luôn luôn bên cạnh chăm sóc.

Đó mới thực sự là tốt a!”
“Hiện tại chúng ta cũng là cùng hội cùng thuyền với nhau, ta cũng không có gì oán trách ngươi nữa! Có điều thắng bại ngày hôm đó không tính!” Diệp Vô Trần cũng tỏ ra hào sảng mà nói chuyện, từ khi đạt được Long Đế truyền thừa, tâm tính thay đổi cũng trở nên thanh tĩnh hơn nhiều lắm.
“Sư huynh, ta cùng với Lâu huynh là chuyện riêng tư, ngươi có nhất thiết nói ra vậy không?” Vân Nhu hiện tại cũng trưởng thành hơn nhiều, sau khi tự tay diệt đi Ôn gia, tâm tính của nàng cũng lạnh lùng hơn lúc trước.
“Nghe nói ngươi diệt đi Ôn gia đó, nguyên nhân là tại sao?” Lúc này, Diệp Vô Trần đột nhiên quay sang hỏi Vân Nhu.

Hắn cũng từng căm ghét Ôn Thủy, thế nhưng cũng không hiểu tại sao Vân Nhu lại phải làm đến mức đó.
“Ôn gia diệt cả nhà ta!” Đáp lại hắn là một câu lạnh lùng của Vân Nhu, nàng cũng không nói gì thêm nữa, chỉ cần mỗi câu nói đó thôi cũng đủ hiểu mọi chuyện.
Tại sao Ôn Thủy là biểu muội nhưng lại ghen tuông với Vân Nhu? Tại sao Vân Nhu sau khi trở thành đệ tử hạch tâm bắt đầu lạnh nhạt với Ôn Thủy? Đều là do trước đó Vân Nhu còn nhỏ yếu, cần phải tỏ ra gần gũi tốt bụng mà chịu đựng, cuối cùng là ngày tàn sát hôm đó diễn ra kết thúc mọi chuyện.
“Ta nói các vị sư huynh sư tỷ này, đặc biệt là Diệp sư huynh cùng với Vân sư tỷ, trước đó các ngươi có biết công tử nhà ta ở đâu không? Ta bị sư phụ bắt ép tu luyện ba năm trời, ngày nào cũng muốn đến tìm hắn nhưng không được.

Hiện tại các ngươi có biết công tử đi đâu không?” Đột nhiên, người đứng bên cạnh là Hùng Ngưu im lặng nãy giờ mới ngại ngùng lên tiếng.

Đúng là bây giờ nhìn hắn có khí thế rất khác khi xưa, thế nhưng có vẻ tính cách vẫn chất phác như vậy.
— QUẢNG CÁO —
Event
“Vậy ra ngươi là Hùng Ngưu sư đệ.

Trước đó khi Đạo Thiên sư đệ quay về thăm nhà, hắn cũng từng hỏi thăm qua ngươi.

Có điều lại ngại ngùng thân phận hiện tại nên đã không nhắc tới nữa.” Lâu Dạ Phong nghe Hùng Ngưu nói mới chợt nhận ra người này, lúc trước hắn cũng có nói qua với Đế Đạo Thiên nhưng chính bản thân mình lại quên mất.
“Vậy có lẽ hiện tại công tử đã quay trở lại tông môn rồi! Hắn ở chỗ nào? Không phải vẫn trong thư viện ngoại môn đó chứ?” Hùng Ngưu vội hỏi, có vẻ rất nóng lòng gặp lại công tử của mình.
“Đúng lúc chúng ta cũng muốn đến hỏi thăm tiểu tử này chút! Hắn được ta sắp xếp tới nội môn thư viện trông coi, có vẻ sống rất an nhàn như ý nguyện đi!” Lâu Dạ Phong cười, sau đó cùng bọn hắn đi tới thư viện.
Mà lúc này, tại bên ngoài cổng vào Thái Vân Tông, diễn ra một cuộc giằng co giữa hai bên đệ tử.

Một bên là Đế Đạo Thiên cùng với Lưu Giang Sở còn một bên khác thì chính là vị đệ tử nội môn làm nhiệm vụ trông coi cửa vào.
“Vị sư huynh này nghe ta giải thích! Ta đích thực là người trông coi thư viện nội môn được chính Lâu sư huynh phân công a! Ngươi không tin có thể đi hỏi hắn!” Đế Đạo Thiên lúc này rất khó xử, tên canh cửa này vậy mà lại không có nhận ra hắn là ai, một mực từ chối cho hắn vào trong.

Nếu không phải có Lưu Giang Sở mỹ nhân xinh đẹp đứng đây thì có lẽ tên đệ tử này đã ra tay với Đế Đạo Thiên rồi.
Hắn nhìn Đế Đạo Thiên một thân hoàn toàn không có tí đáng tin cậy nào, mở miệng: “Ta nói này, thân phận của Lâu sư huynh đến như ta còn chẳng có cơ hội gặp mặt.

Một kẻ phàm nhân như ngươi lấy gì mà dám nói được Lâu sư huynh coi trọng?”
Sau đó hắn lại nhìn sang Lưu Giang Sở khí chất đoan trang, giọng liền trở nên hài hòa: “Vị sư muội này có thể vào trong trước, ta có chút bận đối phó với tên mập này.

Có gì sau này có thể thoải mái tìm sư huynh giúp đỡ a!”
Lưu Giang Sở lập tức đen mặt, nàng quay sang nhìn Đế Đạo Thiên, không biết hắn có thân phận thế nào trong Thái Vân Tông mà ngay cả đệ tử canh cửa hàng ngày gặp qua rất nhiều người cũng không thể nhận ra.
“Sao công tử lại không trực tiếp xông vào? Thực lực của công tử đối phó với tên này chỉ như phất nhẹ tay! Hay là do thân phận công tử quá bí mật không muốn cho người ngoài biết sao?” Lưu Giang Sở nghĩ như vậy, sau đó đáp lại tên đệ tử này: “Ta đi theo công tử, hắn vào thì ta mới có thể vào cùng!”
Tên đệ tử ngơ người, ít nhiều thì hắn cũng có thể cảm thấy được tu vi Lưu Giang Sở là Luyện Khí cảnh, thế nhưng lại không hiểu sao mà nàng lại đi cung kính với tên mập vô dụng này như thế.

Nghĩ vậy nhưng hắn cũng không biết nên làm sao, đi coi thường thì không hữu dụng với tên mặt dày này, mà dùng tay chân thì sợ nữ nhân ác cảm.
— QUẢNG CÁO —
Event
“Đạo Thiên sư đệ! Hóa ra ngươi vẫn luẩn quẩn ngoài này, làm chúng ta đi tìm muốn mệt chết!” Một giọng nói bỗng vang lên từ xa, Đế Đạo Thiên ngước mắt lên trông thì thấy chính là Lâu Dạ Phong cùng đám người khác đang chạy tới.
Mà ngay khi trông thấy một gương mặt vừa có vẻ quen thuộc lại vừa có vẻ lạ lẫm, ngay lập tức Đế Đạo Thiên cảm giác khó xử.
Hùng Ngưu thì ngược lại, hắn trông thấy Đế Đạo Thiên liền vui vẻ chạy tới, miệng hô to: “Công tử, công tử, ta nhớ ngài quá!” Đồng thời hắn còn định dang ra hai tay to lớn vạm vỡ ôm lấy Đế Đạo Thiên.
“Uy uy, tên này! Ngươi định giết ta sao? Ta không có nói ra thân phận của ngươi cho người khác biết a!” Đế Đạo Thiên vội nhanh chân tránh đi, trốn sau lưng Lâu Dạ Phong.
“Ha ha, ngươi chắc chắn là không có nói cho ai biết?” Lâu Dạ Phong cười, mắt nhìn Đế Đạo Thiên như thể nhìn một tên không biết liêm sỉ là gì.
Hùng Ngưu đứng đó mà ngơ ngác: “Công tử? Ta là người hầu của ngươi, nào nghĩ đến chuyện chém giết gì như vậy?”Hắn vừa nói, gương mặt vừa ngơ ngác khó hiểu nhìn Đế Đạo Thiên.
“Thật không? Ngươi không ngại từng lại người hầu của kẻ như ta? Không sợ người khác lấy ra làm trò đùa?” Đế Đạo Thiên nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới cái tên Hùng Ngưu vậy mà lại đơn thuần như vậy.
“Hừ, kẻ nào dám lấy ra làm trò đùa ta liền giết kẻ đó cho công tử! Ngài không cần phải lo lắng.

Lão gia có ơn cưu mang ta, công tử cũng đối đãi rất tốt khi ta còn là một tên thấp hèn, làm sao ta có thể hại công tử cho được?” Hùng Ngưu nói ra đầy chí khí.

Mà sự thật đúng là như vậy, Trước kia tuy hắn là người hầu nhưng lại được đối đãi rất tốt.

Ngay cả cơ hội trở thành tu sĩ cũng là do Đế Đạo Thiên mang theo lên Thái Vân Tông mới có được..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui