“Tiếc là người quản lý đô thị kia chết quá thảm.
Lúc nhân viên cứu hỏa đưa anh ấy ra, cơ thể biến dạng đến mức khó nhìn được hình dáng ban đầu.” Giọng anh cảnh sát mang ngữ khí thán phục, pha lẫn tiếc hận: “Vết xe đổ to đùng như thế, sao chả ai thèm nhìn một cái để làm gương vậy?”
“Thật ra cũng không thể trách họ, tỉnh chúng ta phát triển ngành du lịch, du khách tới lui liên tục, đừng nói nửa năm trước, mấy vụ vừa xảy ra nửa tháng trước thôi, liệu được bao người còn nhớ.” Người ta du lịch xong liền về nhà, chỉ có dân bản địa mới để ý.
Một cảnh sát khác thở dài, nói: “Chỉ có thể tuyên truyền nhiều một chút, đặt thêm nhiều biển cảnh báo gì đó, rồi tìm người lên mạng cường điệu một chút về tính nguy hiểm tiềm ẩn của bóng bay.”
Nhóm cảnh sát hào hứng bàn luận sôi nổi cách phổ cập kiến thức thế nào để khiến mọi người chú ý.
Mấy thứ này người bán hàng rong không còn tâm tình để nghe tiếp.
Bây giờ đầu óc hắn tràn ngập những hình ảnh trong mộng.
Vì sao vụ tai nạn nửa năm trước mà cảnh sát nói lại giống hệt giấc mơ của hắn.
Này có phải là hắn gặp quỷ?
Người bán rong nghĩ mình gặp quỷ, nguyên nhân là vì trong sự sợ hãi cực độ, hắn chợt nhớ ra, lúc nằm mơ, hình như bộ quần áo hắn mặc là đồng phục quản lý đô thị.
Trên thế giới làm gì có nhiều chuyện trùng hợp đến thế, nghĩ lại cảm giác chân thật trong mộng, người bán hàng rong không thể tự thôi miên chính mình nổi nữa.
Chậm chạp chấp nhận sự thật, người bán rong chẳng thèm quan tâm vấn đề tiền bạc, đổi nghề, hắn phải đồi nghề ngay lập tức!
Đợi tạm giam xong, hắn sẽ bán qua tay hàng tồn, sau đó tìm công việc mới.
Không được, không thể qua tay, ai biết đưa cho những người khác, đổi thành người khác bán bóng, con quỷ kia vẫn tức giận thì sao.
Vạn nhất quỷ kia lại nổi giận, kéo hắn vào ác mộng, để hắn chết cháy thật thì làm sao bây giờ?
Trực tiếp vứt vào thùng rác cho lẹ, an toàn hơn hẳn!
Xuất phát từ lo lắng mất mạng, cuối cùng người bán rong cũng thay đổi triệt để như nam quỷ mong muốn.
Chờ người bán rong được thả ra, nam quỷ cố ý quan sát hắn thêm mấy ngày, xác định người bán rong đã vứt hết dụng cụ bán bong bóng, lại chi một mớ tiền mua bí quyết một món ăn vặt, sửa thành quầy bán đồ ăn vặt, sẽ không quay về nghề cũ, lúc này nam quỷ mới rời đi.
Vì sợ quỷ khí ảnh hưởng đến cơ thể người bán rong, nam quỷ không nhìn chằm chằm hắn suốt ngày, mà chọn cách kiểm tra định kỳ.
Nhưng quỷ dù sao cũng là quỷ, mỗi lần nam quỷ đến gần, người bán rong liền cảm thấy da đầu phát lạnh.
Thường xuyên bị như vậy, dù có tâm tư gì cũng bị dọa mất sạch.
Nên dù nam quỷ không đến nữa, người bán rong cũng không dám có tâm tư quay về bán bóng.
Sau một thời gian bán đồ ăn vặt, làm nghề nào yêu nghề đó, người bán rong thấy bán đồ ăn vặt tuy hơi vất vả, tiền lời so ra cũng không nhiều như lúc bán bóng, cơ mà hắn không thẹn với lòng, ngày hôm nay buôn bán khá khẩm hơn ngày hôm trước, không bao lâu nữa là hắn có thể phất lên.
Sau khi ngừng quan sát người bán rong, nam quỷ tiếp tục cuộc sống làm quản lý đô thị.
Mỗi khi Cố Trường Sinh ghé chợ đêm mua mực nướng thường gặp hắn nhiều lần, có một lần cậu chủ động hỏi hắn muốn đi địa phủ đầu thai hay không, không ngoài dự kiến bị từ chối.
Có lẽ đối với nam quỷ, điều phối và bảo vệ mọi người ở chợ đêm chính là chấp niệm khiến hắn lưu lại nhân gian.
Cố Trường Sinh không quản hắn, quỷ cũng có quỷ quyền, cậu tôn trọng mong muốn của quỷ.
Đi du lịch không thể ở mãi một chỗ, tuy rằng mực nướng ăn rất ngon, nhưng Cố Trường Sinh vẫn quyết định đến địa điểm tiếp theo.
Để tiện di chuyển tham quan khu danh lam thắng cảnh tiếp theo, Cố Trường Sinh và Khương Thời Niên đổi khách sạn khác, danh chính ngôn thuận thoát khỏi cảnh bị mọi người xem là đôi tình lữ đầy ái muội.
Khách sạn này nổi danh là phục vụ tốt nhất địa phương, nhưng hương vị đồ ăn không quá xuất sắc, chỉ gọi là cũng được, vì thế hai người theo thói quen ra ngoài kiếm ăn.
Khương Thời Niên từng có ý muốn mua nguyên liệu về tự nấu, cơ mà đang đi du lịch, dành nhiều thời gian để nấu ăn quá thì khác gì ở nhà, chẳng vui chút nào.
Trước khi ra ngoài, Cố Trường Sinh thường lên mạng tra cứu đánh giá về các cửa hàng tương đối nổi tiếng.
Nhưng dù có chuẩn bị kỹ đến mức nào, đôi khi vẫn khó tránh khỏi đạp trúng mìn.
Bây giờ có rất nhiều cửa hàng thuê người viết bài review trên mạng để PR, thế nên hai chữ review dần biến thành nghĩa xấu.
Theo bài viết trên mạng miêu tả, quán ăn sở hữu không gian tuyệt đẹp, phục vụ chu đáo, hương vị tuyệt hảo, tóm lại nếu muốn thưởng thức món ăn bản địa đặc sắc thì phải đến đây.
Đi du lịch không phải để ăn nhậu chơi bời, thưởng thức phong cảnh mới lạ sao.
Đúng là một nơi tốt, Cố Trường Sinh sao có thể bỏ qua? Cậu quyết đoán mang theo Tổ sư gia đến đó.
Đáng tiếc lúc đọc bài viết, cậu không cập nhật phần bình luận mới nhất.
Trước đó cửa hàng này đúng thật còn có thể coi là danh xứng với thực, nhưng nửa tháng trước cửa hàng đã đổi chủ.
Rất nhiều cửa hàng buôn bán, nếu nhân khí không tồi, chuyện đổi chủ sẽ không lộ ra bên ngoài.
Đây là để tránh ảnh hưởng đến nhân khí, muốn giữ chân khách hàng thân quen nhiều nhất có thể.
Nhưng một cửa hàng đổi chủ, cách kinh doanh sẽ không còn như cũ, thái độ đối xử với khách hàng cũng khác hẳn, làm ảnh hưởng rất lớn đến khách hàng.
Cố Trường Sinh toàn tra cứu thông tin cũ, cho nên cậu không biết vụ này.
Vô cùng cao hứng ra ngoài ăn cơm, khi tới cửa lại nhìn thấy quỷ khí lượn lờ trong cửa hàng.
Cố Trường Sinh do dự hai giây, cuối cùng vẫn đi vào.
Tới thì cũng tới rồi, biết đâu là do ông chủ, nhân viên cửa hàng, hoặc khách hàng bị quỷ quấn lên, chưa chắc là do cửa hàng có vấn đề.
Dù sao cậu đến là để ăn cơm, cùng lắm là thuận tay bắt quỷ.
Chuyện phát sinh tiếp theo vả cho cậu tỉnh hẳn, ôm tâm lý may mắn quả là quyết định sai lầm.
Hương vị đồ ăn còn đỡ, không tính là khó ăn, số lượng hơi ít, cơ mà đây là khu danh lam thắng cảnh, giá cả cao là đúng, có thể thông cảm.
Ai ngờ tính tiền, hóa đơn lại tính giá trên trời 5000 nhân dân tệ.
5000 tệ này ở tiệm của cậu dư sức mua hết các loại món ăn tầm trung.
Tiệm của cậu là quán ăn tại gia, nhưng dịch vụ là loại cao cấp, tất cả nguyên liệu nấu ăn đều tươi mới, lượng thức ăn đủ dùng.
Còn đằng này chỉ là một tiệm ăn nhỏ, miễn cưỡng gọi là đảm bảo vệ sinh, nhưng nguyên liệu nấu ăn là loại ổn định giá thường thấy trên thị trường, lượng thức ăn thì ít.
Tổng cộng Cố Trường Sinh gọi ba món mặn một món canh, hai người nếu gọi nhiều hơn ăn không hết thì quá lãng phí.
Một đĩa mao huyết vượng, một phần gà chảy nước miếng, một đĩa rau xào, cộng thêm một tô canh nấm và hai chén cơm, thế mà đòi 5000 nhân dân tệ, đúng là công phu sư tử ngoạm.
500 còn gọi là đắt ấy chứ đừng nói 5000.
Quan trọng nhất là thực đơn đề giá rõ ràng, bữa này khoảng hơn 200, nhiều nhất là 300 mới đúng.
Cố Trường Sinh tính lý luận với quán, ai biết trong tiệm đột nhiên xuất hiện năm sáu người đàn ông cao to.
Bọn chúng xoa tay hầm hè, ý xấu cực kỳ lộ liễu.
“Tể khách?” Cố Trường Sinh hỏi ngoài miệng, nhưng trong đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cậu cảm thấy hơi buồn cười, đừng nhìn cậu và Tổ sư gia chỉ có hai người, năm sáu người đàn ông to cao muốn khống chế họ chưa chắc đã được.
“Đừng nói khó nghe như vậy chứ, cái gì tể cái gì khách.
Chẳng phải hai người tính ăn cơm bá vương à? Chúng tôi buôn bán nhỏ, thực sự không có biện pháp.
Người anh em, cậu xem xem, có phải nên thanh toán tiền cơm nước hay không?” Một người trẻ tuổi có vẻ là chủ tiệm cơm bước ra từ phía sau đám to cao, vừa cười vừa nói.
Tuy đang mỉm cười, nhưng trên mặt hắn lại có sát khí, hàm ý uy hiếp mười phần.
Bắt khách tiêu tiền như rác, đổi trắng thay đen trắng trợn.
Dùng một bữa ăn để bẫy người ta, dàn cảnh như xã hội đen đòi nợ.
Đến bảo kê cũng có tận năm sáu người, muốn khi dễ du khách thế đơn lực mỏng?!
Bẫy bọn họ còn đỡ, kiểu gì họ cũng có thể thuận lợi thoát thân, nhưng nếu đổi thành du khách khác, không chừng phải nuốt cục tức này xuống bụng, trả tiền mua bình an.
Nếu là khách hàng nóng tính, không chừng đã xảy ra xô xát.
Cố Trường Sinh thấy hơi buồn cười.
Đặc biệt sau khi ông chủ bước ra, Cố Trường Sinh liền phát hiện hắc khí lượn lờ hồi nãy cậu thấy vẫn luôn quấn quanh người chủ quán.
Ban đầu không thấy được ngọn nguồn, Cố Trường Sinh còn đoán là do quỷ quấy phá, nhưng vừa thấy chủ quán với bộ dáng cầm đầu đám lưu manh, Cố Trường Sinh muốn nghĩ theo hướng tích cực cũng khó.
Xem tình trạng này, hẳn là trên tay hắn từng dính mạng người?
Nghĩ vậy, bệnh nghề nghiệp của Cố Trường Sinh nhịn không được phát tác, cậu cẩn thận nhìn kỹ tướng mạo đối phương.
Khóe miệng trễ xuống, xương gò má cao ngất, lông mày mỏng lại thưa thớt, ấn đường hẹp, là một người cường thế, lòng dạ hẹp hòi.
Gương mặt dù treo nụ cười cũng khó nén được hung quang trong mắt.
Trên người không mang huyết khí nhưng sát khí nặng nề, lưng đeo nghiệt nợ một mạng người.
Tuy không trực tiếp giết người, cơ mà chính hắn đã gián tiếp khiến người ta mất mạng.
Có thể mang nghiệt nợ nặng như vậy trên lưng, không phải vô tình, mà là hiển nhiên.
Quỷ khí không quấn lấy hắn thì quấn ai?
Cố Trường Sinh nhịn không được nhíu mày, sắc mặt Khương Thời Niên cũng không đẹp nổi.
Chủ tiệm cơm thấy vậy còn tưởng họ đang rầu rĩ không biết phải làm sao, lập tức cười nói: “Một đĩa mao huyết vượng 1320 tệ, gà chảy nước miếng nửa ký, tổng cộng hai mươi miếng, một miếng một trăm, là hai ngàn tệ.
Rau thì rẻ, hai trăm bảy, canh nấm hải sản chúng tôi nấu dùng nguyên liệu tương đối quý hiếm, hai người đừng ghét bỏ đồ quý, đều rất bổ dưỡng.
Tổng cộng 5390 tệ, nhìn hai người là từ nơi khác đến, cũng không dễ dàng, thế này, tôi giảm bớt số lẻ, trả 5000 tệ là được.”
Ông chủ quán cơm tỏ vẻ, giá này thấp đến mức không thể thấp hơn nữa, không thể thương lượng.
Không biết nhìn còn tưởng hắn bị thiệt.
Trợn mắt nói dối như thật, lần đầu tiên Cố Trường Sinh biết hải sản nấu nấm kim châm và nấm tú trân lại là nguyên liệu quý hiếm.
Chẳng lẽ mấy cái này không phải là giống nấm bình thường? Ra siêu thị mua một trăm tệ được cả đống!
Xem bọn họ là kẻ coi tiền như rác à.
Cố Trường Sinh lười phí nước bọt cãi tay đôi với loại người này, trực tiếp gọi điện báo cảnh sát.
Chủ tiệm cơm vẫn không ngừng luyên thuyên: “Đây là lợi ích thực tế, hay là chúng ta kết thành bạn bè, về sau cậu giới thiệu bạn bè đến đây.
Tôi không có bản lĩnh gì đặc biệt, nhưng bạn bè rộng khắp nơi.
Nếu cậu trở thành bạn bè của tôi, ở thành phố S này, tôi đảm bảo cậu lăn lộn cỡ nào cũng bình an, có thể chơi đến vui vẻ, chơi đến yên tâm.”
Ý hắn là, nếu cậu không chịu trả tiền, không phải bạn của hắn, đi ra khỏi cửa thì chết chắc với hắn? Cố Trường Sinh nhướng mày, thật đúng là làm cậu tò mò.
Thấy Cố Trường Sinh bấm điện thoại, ông chủ cảnh giác: “Sao vậy, muốn báo cảnh sát? Tôi khuyên cậu nên nghĩ kỹ trước khi làm, tôi dám trắng trợn như vậy, chẳng lẽ lại không có ai hậu thuẫn? Gọi một cuộc điện thoại, đến lúc đó người bị bắt chính là hai người, không chỉ mất mặt, mà còn làm tổn thương tình cảm bạn bè! Dân không thể đấu với quan đâu.”
Người bình thường nghe hắn nói vậy, khả năng cao sẽ không dám gọi, nhưng chiêu này hoàn toàn vô dụng với Cố Trường Sinh.
Quán cơm này giả danh thế dạng, lừa người khác không tính, muốn lừa cậu á, đừng hòng.
Thấy Cố Trường Sinh không bị lời hắn nói ảnh hưởng, vẫn bấm số di động, hắn bắt đầu nóng nảy, không rảnh suy xét tại sao chiêu này lần nào xài cũng thành công, hôm nay lại gặp trắc trở, vội vàng hét: “Mau cướp điện thoại của nó.” Hắn làm gì có hậu thuẫn gì đó, hù dọa người ta khiến du khách chần chừ không dám báo cảnh sát thôi.
Tuyệt đối không được để nó gọi điện thoại, bỏ tù thì không sợ, nhưng chắc chắn sẽ bị phạt tiền và bắt tạm ngừng kinh doanh.
Tiệm cơm này hắn mới mua chưa được bao lâu, bây giờ là thời gian kiếm tiền nhiều nhất.
Nếu ngừng kinh doanh hắn sẽ bị lỗ, chứ đừng nói bị phạt tiền.
Nghe chủ ra lệnh, tên cao to đứng gần Cố Trường Sinh nhất vươn tay ra giật điện thoại, những người còn lại không nhúc nhích.
Hắn nhìn tên nhóc gầy yếu trước mặt, tuy khá cao, nhưng bắp đùi còn bé hơn cánh tay hắn, đập nhẹ một cái liền gãy, cần gì nhiều người động thủ.
Hắn đây chỉ cần vờn nhẹ một cái là có thể cướp điện thoại.
Thế mà hắn vồ hụt.
Không chỉ cướp hụt, hắn còn bị tên nhóc gầy yếu gạt chân té ngã, chính là cái chân còn chẳng to bằng bắp tay hắn.
Mấy tên còn lại thấy thế, liền nhận ra Cố Trường Sinh biết võ.
Bọn họ không rảnh cười nhạo bạn mình, vội vàng động thủ, tính ỷ người đông thế mạnh bắt cậu.
Ai ngờ cái người biết võ còn chưa ra tay, người thanh niên cao lớn đứng bên cạnh bước ba bước đã hạ gục cả bọn.
Mấy tên vô dụng chỉ biết nằm lăn trên đất rên rỉ ăn vạ, trông thì đẹp chứ chả được tích sự gì.
Ngay lúc chủ tiệm tính tự mình ra tay, Khương Thời Niên vừa hạ xong tên cuối, xem ra trừ ngài và Cố Trường Sinh chỉ còn kẻ mang hơi thở khiến người ta chán ghét vẫn đứng, thế là ngài tiện tay đập hắn nằm rạp xuống đất
Cố Trường Sinh đứng giữa đống ‘thi thể’ đầy đất, chậm rì rì gọi điện thoại báo cảnh sát.
Trơ mắt nhìn cậu cúp máy, nghĩ đến việc sắp bị phạt tiền và buộc phải ngừng kinh doanh, ánh mắt ông chủ nhìn về phía Cố Trường Sinh tràn đầy oán độc.
Cảnh sát tới rất nhanh, cùng cảnh sát đến còn có một nam quỷ trẻ tuổi khoảng mười tám mười chín tuổi.
Cảnh sát nắm bắt tình huống sơ bộ, lập tức đưa tất cả về đồn cảnh sát lấy lời khai.
Nam quỷ lượn lờ phía sau chủ tiệm cơm, nhìn bộ dạng chủ tiệm chật vật, biểu tình như thể được giải hận.
“Đáng lắm! Suốt ngày bày trò lừa người, giờ thì đá phải tấm sắt rồi chứ gì?! Loại người này phải ăn cơm tù cả đời.” Nhưng chưa được bao lâu, nam quỷ đã tỏ ra uể oải, tự mình lẩm bẩm: “Đá phải tấm sắt thì thế nào, cường mua cường bán, cùng lắm là nhận tội lừa gạt người mua, hình phạt không quá nặng.
Trên thế giới này đến quỷ còn có, sao báo ứng lại không thấy xuất hiện?”
Nam quỷ theo đến đồn công an thì dừng lại, không dám đi vào.
Xung quanh nhiều người, Cố Trường Sinh không tiện bắt chuyện với gã, chờ cậu lấy xong khẩu cung ra ngoài, thấy nam quỷ vẫn đứng bên cạnh cửa đồn công an, vẻ mặt thất hồn lạc phách.
“Nghe nói lão quỷ lâu năm có thể đả thương lấy mạng người, không biết bao giờ thì mình đạt đến trình độ đó.” Biết những người khác không nghe được lời mình nói, nam quỷ dần tạo thành thói quen lẩm bẩm.
Chứ cứ im lặng làm một con quỷ cô đơn trong thời gian dài, dù có thể vào rạp coi phim ké, vào nhà xem ké TV, gã vẫn sẽ nghẹn đến phát điên.
Ỷ không ai nghe thấy, nam quỷ lẩm bẩm hết kế hoạch của mình: “Đợi thêm sáu năm chắc là có thể.”
“Sau sáu năm, tên giết người vẫn còn trẻ, không quá muộn.
Không chừng khi đó hắn đã kết hôn sinh con, cuộc sống sung túc thoải mái, ngay lúc đang đứng trên đỉnh nhân sinh thì ám hắn mỗi ngày, dọa hắn sợ đến chết thì thôi, thế thì xem như thù của mình đã được báo?” Hình như hơi ác với vợ con hắn, nhưng nam quỷ không rảnh nghĩ nhiều như vậy.
Năm đó nam quỷ chết, liệu có ai nghĩ tới cha mẹ gã phải làm sao bây giờ?
Cố Trường Sinh giơ tay vỗ vỗ bả vai nam quỷ.
Nam quỷ đang bận tưởng tượng tương lai báo thù rửa hận, đột nhiên bị quấy rầy, buồn bực phẩy phẩy tay như đuổi ruồi bọ: “Tránh ra, đừng quấy rầy tôi.”
Nói xong, nam quỷ lúc này mới nhận ra có gì đó sai sai.
Gã đã chết từ nhiều năm trước, còn ai có thể quấy rầy gã?
Chẳng lẽ là một con quỷ khác?
Đơn độc lâu như vậy, cuối cùng cũng gặp đồng loại.
Sợ thái độ của mình không tốt, khiến đồng bạn cảm thấy khó chịu, nam quỷ vội vàng quay đầu muốn xin lỗi.
Thế mà lúc quay đầu thấy Cố Trường Sinh và Khương Thời Niên, nói thế nào nhỉ, hai người này nhìn kiểu gì cũng không giống quỷ hồn.
Trên người họ tràn đầy sinh cơ, trông cứ như đại thụ ở rừng mưa nhiệt đới, sao có thể là quỷ? Nhận ra hai người trước mắt là người sống, nam quỷ ngạc nhiên đến tròn cả mắt: “Âm Dương Nhãn?”
“Không đúng,” không đợi Cố Trường Sinh trả lời, nam quỷ tự bác bỏ suy đoán của mình: “Âm Dương Nhãn chỉ có thể thấy quỷ, không thể chạm vào quỷ.” Hồi nãy cậu ta đã vỗ vai mình.
“Sức mạnh đặc biệt, dị năng? Tu chân?” Chuẩn, tu chân là đáp án chính xác.
Nam quỷ gật gật đầu.
“Tôi là thuật sĩ, anh có thể gọi tôi là đạo sĩ.” Thấy đối phương càng đoán càng thái quá, Cố Trường Sinh vội vàng tự giới thiệu.
“Đều giống nhau đều giống nhau.” Không phải đạo sĩ là người tu chân sao.
Nghiên cứu xong vấn đề này, lúc này nam quỷ mới nhớ tới chính sự, hỏi Cố Trường Sinh tìm hắn làm gì: “Nói trước, tôi là một cô hồn dã quỷ, không có năng lực gì đặc biệt, không thể giúp cậu làm bất cứ chuyện gì.
Cũng đừng có mà nhận tôi làm tiểu đệ, nếu cứ cưỡng chế bắt tôi lại rồi thấy tốn công vô ích thì ráng chịu.” Với kinh nghiệm đọc qua nhiều loại tiểu thuyết, nam quỷ có tính cảnh giác rất cao.
Thật là ngây thơ, nếu Cố Trường Sinh thực sự có suy nghĩ này, dù gã không tình nguyện thì vẫn có rất nhiều cách cưỡng ép gã phải nghe lời.
Nhưng đó đều là thủ đoạn của bọn tà tu, chính đạo không thèm dùng, Cố Trường Sinh cũng không bao giờ dùng.
Cố Trường Sinh nhìn nam quỷ sự nói thao thao bất tuyệt, hỏi nam quỷ vì sao đi theo chủ tiệm cơm: “Quỷ khí bám trên trên người hắn là của anh lưu lại?”
“Đúng vậy.” nam quỷ không phủ nhận, dứt khoát gật đầu: “Chính là tôi.
Còn vì sao suốt ngày đeo bám hắn, việc này nói ra khá dài.” Nam quỷ thở dài, cơ mà hắn đã buồn nhiều năm rồi, có người cùng nói chuyện phiếm với gã, dù phải nhớ lại nguyên nhân khiến bản thân tử vong, gã cũng nhanh chóng vực dậy tinh thần, thậm chí còn hơi cao hứng.
“Để tôi tóm ngắn gọn.” Nói là ngắn, nhưng thật ra không hề ngắn.
“Mấy năm trước, lúc tôi vừa mới thi đậu đại học, bởi vì phát huy tốt nên đủ điểm đậu trường đại học nổi tiếng, ba mẹ tôi mừng cực kỳ.”
“Ba mẹ tôi vui quá, không phải thi xong sẽ có một khoảng thời gian nghỉ ngơi sao, không cần làm bài tập hè.
Trong nhà lại thừa tiền, nên ba mẹ tôi quyết định dẫn tôi đi du lịch.” Hoa Quốc luôn coi trọng giáo dục, cha mẹ Hoa Quốc coi trọng việc học của con cái.
Ba mẹ nam quỷ cũng vậy, con trai mình thi đậu trường tốt nên cao hứng, khen thưởng cho mình như bao bậc phụ huynh khác.
Nhớ lại cảm giác vui vẻ khi đó, gương mặt nam quỷ hiện ý cười: “Ba mẹ tôi chọn lựa thật kỹ vài ngày, soạn ra lịch trình du lịch tốt nhất, đảm bảo cho tôi có thể chơi đến tận hứng.
Vì thế chúng tôi đến đây.” Thành phố S là tỉnh chuyên về du lịch, mỗi năm đều có đông người đến đây du lịch.
“Ba mẹ tôi đều là giáo viên, học sinh nghỉ họ cũng nghỉ, đúng dịp nghỉ hè, thời gian dư dả, còn thành phố S có nhiều chỗ để chơi.
Mẹ tôi bị say xe, ít khi đi xa, cho nên nhiều năm như vậy, đó vẫn là lần đầu tiên cả nhà cùng đi du lịch, chứ bình thường nhiều lắm là đi loanh quanh gần nhà.
Hiếm khi đi chơi, gia đình tôi tính chơi một tháng rồi mới về.
Đúng là một tháng ấy chơi rất vui, nhưng đến thời gian về, chơi chưa đã thèm, thời gian báo danh nhập học thì chưa tới, một nhà ba người tính ở lại thêm mấy ngày.
Ai ngờ ở lại liền xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Cảm xúc của nam quỷ dần trầm xuống: “Lúc nãy tôi có nói mẹ tôi bị say xe đúng không.
Ngày ấy chúng tôi bắt xe đi khu danh lam thắng cảnh, đường xá có hơi xóc, xe khá là lắc lư.
Mẹ tôi bị nôn trên xe, xuống xe vẫn thấy khó chịu, buổi sáng chúng tôi đi vội, chỉ kịp ăn chút buổi sáng.
Cái này mẹ tôi đã nôn hết sạch.
Vì thế chúng tôi tìm một chỗ ăn bữa sáng, tiện thể nghỉ ngơi, đợi dạ dày thoải mái hơn đủ tinh lực sẽ đi chơi tiếp.”
Khu danh lam thắng cảnh đông khách du lịch, xung quanh đông người mua bán, nên có rất nhiều quán ăn nhỏ: “Chúng tôi tìm một quán nhỏ ở vỉa hè cho tiện.
Chủ quán là một người trẻ tuổi, tuổi tác tầm bằng tôi, rất hay bắt chuyện.”
Miệng nam quỷ thì khen ngợi, nhưng trên mặt lại đầy hận ý: “Lúc gọi món nói chuyện phiếm vài câu, biết đối phương nhân dịp kỳ nghỉ hè ra đây bày quán vừa học vừa làm, ba tôi khen hắn nửa ngày.
Không khí vẫn khá tốt, mãi đến lúc cơm nước xong, trả tiền thì đôi bên mâu thuẫn.
Ai mà biết mấy chén cháo trắng và hai đĩa cải bẹ lại có giá 350 tệ.” Bởi vì mẹ gã say xe, sợ mẹ ăn không vô, hoặc ăn xong dạ dày khó chịu, bọn họ chỉ gọi cháo trắng và cải bẹ ăn kèm đơn giản.
“Chúng tôi đâu phải kiểu người coi tiền như rác, một chén cháo trắng 51 tệ với vài cọng cải bẹ, bình thường ai mà dám mua?” Hiển nhiên, hai bên xảy ra tranh chấp.
Mao Huyết Vượng
Gà chảy nước miếng Tứ Xuyên
- -----oOo------.