“Cố đại sư, ngài có tính toán gì không?”
Dù là lên đồng hay sử dụng hình nhân, chỉ cần nói một câu, anh em chúng tôi sẵn sàng tra ngày sinh tháng đẻ của hai tên khốn nạn kia giúp ngài!
Diêu Quang và Mạnh Hổ bày tỏ tâm tư vì nghĩa quên thân cực mạnh.
Cố Trường Sinh dở khóc dở cười: “Đừng mê tín thế, bây giờ là thời đại xã hội pháp trị đấy?!”
Diêu Quang gật đầu: “Hay là chúng tôi kêu người bắt hai kẻ đó trước, còn lại do ngài quyết định.
Chúng tôi phụ trách phần tra tấn cơ thể, còn Cố đại sư phụ trách hành hạ tinh thần.”
Các anh tính phạm pháp à?
“Đúng vậy, chúng tôi có mấy đàn em được việc lắm.” Mạnh Hổ sợ Cố Trường Sinh băn khoăn, dứt khoát đảm bảo: “Làm việc vô cùng sạch sẽ.”
…Mấy người này từng đi lính thật ư?
Cố Trường Sinh hơi rén, nếu không phải trên người bọn họ có khí thế quân binh, cậu còn tưởng họ hành nghề côn đồ.
Há miệng đòi bắt người, ngậm miệng đòi đánh nhau.
Nói chuyện không ngượng mồm chút nào.
“Sao các anh không báo cảnh sát? Chúng ta là công dân gương mẫu, không thể làm việc bất hợp pháp.” Cố Trường Sinh tận tình khuyên nhủ.
Sau đó lấy điện thoại gọi 110.
“Nhưng chúng ta đâu có bằng chứng phạm tội, cảnh sát không bắt người vô lý.” Giờ bọn họ báo rằng tiểu quỷ là người bị hại, kêu quỷ làm chứng để tìm hung thủ giết người, cảnh sát tin chắc?
Mất công bị chửi là mấy kẻ dở hơi ảo tưởng thích bịa chuyện.
“Để tôi gọi điện cho đội trưởng, dù sao cũng là chủ nhà.
Với lại, nếu muốn dùng pháp luật giúp đỡ, đội trưởng có thể hỗ trợ rất nhiều thứ.” Diêu Quang nói xong thì ra ngoài gọi điện thoại.
“Thì ra là Cố đại sư, lại có oan hồn tìm tới ngài?” Cảnh sát tới rất nhanh, vừa vào đã hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra?”
“Một bé gái khoảng 7 8 tháng tuổi qua đời gần đây.
Cô bé bị ba ruột dìm chết đuối, xác bị bà nội băm nhỏ cho cá ăn.” Cố Trường Sinh vừa nói vừa đi vào phòng ngủ: “Là bể cá này.
Xương bị ném mất, thịt bị cá trong bể ăn sạch, không còn nguyên vẹn.”
“Được, vậy Cố đại sư để cô bé nói chuyện với chúng tôi, điều tra thêm manh mối.” Nghe vậy, Cố Trường Sinh đem tiểu quỷ đang lắc lư trên tay cậu giao cho bọn họ.
Diêu Quang và Mạnh Hổ hiểu rồi.
Người này tuy mặc đồ cảnh sát, mặt mũi bình thường, nhưng thân phận bất thường.
Có vẻ là người thuộc ban ngành đặc thù.
“Nhà nước cũng có ban ngành này? Tôi tưởng chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết kinh dị thôi đó!” Mạnh Hổ gãi đầu, tò mò hỏi: “Cố đại sư, rõ ràng tôi thấy ngài gọi 110, sao bọn họ lại tới đây? Chẳng lẽ ban ngành đặc biệt cùng cảnh sát hợp tác với nhau?”
“Đại loại thế, bọn họ nhận hai phần tiền lương.
Vừa là cảnh sát bình thường vừa xử lý những việc lạ.” Không phải chuyện bí mật, thấy hai người tò mò, Cố Trường Sinh hơi lộ chút thông tin.
Ban ngành này có thực quyền và phương pháp tra án đặc biệt, khi nói chuyện cùng quỷ hồn sẽ tìm thêm nhiều manh mối quan trọng.
Nhà nước có nhiều thứ hữu dụng ghê!
Diêu Quang nhịn không được cảm thán, hèn chi mấy năm gần đây Nhà nước liên tục phá nhiều án treo lớn.
“Ngoài ra, di động của tôi đã được xử lý đặc biệt, gọi 110 sẽ tự động chuyển tiếp cho một thành viên của ban ngành đặc biệt gần đây nhất.”
Nghe Cố Trường Sinh giải đáp thắc mắc, Mạnh Hổ tính hỏi thêm, Diêu Quang biết điều đổi đề tài.
Việc này người bình thường không nên quan tâm, thỏa mãn chút hiếu kỳ được rồi, miễn cho đại sư khó xử.
“Không biết bao giờ mới phá được án.
Lúc chúng tôi phát hiện phòng này có vấn đề, còn cảm thấy người môi giới bị chó ăn mất lương tâm, nhà có quỷ mà cũng dám giới thiệu cho khách.
Còn thằng chủ cũ là loại thất đức, biết nhà bị quỷ ám cũng cố bán.
Giờ nghĩ lại, đúng là ý trời, nếu thằng cha đó không bán nhà, không biết bao giờ cô bé mới có thể báo thù!”
“Là người không thể làm chuyện xấu.
Ông trời còn đang nhìn đấy! Sớm hay muộn đều sẽ bị phát hiện.”
Nhận hai phần tiền lương của Quốc gia, nhóm cảnh sát này làm việc rất hiệu suất.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, họ đã tra thêm nhiều manh mối từ cô bé.
Ít nhất đã xác định được hình dạng màu sắc của máy xay thịt và túi rác.
“Cố đại sư, tiếp theo là thời gian thu thập chứng cứ.
Gần đây có một bãi rác, nếu may mắn sẽ tìm được máy xay thịt và vụn xương cốt.
Ngoài ra chúng tôi muốn mang bể nước này về xét nghiệm, bên trong có thể còn sót lại tóc và máu thịt.
Cái này, Cố đại sư.” Cảnh sát báo tiến độ xấu hổ: “Trong Cục gần đây hơi rắc rối, ngài có thể tạm giữ tiểu quỷ một thời gian không?”
“Ngài biết đấy, không khí tại Cục cảnh sát nặng nề, sát khí cũng nặng, đối với quỷ hồn không tốt lắm.
Đặc biệt là tiểu quỷ, bọn chúng rất nhạy cảm, ở lâu sẽ xảy ra vấn đề.” Sợ Cố Trường Sinh không chịu, anh cảnh sát vội vàng giải thích:
“Chúng tôi không cố ý làm thế, thật sự là không còn biện pháp khác.
Hiện nay người học đạo thuật càng ngày càng ít, thiên phú mở thiên nhãn càng hiếm.
Giờ trong Cục chỉ có hai người, thì một người mở thiên nhãn chưa thuần thục, thường xuyên thất bại, chúng tôi cực kỳ thiếu người.
Làm phiền ngài, làm phiền ngài ạ.”
“Không có gì,” Cố Trường Sinh quá quen với tình huống này, có thể thông cảm: “Đây vốn là việc tôi cần quản.
Đã phiền các anh đến đây một chuyến, ngại quá.
Để tiểu quỷ ở chỗ tôi cũng được, sau khi mọi chuyện kết thúc, tôi sẽ đưa cô bé đi luân hồi luôn, đỡ tốn thời gian của các anh.”
Thấy Cố Trường Sinh dễ nói chuyện, anh cảnh sát thở phào nhẹ nhõm.
Quá bế tắc, đầu năm nay cao nhân ai cũng khó ở, tính cách Cố đại sư tương đối ôn hòa nhưng thực lực rất mạnh, bọn họ không dám khinh thường.
Biết cảnh sát và các chú đang giúp mình, tiểu quỷ cực kỳ ngoan ngoãn.
Mẹ bé từng nói chú cảnh sát là người tốt, còn cho bé nghe nhạc thiếu nhi, bảo bảo vẫn còn nhớ nè!
“Tôi đi trên đường cái, nhặt được một đồng tiền~”
Tiểu quỷ hát hai câu, trên mặt mang nụ cười, tuy phát âm không chuẩn hơi ngang, nhưng thể hiện rõ cảm xúc vui vẻ.
Lúc ở trong phòng đã hứa với chú cảnh sát, nên sau khi được Cố Trường Sinh đồng ý, tiểu quỷ ngoan ngoãn bay qua, ngồi trên vai Cố Trường Sinh.
Hai cánh tay khô gầy ôm lấy đầu Cồ Trường Sinh, tiểu quỷ nói nhỏ bên tai Cố Trường Sinh: “Anh ơi, chú cảnh sát nói anh giúp bảo bảo giáo huấn ba và bà nội xấu xa nên được nhận lợi tức trước, lợi tức là gì ạ?”
“Lợi tức không quan trọng,” Cố Trường Sinh tháo dây bánh chưng ném vào thùng rác: “Quan trọng là, bảo bảo muốn giáo huấn hai người xấu thế nào? Báo mộng hay hiện hình?”
Tiểu quỷ nghịch ngón tay ngắn cũn, buồn rầu: “Bảo bảo không đủ tu vi.”
Cố Trường Sinh đương nhiên biết, nếu không cô bé đã báo mộng cho mẹ từ lâu: “Bảo bảo không sợ, anh sẽ giúp em.”
“Trong nhà có đồ ăn không?” Cố Trường Sinh quay đầu hỏi Diêu Quang.
“Có, nhưng chỉ có trái cây, quýt thì sao?” Diêu Quang đi vô phòng bếp nhìn thử, tủ lạnh trống trơn, chỉ có hai bịch hoa quả hôm qua bọn họ thuận tay mua.
“Vậy là được, như nhau.
Có mía không?” Thật ra Cố Trường Sinh đã chuẩn bị sẵn tâm lý ra ngoài mua đồ, không ngờ Diêu Quan vào phòng bếp tìm được, đỡ mất công mất sức.
“Bữa đi nông trại chơi mang về, may chưa ăn hết.” Diêu Quang cầm mía ra.
Cây mía bị ăn mất một phần, chỉ còn một khúc gần một mét.
“Có ngắn quá không? Không tươi lắm, hay để tôi ra ngoài mua mía mới cho tươi!”
“Không cần.” Cố Trường Sinh nhìn thoáng qua, cây mía này tầm sáu khúc, đủ dùng.
Cậu cầm lấy cây mía: “Chư hầu tả hữu phán đạo lý, vại thiện đều bình trông thấy đáy, vại ác trống vắng không một lũ…”
Táo Vương gia có hai thị đồng, một thiện một ác, dùng để phân biệt người tốt người xấu.
Khi làm việc xấu, kẻ nghe chú ngữ sẽ phải chịu trừng phạt, ngược lại sẽ được chúc phúc.
Cố Trường Sinh niệm chú xong, cây mía vẫn vậy, không có gì thay đổi, nhưng mọi người ở đây đều biết, đây chỉ là vẻ bề ngoài, bên trong đã sớm thoát thai hoán cốt.
(thay đổi hoàn toàn)
“Mỗi lần chứng kiến đạo thuật của Cố đạo sư, luôn làm người khác bội phục không thôi.” Dùng thức ăn trái cây bình thường khó hơn nhiều so với bùa chú pháp khí.
Hèn chi yêu cầu tư chất của môn phái lại cao đến vậy.
Cảnh sát lặng lẽ cảm thán.
Tuy từng thấy Cố đại sư dùng bánh chưng giải quyết tiểu quỷ, nhưng giờ vẫn thấy kỳ diệu.
Diêu Quang và Mạnh Hổ nhìn chằm chằm cây mía trong tay Cố Trường Sinh không chớp mắt, sợ bỏ qua kỳ tích.
“Có bếp lò không? Hoặc chậu sắt cũng được.” Nghe Cố Trường Sinh nói, Diêu Quang vội vàng vào phòng chứa đồ, lôi nồi lẩu ra ngoài: “Cái này được chứ?”
Tuy hơn bé, nhưng nồi lẩu cũng khá lớn, cắt đôi cây mía bỏ vào cũng vừa.
Cố Trường Sinh gật đầu, rút dao mini size trong túi quần ra.
Dao phay cỡ nhỏ, chỉ dài hơn ngón tay.
Diêu Quang tính nói trong bếp có dao to hơn thì hết hồn, không biết Cố Trường Sinh làm gì mà dao nhỏ nháy mắt biến thành dao phay siêu to khổng lồ, là loại có thể trực tiếp băm nát xương cốt á!
Kể cũng lạ, dao phay vừa chạm nhẹ vào cây mía, mía lập tức tách làm hai, nước mía như bốc hơi, cực kỳ dễ cháy.
Bỏ mía vào nồi thêm chút lửa, vài giây sau đã cháy thành tro.
Người bình thường không biết, nhưng ai đã mở thiên nhãn có thể thấy, khói mỏng từ mía bị đốt bay lên đều bị tiểu quỷ ngồi trên vai Cố Trường Sinh nuốt vào bụng.
Mía và hạt mè có tác dụng giống nhau, được thêm chú ngữ sẽ nâng cao vận thế và tác dụng.
Rất thích hợp với tiểu quỷ.
Ăn xong khói mía, cơ thể tiểu quỷ tràn đầy năng lượng, mặt xanh đen dần trở nên hồng hào, da thịt trắng trẻo, bụ bẫm dễ thương.
Tuy đầu to thân nhỏ, nhưng nhìn sơ khá giống một đứa trẻ bình thường.
Mắt đen to tròn trong trẻo, cái mũi nhỏ xíu, tay chân trắng bóc như củ sen, đáng yêu cực kỳ, đúng là tiểu thiên sứ.
Bé con đáng yêu đến thế, tại sao có người nhẫn tâm hành hạ?