Bò ra ngoài?
Nghĩ đẹp quá nhỉ!
Ôm tâm lý đập nồi dìm thuyền, Tiểu Hỏa công kích mãnh liệt.
Cố Trường Sinh nhướng mày, nhận ra ý định của kẻ đối diện.
Mà vừa lúc Khương Thời niên đang cầm hộp trái cây rỗng chỉ còn thừa nước đường.
Trái cây trong hộp ăn rất ngon, thịt quả thơm ngon mềm mại, nhưng nước đường ngâm lại ngọt ngấy.
Nếm một, hai muỗng còn được chứ uống hết thì quá ngọt, ngọt đến mức ớn hết cả người.
Lãng phí là không đúng, Khương Thời niên cảm thấy đã đến lúc cho nó phát huy giá trị của mình rồi.
Cố Trường Sinh cùng Tổ sư gia ý tưởng lớn gặp nhau.
Vì thế ngay lúc Tiểu Hỏa còn đang nắm một nhúm tro cốt trong tay, miệng lầm bầm đọc chú thì Cố Trường Sinh đã duỗi tay chộp lấy hộp nước đường Tổ sư gia giơ lên, dùng tư thế cô bạn gái hắt ly cà phê vào mặt bạn trai khi phát hiện tra nam ngoại tình, hắt cả hộp nước đường lên đầu Tiểu Hỏa.
Đầu tóc Tiểu Hỏa dính trọn mớ nước đường.
Lúc Cố Trường Sinh giơ tay lấy hộp trái cây hắn đã lập tức cảnh giác, miệng không ngừng niệm chú, tay còn lại lẳng lặng thò vào túi sờ tấm phù cấm ngôn, tính chiếm thiên cơ ra tay trước, không để Cố Trường Sinh có cơ hội niệm chú.
Ai ngờ rút bùa ra rồi nhưng Cố Trường Sinh lại không diễn theo kịch bản.
Không phải bình thường đều cầm đồ ăn rồi niệm chú hả?
Tiểu Hỏa bị Cố Trường Sinh tạt nước đường đến ngu người, thậm chí còn nghi ngờ đám đồng độ heo của mình có nội gián.
Chứ không tại sao đống tư liệu video mà hắn xem đều là hàng đểu??? Hắn đã xem qua rất nhiều video Cố Trường Sinh thi triển đạo thuật, từ đó rút ra được vài đặc điểm, trong đó quan trọng nhất là hành động sau khi cầm thức ăn sẽ bắt đầu niệm chú, đây cũng là cách đa phần thuật sĩ hay dùng.
Tay cầm được vũ khí rồi mới niệm chú là bản năng của thuật sĩ khi đấu pháp, không thể sửa được.
Nhắm vào điểm này, trước khi đến đây Tiểu Hỏa đã săn tìm một lá cấm ngôn phù chuyên dụng để ngăn Cố Trường Sinh niệm chú.
Không có chú ngữ phụ trợ, thuật sĩ chỉ có thể bấm tay niệm thần chú.
Bấm tay niệm thần chú mất thời gian hơn so với đọc chú ngữ, uy lực phát ra cũng kém hơn.
Một thuật sĩ không thể phát huy hết toàn bộ thực lực thì có gì phải sợ chứ.
Một giây là đủ lật kèo!
Thế mà hiện tại hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Trường Sinh phán đoán như thần, cứ như đã biết trước kế hoạch của hắn nên thẳng tay hắt cả hộp nước đường phủ đầu.
Không chỉ không thể cấm ngôn Cố Trường Sinh mà ngược lại đối phương đã hủy luôn đòn sát thủ của hắn – cấm ngôn phù vừa đem ra chưa kịp dán lên người Cố Trường Sinh thì đã bị dính nước đường ướt sũng, hoàn toàn mất đi hiệu lực.
Lá bùa ướt đẫm, hoa văn phù chú bên trên cũng nhòe đi, còn cấm ngôn cái quỷ gì nữa? Không lẽ lấy lá bùa ướt nhẹp này dán lên mồm Cố Trường được hả?
Má nó nhục quá!
Chắc chắn là tại nội gián!
Cắn răng nhịn đau vứt lá bùa nhão nhoét xuống đất, Tiểu Hỏa khẳng định ý niệm này một lần nữa.
Nếu hắn có thể sống sót trở về, tốt nhất đừng để hắn biết nội gián là ai, nếu không hắn sẽ báo với Chủ thượng, khiến kẻ kia sống không bằng chết!
Nhưng với điều kiện hắn còn có thể thoát khỏi đây.
Hiện thực phũ phàng, giây trước còn ôm ý niệm tiêu diệt Cố Trường Sinh, giây sau ý niệm đã bị Cố Trường Sinh đạp xuống đất.
“Thác chảy hóa sông dài vạn dặm, keo dính long trệ cá khó du.” Nước đường ngọt ngào vốn chỉ hơi dính dính, Cố Trường Sinh thêm vào một chú ngữ, đặc tính sền sệt liền bị phóng đại vô số lần.
Hơn nửa hộp nước đường trút xuống, từ trán Tiểu Hỏa chảy thành dòng, nhỏ giọt mãi không hết, cứ như thác nước chảy mãi không dừng.
Chưa kể đây không phải nước đường bình thường, mà là loại chất lỏng có độ nhão dính tăng cấp số nhân.
Thế nên nước đường chãy xuống, dính chặt mắt và tai của hắn.
Bây giờ mắt hắn không mở được, tai cũng không nghe thấy, chú ngữ mới niệm được một nửa đã buộc phải ngừng lại.
Miệng cũng bị dán cứng không đọc nổi phù chú, hắn không dám dùng sức há mồm, sợ nước đường tràn vào miệng làm lục phủ ngũ tạng của hắn bị dính thành một cục.
Nội tạng dính chùm lại một chỗ thì sao mà sống nổi?
Cân nhắc lợi hại, Tiểu Hỏa quyết đoán chọn câm miệng.
Các giác quan bị phong bế, sức chiến đấu về không, giờ hắn chẳng khác gì cá nằm trên thớt.
Nhưng nghĩ tới cảnh ngộ tù binh của tên ngu xuẩn – bác sĩ Hách, đến cái sô pha cũng không được ngồi, chỉ có thể nằm co ro trong góc nhà.
Tự dưng hắn cảm thấy bản thân còn có thể giãy giụa thêm một tí.
Cái tên đần đầy đầu chỉ nghĩ về chuyện đãi ngộ, bởi vì nhìn không thấy được nên không chưa phát hiện bảo bối có thể chống lại thần uy đã rách tung tóe.
Tiểu Hỏa nhấc chân, muốn dựa theo trí nhớ mà chạy ra ngoài cửa.
Nhưng chưa kịp xoay người đã phát hiện đến một cái nhấc chân hắn cũng nhấc không nổi.
Hắn không thể cử động nổi, cứ như chúng nó không còn là chân của hắn.
Nước đường như keo hồ từ đỉnh đầu hắn chảy xuống, chỉ một lát đã đọng thành một vũng dưới mặt đất, dán chặt hai chân hắn vào nền nhà.
Hắn gắng sức nhiều lần vẫn không thể nhấc chân ra nổi.
Hết cách, Tiểu Hỏa cắn răng, dùng hết sức bú mẹ thành công rút chân ra khỏi giày, một chân được tự do.
Nhưng hắn còn chưa kịp mừng rỡ, định tiếp tục làm thế với chân còn lại thì một tiếng ‘rắc’ giòn tan vang lên, cấm chế biến mất, bảo bối chống lại thần uy hoàn toàn vỡ tan, như là một miếng bánh quy vỡ thành bột phấn, rơi rớt lên vũng nước đường đọng trên sàn.
Bánh quy với nước đường, nhìn có vẻ ngon miệng đấy.
Mà trông cũng giống kẹo mạch nha.
Cố Trường Sinh sờ bụng, tự dưng thấy hơi đói.
Mất đi pháp bảo hộ thân, Tiểu Hỏa bị thần uy trực tiếp đè bẹp xuống đất bằng tư thế ngũ thể đầu địa*, nhìn không khác gì rùa đen mất xác.
Chỗ hắn ngã sấp vừa đúng là vũng nước đường, nên cả người hắn đều bị nước đường dính chặt xuống nền nhà, hoàn toàn mất khả năng phản kháng.
“ CỐ! TRƯỜNG! SINH!”
Mẹ Cố mới nấu cơm được một nửa thì nghe tiếng đấu pháp, thế là bà vội vàng chạy ra tính hỗ trợ, không ngờ lại thấy một đống bầy hầy ở cửa ra vào, máu nóng lập tức dồn hết lên não: “Con vừa lấy cái gì đánh người? Nước đường trong hộp trái cây???”
“Cái thứ này sao có thể đổ ra sàn nhà hả?” Đồ ăn trong nhà đâu có thiếu, dùng cái gì chả được sao phải lấy nước đường làm vũ khí.
Mẹ Cố giận sôi máu: “Con không biết nước đường dính lên sàn gỗ khó dọn cỡ nào à?!”
Mẫu thân đại nhân luôn dịu dàng bỗng bùng nổ thành khủng long bạo chúa, Cố Trường Sinh bị mắng đến ngây người: Mẹ à, mẹ không thấy trọng điểm bị sai rồi hả? Sàn nhà quan trọng hay con mẹ quan trọng hơn? Lẽ ra mẹ phải quan tâm con trước mới đúng chứ?
Mẹ Cố tức giận liếc Cố Trường Sinh trắng mắt, thằng con mình đẻ ra chẳng lẽ lại không rõ hay sao, nhìn cái điệu bộ này chắc chắn không hề bị thương gì sất.
Mà nếu nó bị thương thì Khương Thời Niên đã không bình tĩnh khoanh tay đứng xem như thế rồi.
“Cơm sắp chín rồi, tốt nhất là hai đứa nên dọn dẹp chỗ này cho sạch sẽ, không xong thì đừng có mà ăn trưa!” Mẹ Cố hùng hổ nói, sẵn tiện giận chó đánh mèo lên Khương Thời Niên.
Nhìn hai người thành thật kiếm khăn chuẩn bị lau dọn, lúc này mẹ Cố mới quay lại phòng bếp tiếp tục nấu cơm với cha Cố.
Bị đối đãi như vậy Khương Thời Niên không tức giận, ngược lại còn rất vui vẻ.
So với lúc trước cha mẹ Cố Trường Sinh thường xuyên cung kính có thừa, hận không thể quỳ rạp xuống mà khấn vái, thì bây giờ mới giống người một nhà.
Khương Thời Niên vô cùng cao hứng tích cực lau dọn, hoàn toàn trái ngược với Cố Trường Sinh, kẻ đang chậm rì rì lau nhà.
Nhìn Tổ sư gia nhiệt tình tăng vọt, động tác của Cố Trường Sinh càng thêm rề rà.
Đói bụng muốn chết, làm chậm tí xíu cũng là chuyện bình thường, nhể?
Với lại cậu với Tổ sư gia còn phân chia gì nữa, chỉ cần sàn nhà sạch là được, cần gì quan tâm ai đã làm, đúng không?
Cố Trường Sinh – kẻ mắc bệnh ung thư lười giai đoạn cuối chuẩn bị ngồi mát ăn bát vàng, thì một cái đầu bỗng nhiên nhô ra từ phòng bếp.
Mẹ Cố như thể sở hữu mắt nhìn xuyên tường, đúng lúc nhìn ra ngoài hét: “Trường Sinh, cấm lười biếng.”
Cố Trường Sinh…
Cậu đã quên một câu triết lý ‘Mẹ vợ xem con rể, càng xem càng vừa mắt’.
Sờ sờ cái bụng đã lép xẹp vì đói, lại nhìn phiên bản kẹo mạch nha dưới đất, cậu càng cảm thấy đói.
Đấu pháp là một việc cực kỳ tốn năng lượng, chén cháo gà lúc sáng đã sớm tiêu hóa hết sạch.
Cơ mà dưới sự uy hiếp của mẫu thân đại nhân, cậu đành phải khom lưng vì một bữa ăn.
Vừa lau sàn xong cậu liền kéo Tiểu Hỏa đến góc bác sĩ Hách đang nằm, để hai người đó làm bạn.
Số tù binh x2.
Trong hai người này, chắc chắn là phân lượng của Tiểu Hỏa nặng hơn, có thêm hắn thì sẽ câu được nhiều cá hơn, địa vị cũng cao hơn.
Cá lớn nuốt cá bé, cá bé ăn tôm nhỏ, hy vọng sẽ sớm tới ngày câu được con cá voi Tà thần.
“Sườn xào chua ngọt, đầu thỏ xào cay, đậu cove xào thịt, cà chua xào trứng gà, hình như còn có canh mướp hương sò khô.” Cố Trường Sinh mang cái bụng đói đang kêu vang đi rửa tay sạch sẽ, ngoan ngoãn ngồi vào bàn đợi cơm.
Cái mũi nỗ lực hít sâu phân biệt từng mùi thơm thoang thoảng bay ra từ trong bếp.
Cùng lúc đó tại thành phố A, trong một khu biệt thự vùng ngoại ô, có vài người đang tụ tập quanh bàn ăn, nhìn đống mỹ thực trước mắt nhưng chẳng ai buồn động đũa.
“Vẫn chưa có tin tức à? Hai tên vô dụng kia đều bị bắt rồi chứ gì.” Mất cả chì lẫn chài.
Mấy người ở đây nghe vậy, sắc mặt cả đám đều vặn vẹo khó coi.
Một lúc sau mới có người mở miệng: “Còn cứu nữa không?”
“Phí lời.” Một cô gái trang điểm tinh xảo lên tiếng, liếc mắt nhìn người vừa hỏi một cái: “Hai kẻ kia không phải là thuộc hạ của chúng ta, mất rồi thì thôi.
Nhưng Tiểu Hỏa là thủ hạ trực tiếp của Chủ thượng, cùng cấp bậc với chúng ta, chẳng lẽ mày không cứu? Lần sau Chủ thượng triệu kiến mà không thấy bọn họ, lỡ người tra hỏi thì biết trả lời sao đây? Nói chúng nó bị bắt, vậy chứng tỏ chúng ta vô dụng, nhiều người như vậy mà cứu nổi một tên, đã thế còn bị bắt thêm một tên nữa, có mất mặt không hả?” Vậy khác gì khiến chủ thượng hoài nghi năng lực làm việc của mình cơ chứ!
“Cứu vẫn phải cứu, nhưng mấy người cũng nên hiểu rõ năng lực của mình, đừng có mù quáng đâm đầu vào rồi thua ê chề, đúng là mất mặt.
Ai cũng không được tự ý hành động, chọn hai người có tu vi cao đi cứu người đi, nếu có thể thì giải quyết tên Cố Trường Sinh đó luôn.” Phải rửa mối nhục này!
“Nhưng mà, lỡ không cứu được người mà còn bị bắt luôn thì tính sao?” Người mở miệng trước đó yếu ớt lên tiếng: “Không thì chúng ta trực tiếp báo với Chủ thượng, rồi xin ngài một ít pháp bảo để đi cứu người, làm thế thì an toàn hơn.”
“Mày thấy chưa đủ mất mặt hả? Toàn phát ngôn nhảm nhí.” Người đẹp khinh thường trợn mắt, chân đá mạnh vào bàn gỗ trước mặt: “Im hết đi, đừng có mà lải nhải dài dòng nữa.
Chỉ có mỗi việc cứu người, tôi với em gái đi là được.
Như vậy là được rồi chứ?”
“Nhìn mặt mày đã thấy chướng mắt hết hứng ăn.
Em gái, chúng ta ra ngoài kiếm món ngon, ăn no mới đủ sức hành động.” Nói xong đứng lên nắm tay cô gái ngồi bên cạnh.
Mỹ nhân im lặng ngồi bên cạnh giống cô ta như đúc, nhưng lại thiếu một chút diễm lệ, khí chất cũng mềm yếu hơn.
Nguyên một bàn đồ ăn bị đá đổ, những người còn lại nhìn nhau một hồi cũng bỏ đi hết.
Tình huống bây giờ để cặp chị em song sinh kia đi cứu người là phương án tốt nhất.
Đừng nhìn bề ngoài hai người chỉ là hai cô gái trẻ mà lầm, sức chiến đấu của họ đứng hàng số một số hai, vô cùng khủng bố.
Tư thế Ngũ thể đầu địa
- -----oOo------.