Đào Thoát

Chỉ một lát sau, Nạp Lan Địch lại vào, đứng ở cửa nhìn bọn họ.

“Anh, hôm nay nhà Lan Địch có dạ hội hóa trang, có đi không? Đưa cô ấy theo.”

“Có muốn đi không?” Nạp Lan Địch không đáp mà quay sang hỏi Lam Tĩnh Nghi.

Miệng Lam Tĩnh Nghi toàn là thức ăn, sao có thể nói được.

“Không nói gì có nghĩa là chấp nhận.” Nạp Lan Địch nói.

“Vũ hội rất vui, cô sẽ thích. Nếu ở nhà tôi và Địch sẽ không cam đoan là không có chuyện gì được.”

Lam Tĩnh Nghi ngẩng đầu, nhìn ánh mắt tà mị cười như vầng trăng của Nạp Lan Địch. Đáng giận hơn là trong ánh mắt đó tràn đầy ý cười.

Lam Tĩnh Nghi mặc váy công chúa màu trắng. Trước đây chưa bao giờ cô mặc thế này. Nhìn cô gái trong gương mà nhận không ra. Cô như quay trở về thời còn học trung học.

Vào phòng khách, bọn họ đeo cho cô cái mặt nạ mèo lông xù.

Cô nhỏ nhắn xinh xắn nên chỉ đứng đến vai Nạp Lan Địch. Cậu mặc một bộ tây trang màu đen, càng tôn lên thân hình thon dài của mình. Tay cậu ôm chặt lưng Lam Tĩnh Nghi. Nạp Lan Luật mặc một bộ tây trang màu trắng, đứng cạnh Nạp Lan Địch. Một người mặc đồ đen, một người mặc đồ trắng, đều đẹp trai như nhau thu hút không ít ánh nhìn.

“Luật, đã lâu không gặp.”

“Địch, thật vui vì được gặp anh.” Xung quanh không ngừng có những cô gái tiến lên bắt chuyện, nhưng hai thiếu niên làm như không thấy.

Vẻ mặt các cô gái ai oán, nhưng khi nhìn Lam Tĩnh Nghi thì lại như nhìn kẻ địch.

Lam Tĩnh Nghi cảm thấy mình như bị những ánh mắt oán hận ấy bào mòn. Mỗi cô gái đều xinh đẹp động lòng người, lại còn trẻ, cô không biết tại sao hai người họ lại chọn cô? Mà những cô gái quyến rũ bọn họ có biết người được họ ‘coi trọng’ bi thảm cỡ nào không?

“Thực là khách quý tới cửa. Đã trễ thế này, tưởng hai người không tới chứ. Lan Địch sẽ giận tôi mất.” Hai cô gái một già một trẻ bước lên chào. Người nói chính là thiếu phụ khoảng hơn 30 tuổi mặc váy màu xanh.

“Antty* mời sao chúng tôi không đến được?” Nạp Lan Địch đưa ra lễ vật được gói rất đẹp. Đôi mắt của thiếu nữ đứng bên cạnh thiếu phụ mặc váy xanh lại nhìn về phía Lam Tĩnh Nghi, trong mắt lộ ra ý đối địch. (chỗ này ai beta thì chuyển tên giùm ta với L(

Cô ta chắc là Lam Tĩnh Nghi.

Tay Nạp Lan Địch ôm chặt cái eo nhỏ nhắn của cô. Người cô hoàn toàn dựa vào cậu, không thể nhúc nhích được. Cô giống như chim nhỏ nép vào lòng thiếu niên. Trong đôi mắt nhìn cô của thiếu niên có sự cưng chiều vô hạn.

“Địch, đây là bạn gái mới của cậu à?” Thiếu phụ mặc váy xanh hỏi.

Nạp Lan Địch nhún vai, từ chối cho ý kiến.

Thiếu phụ cười cười, hướng mắt về phía Nạp Lan Luật, “Sao hôm nay Luật lại đi một mình vậy? Vừa hay Lan Địch không có bạn nhảy, tôi giao con gái tôi cho cậu. Đừng để tôi thất vọng đấy.” Bà kéo tay Lan Địch qua, giao cho Nạp Lan Luật, “Mời Lan Địch nhảy một điệu đi.”

“Antty đã nói, vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh.” Nạp Lan Luật giật nhẹ khóe miệng, bày ra bộ dáng kính cẩn nhưng từ trong xương tản ra một cỗ kiêu ngạo.

“Địch, tặng cho anh.” Nạp Lan Luật liếc nhìn Lam Tĩnh Nghi, nói một câu không rõ ràng rồi kéo Lan Địch vào sàn nhảy.

“Xin hỏi phương danh của tiểu thư?” Ánh mắt lợi hại của thiếu phụ váy xanh nhìn về phía Lam Tĩnh Nghi.

Lam Tĩnh Nghi vừa định mở miệng thì Nạp Lan Địch đã dùng ánh mắt ngăn cô lại. Cậu chỉ nhíu mày.

Thiếu phụ cười cười, “Địch, điệu đầu tiên phải mời tôi nhảy đấy. Đừng vứt mặt mũi của tôi. Vị tiểu thư này sẽ không phiền lòng, cho tôi mượn bạn nhảy một chút chứ?”

“Không sao đâu.” Lam Tĩnh Nghi vừa nói xong thì liền nhận được ánh mắt chăm chú của Nạp Lan Địch.

“Antty thật biết đùa. Có thể mời người nhảy điệu đầu tiên là vinh hạnh của Nạp Lan Địch tôi.” Nạp Lan Địch nhấn mạnh chữ “người”. Cậu đưa Lam Tĩnh Nghi tới chỗ ngồi của khách quý, khom người nói bên tai cô, “Ngoan ngoãn ngồi đây, đừng đi đâu hết, chờ tôi quay lại.”

Thấy Lam Tĩnh Nghi gật đầu, cậu quay người làm tư thế mời rất ưu nhã với thiếu phụ váy xanh.

Chỗ ngồi của khách quý chỉ có vài người. Lam Tĩnh Nghi mặc váy trắng dưới ánh đèn mờ rất thu hút. Tiếng nhạc dìu dặt vang lên, từng đôi đứng trên sàn nhảy, mang các loại mặt nạ xoay tròn theo điệu nhạc.

Đây là lần đầu tiên Lam Tĩnh Nghi tới chỗ như thế này. Các loại mặt nạ thoắt ẩn thoắt hiện trong ánh đèn mờ ảo. Vì là nửa đêm nên có vẻ yêu mị khác thường. Cô cảm thấy hơi chóng mặt.

Lúc này, một chàng trai bước vào đại sảnh.

Lam Tĩnh Nghi mở to mắt, đưa tay bụm miệng.

Là Hàn Phong – học trưởng của cô. Sao anh lại xuất hiện ở đây ?

Hàn Phong đeo mặt nạ, hướng ánh mắt về phía cô đang ngồi. Lam Tĩnh Nghi vội vàng quay người, nghiêng mặt đi.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, một chàng trai đứng bên cạnh cô, “Tiểu thư, có thể mời cô nhảy một điệu không?” Hàn Phong lễ phép mời cô.

Lam Tĩnh Nghi lắc đầu, không dám nhìn anh, cũng không dám nói gì.

Lam Tĩnh Nghi nhìn về phía sàn nhảy, nhưng giữa ánh đèn mờ ảo không thể thấy được bóng dáng của hai anh em Nạp Lan. Cô bất lực. Hàn Phong vẫn đưa tay về phía cô, trong ánh mắt dịu dàng có chứa sự cổ vũ.

Mấy phút sau, Lam Tĩnh Nghi rốt cuộc không đành lòng từ chối. Cô đứng lên, theo Hàn Phong ra sàn nhảy.

Hàn Phong nhẹ ôm cô xoay tròn theo điệu nhạc, tay rất có chừng mực ôm eo cô.

“Có thể nói gì đó không ?” Anh hỏi

Lam Tĩnh Nghi lắc đầu.

Hàn Phong cười khẽ, “Tôi hiểu. Nhưng tôi tin cô gái xinh đẹp như thế này không phải không nói được.”

“Cô rất giống một cô gái tôi quen.” Anh nói tiếp, rất lịch sự để ý đến bước nhảy của cô, “Tôi yêu cô ấy mười năm.” Anh nhẹ thở dài.

Thân thể Lam Tĩnh Nghi run lên, cô ngước mắt lên nhìn anh.

Anh cười với cô, trên khuôn mặt mang theo ngượng ngùng, “Rất khó tin? Nhưng đó là sự thật. Cô ấy vẫn ở bên cạnh tôi, ngày nào cũng có thể nhìn thấy. Nhưng lúc chúng tôi ở bên nhau thì giống như anh em vậy. Tôi vẫn chờ đợi cô ấy, chờ cô ấy trưởng thành, chờ cô ấy nhận ra tình cảm của tôi…”

Thân thể Lam Tĩnh Nghi cứng lại. Nỗi cảm động trào dâng trong lòng. Chàng trai với tình yêu sâu đậm như thế sao không khiến người con gái cảm động cơ chứ. Cô thật không ngờ Hàn Phong lại yêu mình. Đã nhiều năm rồi, mặc dù anh vẫn ở bên cạnh cô nhưng vẫn đối xử với cô như anh trai với em gái vậy.

“Có thể yêu cầu cô một việc được không?” Hàn Phong hỏi cô.

Cô nhìn anh, nhẹ lắc đầu.

Đột nhiên ánh đèn tối đi, đại sảnh chìm vào bóng tối. Lam Tĩnh Nghi giãy tay anh ra, trốn ra khỏi sàn nhảy.

Đèn lại sáng lên, Lam Tĩnh Nghi trốn trong góc phòng, nhìn Hàn Phong gỡ mặt nạ xuống tìm cô. Cô vỗ tay lên ngực, đột nhiên có cảm giác muốn khóc.

Một bóng dáng cao lớn lại gần, mặt nạ hoa lệ tới gần mặt cô. Cậu đè vai cô lại: “Không phải đã dặn ngoan ngoãn chờ tôi sao? Sao lại tới đây?” trong giọng nói chứa đầy bá đạo.

Lam Tĩnh Nghi thở hắt ra. Thì ra là Nạp Lan Địch.

“Nhìn gì vậy?” Nạp Lan Địch xoay người.

Lam Tĩnh Nghi hoang mang kéo cậu, kiễng chân lên, đưa môi lại gần môi cậu.

“Đừng để tôi thấy anh đi cùng với cô ấy lần nữa. Nếu có lần sau sẽ không dễ dàng buông tha anh như vậy đâu!” Đây là lời Nạp Lan Địch, cô không muốn cậu nhìn thấy Hàn Phong.

Cô chủ động khiến cho Nạp Lan Địch sửng sốt một chút nhưng rất nhanh cậu liền hưởng thụ sự mềm mại từ đôi môi cô. Lam Tĩnh Nghi cảm giác được đôi môi của mình bị thiếu niên chà đạp rất nhiệt tình và thô bạo, còn cơ thể mình thì như muốn tiến sâu vào lòng cậu vậy.

Bọn họ không biết thế nào là dịu dàng, cũng không che giấu dục vọng mãnh liệt với cô.

Rất lâu sau cậu mới rời khỏi đôi môi của cô, hơi thở nặng nhọc của cậu phả vào mặt cô.

Cô ôm đầu cậu. Cô biết bây giờ có làm nũng cũng sẽ không có kết quả gì nhưng cô không muốn thấy cảnh máu chảy, “Tôi mệt rồi, chúng ta về nhà được không?”

Ánh mắt Nạp Lan Địch trong bóng tối lóe sáng, “Có biết quyến rũ tôi sẽ có hậu quả gì không?” dứt lời, cậu ôm lấy cô.

“Để tôi xuống đi. Chúng ta đi đâu vậy?” Lam Tĩnh Nghi thở phào.

“Không phải mệt sao? Tôi dẫn cô đi nghỉ ngơi.” Nạp Lan Địch ôm cô đi qua chỗ khách quý, dẫn tới hàng loạt ánh mắt nhìn theo họ. Hành động vô cùng thân thiết khiến rất nhiều cô gái ghen tỵ với Lam Tĩnh Nghi.

Lam Tĩnh Nghi không còn quan tâm những chuyện đó. Cô lặng lẽ nhìn xung quanh, không thấy Hàn Phong nên thầm thấy yên tâm một chút.

“Địch, còn chưa nhảy xong một điệu mà.” Nữ chủ nhân đi tới, theo sau bà còn có Lan Địch và Nạp Lan Luật.

“Sao vậy?” Nạp Lan Luật đi lên trước.

“Bảo bối hơi mệt, anh đưa cô ấy đi nghỉ ngơi.”

“Được. Tôi chuẩn bị cho hai người phòng khách xa hoa nhất, đi theo tôi.” Lan Địch nói.

Bà dẫn họ lên lầu hai, chỉ vào một cánh cửa, “Đây là phòng của vị tiểu thư này. Hai người ở lầu ba, ngay sát phòng tôi.”

“Tôi cũng mệt rồi, không theo bà được.” Nạp Lan Luật ngáp một cái đầy ưu nhã, “Bên cạnh đó, bà biết nguyên tắc của chúng tôi. Hai phòng đó để cho người khác đi.”

Lan Địch biến sắc, hắng giọng, đôi mắt đẹp trừng Lam Tĩnh Nghi. Lam Tĩnh Nghi bỗng có cảm giác Lan Địch có quan hệ không tầm thường với hai anh em Nạp Lan.

Có phải cô ấy cũng từng giống cô – là đồ của hai anh em này? Thế nhưng nếu là như thế, cô ấy cần gì phải ghen tỵ với cô?

“Rầm” một tiếng, cửa phòng khách đóng lại, để Lan Địch ngoài cửa.

Lan Địch giậm chân, muốn phát điên lên. Thiếu phụ váy xanh đi tới, vỗ vai cô, “Đừng vội. Ăn nhiều sơn hào hải vị thì sẽ muốn ăn chút rau dại. Nhưng sao có thể ăn rau dại lâu được. Bằng dung mạo con gái của ta nhất định sẽ lọt vào mắt xanh hai anh em nhà Nạp Lan thôi. Tài sản nhà Nạp Lan một ngày nào đó sẽ rơi vào tay mẹ con ta.”

“Mẹ, mẹ nói gì vậy? Con không quan tâm tới tài sản.” Lan Địch la lên, chạy xuống lầu.

Thiếu phụ mặc váy xanh thở dài, “Nha đầu ngốc, tài sản mới là thứ con gái theo đuổi. Con cho là đàn ông cũng giống tiền tài sao? Trong mắt đàn ông thì phụ nữ chỉ như thức ăn ngon, sẽ thay đổi không ngừng. Cho dù ăn có ngon đến mấy thì cũng có ngày phát ngán.” Bà nhìn cửa phòng đóng chặt, hừ một tiếng, “Cô cho là cô không như thế à?” Nói rồi bà đi xuống lầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui