Sau khi Cầy Vòi Mốc bỏ trốn, Cố Trường Sinh cho rằng, với tính cách của nó sẽ không quay lại trong khoảng thời gian ngắn.
Ai ngờ ngày hôm sau đúng giờ cơm, cậu thấy Cầy Vòi Mốc ngồi bên cạnh cửa chính, trông cứ như sư tử đá.
Cầy Vòi Mốc đã đợi rất lâu, vô cùng thiếu kiên nhẫn.
Cố Trường Sinh ngẩn người, vội vàng vào bếp lấy đồ ăn dỗ nó.
Trừ hai đĩa tôm bóc vỏ là món yêu thích của Cầy Vòi Mốc, còn thêm một đĩa thịt bò xào đổi khẩu vị.
Ăn sạch sẽ, Cầy Vòi Mốc cọ chân Cố Trường Sinh tỏ vẻ cảm ơn, lại quay đầu chạy mất.
Những ngày kế tiếp, Cố Trường Sinh đều thấy nó đúng giờ ngồi ngoài cửa tiệm.
Cho nó ăn thêm vài ngày, hôm nay sáng sớm, lúc Cố Trường Sinh đóng quầy bán đồ ăn sáng, đến tiệm thì phát hiện Cầy Vòi Mốc đã có mặt từ lâu, hơn nữa không phải tay không mà tới.
Cầy Vòi Mốc chậm chạp lôi vò rượu Thiệu Hưng bò đến chân cậu, lưu luyến liếc vò rượu một cái, vươn móng đẩy vò rượu đến trước mặt Cố Trường Sinh.
“Này là trả cho tao? Bỏ được thật hả?” Hèn chi hồi trước Cầy Vòi Mốc nhất quyết không chịu đưa vò rượu, thì ra nó thích cái vò.
Cố Trường Sinh không biết tại sao nó hào phóng trả đồ, cậu nửa đùa nữa thật hỏi: “Có phải dùng để trả tiền cơm không?”
Cầy Vòi Mốc nghe mà trợn trắng mắt, chi trước khoa tay múa chân làm vài động tác, thấy Cố Trường Sinh vẫn không hiểu, Cầy Vòi Mốc khó thở, há miệng kêu hai tiếng, thanh âm tràn đầy khinh bỉ.
Giống loài bất đồng, ngôn ngữ không thông.
Hoàn toàn không có biện pháp, trừ khi tu vi Cầy Vòi Mốc tăng mạnh, tu luyện đến cấp độ có thể mở miệng nói tiếng người, còn không một người một thú chỉ có thể ngồi đoán ý nhau.
Đoán đến bao giờ mới xong.
Cố Trường Sinh có chút bất đắc dĩ, xoa đầu Cầy Vòi Mốc: “Hay để tao tìm mực nước, mày dùng móng vuốt chấm mực rồi vẽ cho tao xem?”
Sao thú hai chân kém thế nhỉ? Nó hiểu nhân loại nói gì mà!
Suy nghĩ một lát, không còn lựa chọn nào khác, Cầy Vòi Mốc miễn cưỡng gật đầu.
Gần đây có một cửa hàng văn phòng phẩm, Cố Trường Sinh không chỉ mua bình mực màu đen, còn chọn thêm một xấp giấy Tuyên Thành dày kích thước lớn.
Bếp Lửa Cố Gia danh tiếng tốt, liên tục có khách ra vào quán ăn.
Nếu nói nhỏ ngoài đường thì không sao.
Đầu năm nay người thích lầm bầm trong miệng nhiều lắm, hoặc có thể lấy lý do gọi điện thoại để giải thích.
Đặt đồ ăn dưới đất cũng không sao, người ta sẽ đoán là cậu cho chó mèo hoang ăn, chứ không nghĩ nhiều.
Nhưng ngồi ở đây bày giấy vẽ tranh thì hơi quá.
Người vẽ tranh còn không phải cậu, là Cầy Vòi Mốc đó.
Cầy Vòi Mốc là quỷ, người bình thường không thể thấy nó.
Lỡ lúc nó vẽ, có người thấy trang giấy bỗng xuất hiện nét mực, chắc bị hù chết.
Để tin đồn thần quái không bị lan truyền, Cố Trường Sinh vào phòng bếp thắp nhang, báo cáo chuyện Cầy Vòi Mốc.
Sau khi được Tổ sư gia cho phép, cậu thuận lợi ôm nó vào tiệm.
Lúc vào tiệm, Cầy Vòi Mốc nhớ đến uy áp khủng bố lần trước, lông mao toàn thân dựng đứng.
Mãi đến khi Cố Trường Sinh ôm nó vào phòng, cũng không cảm giác được nguy hiểm, Cầy Vòi Mốc mới bình tĩnh lại.
Trong phòng có một chiếc bàn lớn cực kỳ, giấy Tuyên Thành có thể trải dài hoàn chỉnh.
Vặn nắp bình mực, đổ một chút ra khay, Cố Trường Sinh bế Cầy Vòi Mốc đặt trên bàn, vuốt nhẹ đuôi của nó, cậu thả tay nhắc nhở: “Bây giờ vẽ được rồi.”
“Nhẹ tay thôi nhé, nhớ thu móng vuốt lại, đừng làm rách giấy.” Tuy cậu mua loại giấy dày, nhưng chịu không nổi sức mạnh của nó.
Một vuốt của nó, đừng nói giấy mỏng, cái bàn này còn có thể nứt toác.
Cố Trường Sinh đột nhiên nhớ một việc quan trọng: “Từ từ, cầy có biết thu móng không nhỉ?” Cậu không rõ lắm về động vật, chỉ biết vài loài có thể thu móng vào trong đệm thịt.
Khinh nhau à?
Cầy Vòi Mốc thể hiện cho Cố Trường Sinh xem, thu móng vuốt xong còn không quên giơ chân quơ quơ đầy đắc ý, rồi chậm chạp bò đến khay mực, chấm mực bắt đầu vẽ tranh.
Nó không vẽ động vật, mà vẽ con người và xương cốt đầy đất.
Tranh của Cầy Vòi Mốc vô cùng trừu tượng, kỹ năng vẽ rất tệ, còn kém hơn vẽ người que.
Nhưng Cố Trường Sinh vẫn chịu khó nghiên cứu.
“Có người ăn động vật?” Chắc không phải động vật bình thường, Cầy Vòi Mốc ăn gà vịt cá tôm không có tâm lý chướng ngại.
Cố Trường Sinh tiếp tục suy đoán: “Có người ăn động vật hoang dã?”
“Săn trộm?!”
“Không đúng, có phải hành hạ đến chết, sau đó giết rồi ăn thịt?” Nếu không Cầy Vòi Mốc sẽ không phản ứng mạnh như vậy.
Cuối cùng Cố Trường Sinh cũng đoán ra điểm chính, Cầy Vòi Mốc hung hăng vẽ tiếp, mạnh tay quẹt một vệt mực to.
To đến mức che khuất cơ thể con người.
Giống như một thanh đao chém người thành vài khúc.
Cố Trường Sinh hiểu mình đã đoán đúng.
Người chết bằng cách này sẽ có oán khí vô cùng nặng nề.
Thêm yếu tố số phận, khó trách Cầy Vòi Mốc có thể biến thành quỷ.
Cố Trường Sinh nhớ lại trong khoảng thời gian này, Cầy Vòi Mốc thường biến mất trong một khoảng thời gian rất lâu, mỗi lần gặp lại oán khí trên người nó sẽ bớt một ít.
Cậu hiểu rồi: “Mày đang tìm bọn họ báo thù?”
Cậu vốn tưởng oán khí Cầy Vòi Mốc nhạt dần vì thời gian trôi qua càng lâu, cừu hận càng nhạt dần.
Giờ nghĩ lại, Cầy Vòi Mốc là động vật hoang dã, sao có thể xuất hiện tại thành phố.
Trừ khi thuộc loại động vật có tập tính di cư, nếu không động vật rất hiếm rời địa bàn của mình.
Cầy Vòi Mốc tưởng Cố Trường Sinh không thích nó báo thù, nó nổi quạu, giơ móng vuốt hất bay khay mực.
Mực nước đổ đầy bàn, chảy lênh láng trên mặt giấy Tuyên Thành.
Ngươi không hiểu cảm giác sống sờ sờ bị lột da xẻo thịt rút xương!
Cầy Vòi Mốc tức giận vô cùng, lông toàn thân xù lên, bụng nhỏ phập phồng kịch liệt.
Cố Trường Sinh vội vàng vuốt lông nó, mặc kệ mực chảy xuống đất, dỗ dành nó: “Bình tĩnh nào.
Tao đâu cấm mày báo thù.”
Lúc này Cầy Vòi Mốc mới vừa lòng.
“Nhưng mày báo thù thì tao có tác dụng gì nhỉ.” Cầy Vòi Mốc thông minh thế này, chắc chắn không chịu ngồi im.
Chỉ nhìn sơ độ dày oán khí của Cầy Vòi Mốc, Cố Trường Sinh đoán mấy kẻ ăn thịt động vật hoang dã lẫn đầu bếp bây giờ đều không tốt lắm.
Xem tình hình này, có lẽ không cần cậu nhúng tay mới đúng.
Nhóc con cố ý tìm cậu, tốn công tốn sức vẽ tranh để làm gì?
Sao lại vô dụng?!
Cầy Vòi Mốc kích động vỗ bàn, mực nước văng tung tóe khắp nơi.
Vỗ bàn xong, Cầy Vòi Mốc nhớ ra Cố Trường Sinh chỉ là động vật hai chân, không thể quá nghiêm khắc.
Nó bò trên bàn vài vòng, tìm được một phần giấy Tuyên Thành chưa bị dính mực.
Cầy Vòi Mốc giơ vuốt ướt sũng mực nước, vẽ một đồ án phức tạp xiêu vẹo.
“Bánh răng, thiên bình, cây lúa, ngôi sao.
Đây là pháp huy?” Cố Trường Sinh không chắc lắm hỏi.
Cầy Vòi Mốc gật gật đầu nhỏ, tỏ vẻ thú hai chân thông minh hơn rồi, không tốn nhiều thời gian đã đoán đúng nè.
“Mày muốn những người đó bị pháp luật trừng trị?” Cố Trường Sinh không thấy đúng lắm.
Cầy Vòi Mốc chỉ là động vật hoang dã, sao lại biết luật pháp của con người.
Cậu cúi đầu nhìn Cầy Vòi Mốc biểu tình vừa lòng, lập tức cứng họng.
Khi còn sống, đúng là Cầy Vòi Mốc hoàn toàn không biết mấy thứ này, mỗi ngày chỉ quan tâm hôm nay ăn gì.
Không rảnh, cũng không có hứng thú tìm hiểu.
Nhưng chết rồi thì khác, vì báo thù, Cầy Vòi Mốc học hỏi rất nhiều.
Việc biết pháp luật là một sự trùng hợp.
Bữa trước ăn xong đồ ăn của Cố Trường Sinh, có đi ngang qua một hộ gia đình, nó thấy hai mẹ con đang xem TV về tin tức động vật hoang dã bị săn trộm.
“Mẹ mẹ, các con thú đó thật đáng thương.
Có phải người xấu sẽ gặp báo ứng?”
“Đương nhiên rồi, con xem TV kìa, có phải các chú cảnh sát bắt hết kẻ xấu mang ra tòa? Đó chính là báo ứng.”
Nghe hai người trò chuyện, Cầy Vòi Mốc bèn nhìn kỹ tòa án trên TV, ghi nhớ mọi thứ trong đầu.
Tuy trước mắt nó dựa vào năng lực bản thân cũng có thể báo thù, nhưng chưa đủ.
Người ngoài nhìn bọn chúng mắc bệnh tiều tụy sẽ sinh lòng đồng cảm, khuyên bọn chúng cần chú ý thân thể, không được liều mạng làm việc.
Nên khám bệnh thì khám bệnh, nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi.
Điều này khiến Cầy Vòi Mốc cực kỳ bất mãn.
Dựa vào cái gì mà những kẻ hành hạ chúng nó đến chết, ăn thịt chúng nó, cầm da lông chúng nó khoe khoang còn có thể được người khác tốt bụng quan tâm? Nó cùng các đồng bạn và rất rất nhiều động vật khác chỉ ở trong rừng an tĩnh sống qua ngày, sao lại bị đối xử ác độc như vậy?
Cầy Vòi Mốc nhảy xuống đất, đẩy vò rượu đến chân Cố Trường Sinh, dùng đuôi quét quét cẳng chân Cố Trường Sinh, ý bảo: Thứ này trả lại cho ngươi, coi như cảm ơn ngươi hỗ trợ!
Tạ lễ?
Cố Trường Sinh thấy thế, dở khóc dở cười: “Tiền cơm không trả lại dùng để trả thù lao, mày cũng biết vò rượu của tao quý lắm ha?” Rượu Thiệu Hưng ngày xưa quý thật, nhưng thực tế không mắc lắm.
Chưa kể, đây là vò rượu của cậu.
Nhưng Cố Trường Sinh không từ chối nó, dù Cầy Vòi Mốc không nói, đã biết việc này thì nên có nghĩa vụ báo cảnh sát.
Mỗi người dân đều có trách nhiệm bảo vệ động vật hoang dã!
“Mày giữ vò rượu đi.” Cần thì cậu có thể giúp, nhưng cái vò thì thôi.
Vò này bị nhóc con ôm ấp lăn lộn mấy ngày, tuy không dính bẩn, nhưng lấy về nấu ăn, trong lòng cậu có chướng ngại tâm lý.
Cầy Vòi Mốc là nhịn đau lấy ra, vô cùng không nỡ.
Nghe vậy nó có hơi dao động.
Cơ nó là làm một con cầy có đạo đức, không thể để nhân loại làm việc không công.
Ờ, vụ ăn uống không tính nhé.
Ngoài đường nhiều chó mèo hoang thường được cho đồ ăn miễn phí.
Chẳng lẽ nó không đáng yêu hơn bọn chúng?!
Cầy Vòi Mốc nhìn vò rượu do dự, cuối cùng vẫn kiên định đẩy vò cho cậu.
Trời ơi, cute quá!
Cố Trường Sinh bỗng nghĩ, nuôi một con thú nhỏ là ý kiến không tồi.
Đặc biệt là nhóc con trước mặt, lúc nào cũng có thể vuốt lông, hơn nữa lông không bị rụng, không cần lo lắng vấn đề vệ sinh, cực kỳ bớt lo.
“Tao không thiếu vò rượu, cơ mà nhà tao chỉ có một mình tao ở, khá là cô đơn.” Cố Trường Sinh khom lưng bế Cầy Vòi Mốc lên, mặt đối mặt nghiêm túc hỏi: “Tao đang thiếu một người bạn ở chung, mày có muốn về nhà với tao?”
“Ở chung nhà, ngủ chung giường, ăn chung mâm, đồ ăn cũng chia cho mày một nửa.”
“Sẽ có nhiều món để ăn hơn, thế nào?” Trước đây nó chỉ được ăn một hai món, căn bản không đã thèm.
“Cái gì cũng có, mày thích ăn gì tao liền nấu món đó, ăn đến mức no căng luôn.” Thu nhập của Cố Trường Sinh ở mức cao, chắc là nuôi nổi thú cưng, chưa kể thú cưng này ăn uống giống mình.
Cầy Vòi Mốc… Cầy Vòi Mốc chấn động toàn thân.
Nó như bị mê hoặc, vô thức gật đầu, sau khi lấy lại tinh thần cũng không muốn đổi ý.
Cố Trường Sinh thuận lợi trở thành người sở hữu thú cưng độc nhất vô nhị.
Hiểu rõ nguyên nhân, biết chợ đêm có một quán ăn khuya.
Người ngoài nhìn vào chỉ biết là tiệm ăn vặt bình thường, nhưng trong quán chuyên bán món đặc sản.
Thậm chí quán thường giết thịt động vật hoang dã, là chủ tiệm tự mình mang người đi săn trộm.
Cố Trường Sinh thu thập chứng cứ, tính cùng cảnh sát ập vào bắt quả tang lúc bọn chúng mở cửa buôn bán.
Cậu còn chưa bắt đầu hành động, đối phương đã đến cửa trước.
Bếp Lửa Cố Gia cây to đón gió, chủ quán chỉ là thanh niên trẻ tuổi, trông rất dễ bắt nạt.
Mỗi năm đều có mấy vụ ăn cơm không trả tiền, vài người cố tình trộn đồ bẩn vào thức ăn để bắt đền.
Thậm chí có người giả bộ sau hai ba ngày bị ngộ độc, làm giả kết quả kiểm tra tại bệnh viện.
Vì thế khi một đám người cả trai lẫn gái thân hình gầy ốm, thiếu dinh dưỡng, mang vẻ bệnh nặng, sắc mặt u ám bất lương kéo đến Bếp Lửa Cố Gia, nói muốn tìm Cố Trường Sinh, nhân viên phục vụ cảm thấy bất thường.
Đặc biệt là những người đó thoạt nhìn bệnh tật, nhưng khí thế hùng hổ, vài tên đàn ông cơ bắp đứng lẫn bên trong, cứ như cố tình kiếm người biết đánh đấm.
Nhân viên phục vụ khẩn trương lấy di động, bấm 110 báo cảnh sát.
- -----oOo------.