“Nghiêm trọng hơn?”
“Đúng vậy.” Phương Diễn Chi gật đầu: “Nó cố ý đả thương người khác.”
“Ban đầu chỉ dám lén lút, trộm bỏ một sợi đen như mực vào ly nước của nghệ sĩ khác, khiến anh ấy bị đau bụng, uống thuốc không có tác dụng phải gọi cấp cứu đưa đi bệnh viện.
Sau bị tôi phát hiện thì công khai làm trắng trợn.” Phương Diễn Chi nói đến đây, khẽ nhíu mày: “Đẩy đồ đạc đè lên người nhân viên, lúc diễn viên đang treo trên dây thép thì cố tình la hét hù dọa, rồi lấy một thứ gì đó màu đen nhỏ như dao cắt dây thừng.
Còn nhiều chuyện lắm, mấy lần suýt gây tai nạn chết người.”
“Tôi không dám rời phim trường quá lâu, mỗi khi đi toilet hoặc phòng hóa trang luôn lo lắng đề phòng.
Tôi sợ không chú ý đến nó sẽ xảy ra chuyện.” Lần đầu tiên Phương Diễn Chi cảm thấy may mắn vì mình có thể thấy quỷ.
Nếu hắn không kịp nhắc nhở, đoàn làm phim sẽ chết bao nhiêu mạng người.
Hắn hối hận vì đã đốt tiền cho nó.
Đốt tiền cho một cô hồn không nhà để về và một con quỷ mang ý đồ hại người là hai việc hoàn toàn khác nhau.
“Đúng rồi,” Phương Diễn Chi đột nhiên nhớ lại: “Mỗi lần hại người nó đều dùng thứ gì đó màu đen, nói chung rất nguy hiểm.”
“Chắc là âm khí.” Quỷ hồn đều có quỷ khí, chỉ khác nhau nhiều hay ít.
Cố Trường Sinh nhìn kỹ mặt Phương Diễn Chi lần nữa: “Có thể nói bát tự của anh chứ?”
Bát tự là thông tin cụ thể về năm tháng ngày giờ sinh và nơi sinh.
Một số người rất coi trọng việc này, nếu cần đoán mệnh cũng không dám nói, mà sử dụng phương pháp viết chữ để bói toán.
Đặc biệt là người có tiền, họ sợ bị kẻ ác lợi dụng bát tự để tính kế mình.
Cơ Phương Diễn Chi không quan tâm lắm.
Nghe Cố Trường Sinh hỏi thì lập tức tiết lộ bát tự của mình.
“Bát tự này, khó trách.” Âm dương tương sinh.
Đây là lý do Phương Diễn Chi có thể nhìn thấy quỷ, loại bát tự này không dễ bị quỷ quái xâm hại.
“Khó trách cái gì?” Phương Diễn Chi tò mò hỏi.
“Quỷ bám theo anh đã lâu nhưng không thể hại anh.” Cố Trường Sinh kiên nhẫn giải thích: “Vì không đủ năng lực, ai có bát tự nhẹ, thiếu dương khí mới bị nó ám hại.
Anh có bát tự tốt, vận khí cũng khá.
Hơn nữa từng cúng bái thần, thần minh đã phù hộ cho anh ít nhiều.”
Phương Diễn Chi giật mình, nhìn sang phía Phương Bác Diễn.
Anh trai không lừa mình, đây là đại sư thật: “Trước khi khai máy quay phim, nhân dịp đợt nghỉ phép tôi có qua nhà anh trai ở một ngày.
Vừa vặn hôm ấy là ngày mười lăm, nên tôi thắp nhang cúng Táo Vương gia.”
Hắn chỉ đến nhà anh mình ăn ké một bữa, tiện tay thắp nén nhang.
Không ngờ Táo Vương gia chịu phù hộ cho mình.
Phương Diễn Chi hơi xấu hổ: “Thật ra lúc đó tôi không thành tâm lắm.”
Hắn biết anh mình không thích nói dối.
Nhưng bọn Diêu Quang kể cho hắn nghe vụ nhà bị quỷ ám, rồi đại sư dùng bánh chưng bắt quỷ gì đó, thật sự quá ảo, khiến hắn bán tín bán nghi.
Cho nên lúc thờ cúng chỉ làm theo, qua loa có lệ.
“Chờ giải quyết xong việc này, tôi sẽ về thờ cúng lại đàng hoàng, cảm ơn ngài ấy khoan hồng độ lượng.” Trong lòng Phương Diễn Chi tràn đầy cảm kích.
Đổi lại là hắn, bị người ta cúng qua loa chắc chắn phải ‘dạy dỗ’ một phen, chứ đừng nói bảo hộ.
Nếu không nhờ Táo Vương gia và bát tự tốt, có lẽ hắn đã bị quỷ hại, chẳng còn mạng ngồi đây cầu cứu.
Nghĩ vậy, Phương Diễn Chi chảy mồ hôi lạnh.
“Đại sư, việc này không nên chậm trễ, ngài có thể đi luôn bây giờ chứ?” Sớm giải quyết con quỷ kia cho an tâm.
Cố Trường Sinh gật đầu, vừa lúc nó đang lởn vởn bên ngoài tiểu khu, xuống đó bắt cũng nhanh, tránh cho nó tiếp tục hại người.
Ba người ai cũng không ngờ, nam quỷ đó lá gan lớn đến thế.
Biết có đại sư ở gần mà dám ở ngoài quấy phá.
Cố Trường Sinh chưa bao giờ bạc đãi bản thân trong việc ăn ở đi lại.
Nơi cậu ở hơi kém khu nhà giàu sang chảnh của Phương Bác Diễn, nhưng vẫn thuộc khu vực chất lượng tốt.
Tiểu khu có giá cả phù hợp, môi trường xanh hóa tốt.
Bao quanh tiểu khu là một hàng cây xanh bóng mát, chứ không phải tường rào trụi lủi.
Cố Trường cùng Phương Diễn Chi, Phương Bác Diễn ra ngoài, vừa tới cổng liền thấy con quỷ ngồi trên thân cây cành lá sum sê, tay cầm âm khí ngưng tụ thành cưa đang cắt nhánh cây.
Không phải nhánh nhỏ, mà là cành lớn nhất của cây đó.
Cành cây vừa to vừa ở trên cao, nếu có người bị cành cây đè trúng, dù không chết cũng bị thương nặng.
Ánh mắt Cố Trường Sinh dừng lại trên mặt đất, có hai tảng đá góc nhọn nằm dưới bóng cây.
Nhân viên vệ sinh đúng giờ quét dọn mỗi ngày, muốn tìm đá trong khu dân cư còn khó, chứ đừng nói tận hai cục dưới tàng cây.
Một đôi tình nhân đang đứng dưới bóng cây, nếu cành cây rơi trúng họ, khả năng cao phần đầu sẽ đập mạnh vào cục đá.
Đây mà là trùng hợp?!
Đây là kế hoạch mưu sát đã được tính toán cẩn thận dành cho hai người lớn!
Nếu hôm nay Cố Trường Sinh không ra ngoài, có lẽ chút nữa TV sẽ phát tin tức về đôi tình nhân bất hạnh bất ngờ gặp tai nạn gì đó.
Camera xung quanh không quay được quỷ sẽ trở thành bằng chứng, chứng minh tai nạn là ngoài ý muốn.
Dù hai người chết hay bị thương, mọi người chỉ nghĩ do bọn họ gặp vận xui.
Vô tình bị cành cây mục gãy rơi trúng, lúc ngã xuống đất thì đập vào đá, vừa lúc đá tảng có góc cạnh khá nhọn.
Thực sự xui xẻo!
Con quỷ này quá ác độc.
Đôi tình nhân không liên quan đến nó, lại vô duyên vô cớ muốn giết người.
Phương Diễn Chi càng nhìn, càng hối hận vì mình từng đốt tiền cho nó.
Mợ, cầm đống giấy lộn mang đi chùi đít còn hơn!
“Xin tránh đường.” Không thể nhắc nhở trực tiếp, cũng không thể nói thẳng, ê có quỷ trên cây muốn giết người.
Cố Trường Sinh đành phải giả bộ đi ngang qua, làm đôi tình nhân đứng lệch sang chỗ khác.
Để phòng ngừa vạn nhất, ba người tách ra đi riêng lẻ.
“Xin tránh đường.” Phương Diễn Chi mang khẩu trang đi qua, âm thầm đẩy họ sang chỗ khác.
Đường cái người nhiều không tiện nói chi tiết, Phương Bác Diễn không rõ nguyên nhân, nhưng chú ý biểu cảm thận trọng và theo ánh mắt hai người nhìn hai cục đá bén nhọn bất thường nằm trên mặt đất, đã đủ để hắn hiểu hai ba phần.
Vì vậy ăn ý mười phần đi qua: “Xin tránh đường.”
Liên tục có người làm phiền, đôi tình nhân bắt đầu buồn bực, mất kiên nhẫn.
Mấy người có bệnh à, đường lớn đến thế còn chưa đủ đi hả, sao cứ phải chen chỗ người ta đang đứng!
Lúc Phương Bác Diễn đến gần, nam nhân phía đôi tình nhân ngẩng đầu, giật mình: “Phương tổng?”
Người nọ kêu Phương Bác Diễn một tiếng, không chắc Phương Bác Diễn sẽ đáp lại.
Người trong nghề ai cũng biết Phương tổng làm người cao lãnh, rất ít khi giao tiếp.
Sao Phương tổng lại ở đây?
Hắn chỉ thử gọi một tiếng, không ngờ Phương Bác Diễn dừng bước chân, hướng hắn gật đầu.
Đùi to trước mắt, hẳn chả buồn tâm sự yêu đương, vội dắt bạn gái qua chào hỏi: “Chào ngài Phương tổng, tôi là Lương Thần bên Tiệp Đạt.
Lần trước lúc Vương tổng cùng ngài dùng cơm, tôi may mắn được gặp ngài.
Đây là bạn gái tôi, cũng thuộc Tiệp Đạt.
Ngài cứ gọi cô ấy là Tiểu Ngô được rồi.” Thật ra họ chỉ ngồi cùng bàn, mời rượu còn chưa được chứ đừng nói từng nói chuyện với nhau.
Hắn là một nhân viên nhỏ bé, khi đó đi để góp đủ số lượng, ngồi nghe các sếp lớn bàn chuyện hợp tác.
Lần này may mắn gặp được ở bên ngoài, Lương Thần vội vàng nắm chặt cơ hội, tranh thủ lưu lại ấn tượng tốt với đối phương.
Có lẽ do hơi sợ, chào hỏi xong, Lương Thần phát hiện Phương Bác Diễn đang đi cùng bạn nên không dám quấy rầy nhiều, đành mang bạn gái rời đi.
Lương Thần và bạn gái đã đi khuất, dưới bóng cây liền vắng người.
Nam quỷ có chút thông minh, thấy thế hung hăng trợn mắt nhìn Phương Bác Diễn rồi bỏ chạy.
Cố Trường Sinh không đuổi theo.
Trên đường nhiều người, đuổi theo cũng không có cách bắt lại.
Hơn nữa con quỷ rất khôn, ỷ mình là quỷ bay đến chỗ đông xe cộ, nơi nào nhiều người thì chui vào.
Nếu Cố Trường Sinh cố chạy theo nó, hoặc là bị xe đụng, hoặc va trúng người qua đường.
Cũng may ngay khoảnh khắc nó quay đầu bỏ trốn, Cố Trường Sinh nhanh tay niệm đoạn chú đơn giản nhất, tránh người xung quanh chú ý, đánh tan hơn nửa âm khí của nó.
Dù nó có chạy đến đâu cũng không đủ linh lực hại người.
“Không bắt được rồi.” Phương Diễn Chi hơi ủ rũ.
Con quỷ chắc chắn ghi hận hắn rồi.
Lần sau gặp lại, chả biết nó sẽ bày trò ám hại nào!
“Tạm thời em qua nhà anh ở một thời gian.” Phương Bác Diễn vỗ vai em trai, hiếm hoi nói lời an ủi.
Phương Diễn Chi sống không còn gì luyến tiếc gật đầu: “Chỉ có thể cầu Táo Vương gia phù hộ.
Mong rằng trong thời gian này không bị tước suất diễn.” Diễn viên chính đã vào bệnh viện, nên vai diễn của hắn bị lùi lịch quay.
“Nó bị thương, cần tu dưỡng khoảng hai ngày, không thể tạo thêm sóng gió.
Lúc anh đến đoàn làm phim thì nói chuyện với đạo diễn, để tôi vào bắt quỷ.
Tôi đoán nó sẽ quay về phim trường.” Tính cách nam quỷ thích hại người xung quanh, thậm chí Phương Diễn Chi từng dẫn đại sư tới đánh nó, chắc chắn nó sẽ trả thù.
Nó muốn trả thù, nhưng không vào được nhà Phương Bác Diễn, chỉ có thể về phim trường ôm cây đợi thỏ.
“Nếu không liên lạc được với đạo diễn, hoặc đạo diễn không tin, chúng ta đợi nhân viên rời phim trường rồi vào cũng được.” Hơi phiền phức, nhưng Phương Diễn Chi chỉ là diễn viên, không có quyền quyết định trong đoàn.
Cố Trường Sinh không làm khó hắn.
“Không vấn đề gì, đạo diễn Vu là người mê tín.
Gần đây đoàn phim luôn xảy ra chuyện, đạo diễn đã sớm muốn tìm đại sư đến xem.
Để tôi trực tiếp giới thiệu về ngài.
Nếu vẫn chưa được thì anh tôi sẽ giải quyết.” Tưởng tượng cảnh nam quỷ bị bắt, Phương Diễn Chi lên tinh thần: “Anh tôi đầu tư bộ phim này, tất nhiên có quyền quyết định.”
Anh trai mở công ty giải trí, vừa kiếm tiền vừa quản lý hắn.
Theo lời bố mẹ nói là, tránh để hắn bị nơi phồn hoa mê hoặc.
Cũng không biết do đạo diễn Vu mê tín hay do nhà đầu tư Phương Bác Diễn làm, nói chung hai ngày sau có người tới tận cửa cung kính ngỏ lời.
Đã bàn từ trước, Cố Trường Sinh không làm bộ làm tịch, đi theo người ta đến thẳng phim trường.
Tới phim trường, Cố Trường Sinh phát hiện con quỷ bị thương không chịu ngồi yên, vẫn cố gắng gây họa.
Tác giả có lời muốn nói: Nam quỷ: Sinh mệnh không thôi, quậy phá không ngừng!