“Hắn lại ngoi lên, nhanh, đánh tiếp đánh tiếp.”
“Hắn bơi qua bên trái rồi.
Ở đây với không tới, ai nhanh chân thì chạy qua bên kia đập hắn đi.”
“Ái chà, mấy người nói xem, chúng ta bây giờ giống như đang chơi đập chuột đất nhỉ?”
“Cơ mà hắn ở trong nước, vậy phải gọi là đập chuột nước.
Hắn lại ngoi lên kìa, anh em đâu mạnh tay đánh tiếp.”
Một đám người vừa cười nói vừa cầm gậy gộc, liên tục đập vào người đàn ông trung niên cực lực cầu sinh.
Bọn họ không cảm thấy hành vi của mình có vấn đề gì, thậm chí còn pha trò cười đùa.
“Để xem hắn còn dám tái phạm không! Phải cho loại người này một bài học nhớ đời, để mấy kẻ khác biết sợ không dám học theo hắn.”
“Nhất định phải nghiêm trị không tha, răn đe cảnh cáo.”
Mấy tên cao to mở to mắt kiểm tra mặt nước, đợi nửa ngày không thấy người đàn ông ngoi lên nữa, buồn bực nói: “Trốn đi đâu rồi? Không nổi lên nữa à?”
“Chậc chậc, chờ lâu quá, tôi chưa chơi đã đâu! Đập chuột đất còn vui hơn.”
“Mất hứng!”
“Cơ mà,” Một lúc sau, có người nơm nớp lo sợ nói: “Tôi nhớ hắn không biết bơi lội!” Tuy trong thôn có sông, nhưng người đàn ông này từ nhỏ là vịt trên cạn.
Vịt trên cạn không biết bơi.
Nhiều lắm chỉ có thể đạp nước hai cái.
Lúc này họ mới nhớ hắn không biết bơi thật, lại đợi thêm vài phút vẫn không thấy động tĩnh, đám người to cao bắt đầu luống cuống: “Làm sao bây giờ, có phải hắn…”
Có phải hắn đã chết?
Nửa câu còn lại không ai dám nói.
Tôn Chấn Bang tức giận liếc nhìn mọi người: “Nói năng nhảm nhí gì đấy?”
“Đừng suy nghĩ lung tung,” bị Tôn Chấn Bang quát lớn, mọi người không cảm thấy khó chịu, ngược lại theo bản năng nhìn về phía hắn.
Tôn Chấn Bang không làm bọn họ thất vọng, tiếp tục nói: “Đều dọn dẹp một chút, lau sạch dấu vân tay trên gậy gỗ ném xuống nước, rồi theo tao đến nhà hắn.”
Tôn Chấn Bang ý vị sâu xa: “Chúng ta muốn tìm hắn nói chuyện, ai ngờ đến không kịp, hắn xui xẻo gặp chuyện.
Ai da, không biết là đắc tội với ai, xuống tay quá tàn nhẫn, đang yên lành thì bị người ta đánh chết.”
Những người đi theo Tôn Chấn Bang đều là kẻ nhanh nhạy, nghe vậy lập tức phụ họa: “Đúng vậy, hắn thật là xui xẻo.”
Xui xẻo, nếu không đã không chết như vậy.
Làm người thì nên biết điều, nước chảy bèo trôi kiếm mấy đồng tiền không tốt sao? Bày đặt báo cáo này nọ, giờ thì hay rồi, đến mạng của mình cũng mất luôn.
Mấy tên cao to hơi sợ bị phát hiện, nghe bí thư chi bộ thôn nói vậy thì yên tâm hẳn.
Tôn Chấn Bang là kẻ mánh khóe, chắc chắn có biện pháp giải quyết.
Lau sạch dấu vết tại hiện trường, mọi người cẩn thận rời bờ sông, sau đó hùng hổ đến nhà người đàn ông trung niên.
Thậm chí họ bọn không thèm lặn xuống nước kiểm tra.
Thật ra khi đó, người đàn ông đang mơ màng, lững lờ dưới mặt nước, mọi tính toán của chúng đều nghe hết.
Hắn vẫn còn chút ý thức, nhưng cả người không còn sức lực, không đứng dậy nổi.
Đám người bỏ đi, hắn hoàn toàn mất cơ hội sống sót.
Cuối cùng người đàn ông trung niên chết đuối dưới sông.
Nhớ lại chuyện cũ, hắn nhìn Cố Trường Sinh, lại nhìn cổng lớn viện kiểm sát chỉ cách vài bước chân, bất đắc dĩ thở dài.
Phẫn nộ trong lòng bị sự bất lực dập tắt.
“Cũng may tôi là người độc thân, chết cũng không có ai thương tâm.” Coi như trong cái xấu có cái tốt.
Sau khi bị hại chết, có lẽ do không cam lòng, tạm thời quên mất tử vong.
Mỗi ngày trời sáng sẽ theo bản năng thức dậy, tiếp tục đi báo cáo.
Đây là lần thứ ba hắn đi báo cáo sau khi chết.
Nếu không nhờ Cố Trường Sinh nhắc nhở, không chừng sẽ có lần thứ tư, lần thứ năm, không công vô dụng.
Theo cách chết của người đàn ông lẽ ra phải biến thành thủy quỷ.
Nhưng có lẽ vì chấp niệm lớn nhất là báo thù, muốn báo cáo hành vi trái pháp luật của đám người Tôn Chấn Bang, hắn sau khi chết vẫn có thể tự do hoạt động mà không bị cầm chân dưới sông.
“Đại sư, xin ngài giúp tôi.” Nhận ra người xung quanh không thấy mình, người đàn ông cố gắng nắm chặt cọng rơm Cố Trường Sinh: “Ở nhà tôi còn hai mươi mấy vạn tiền tiết kiệm và một căn nhà ở.
Tuy không nhiều lắm nhưng có thể đưa hết cho đại sư làm thù lao.” Người đàn ông hối hận lúc còn sống không kiếm được nhiều tiền.
Hắn khẩn trương nhìn Cố Trường Sinh, sợ cậu từ chối.
Nếu đại sư không hỗ trợ, hắn là một con quỷ, muốn làm gì cũng vô dụng.
Như việc mấy ngày nay liên tục đi cáo báo vẫn vô ích.
Trước đây ngốc nghếch nghĩ rằng công chức nhà nước làm việc hiệu suất thấp hoặc do Tôn Chấn Bang ở giữa làm khó dễ.
Thậm chí hắn còn tính báo cáo thêm vài lần, vẫn không được thì đến tỉnh khác báo báo.
Bây giờ tỉnh táo lại, lý do hắn báo mãi không thể thụ lý thành công vì căn bản không ai có thể nhìn thấy hắn.
Tổng cộng hắn đã đi cáo bao ba lần, chỉ có một lần hồi còn sống là thành công.
Nhưng báo một lần duy nhất, rất khó để quan chức phía trên chú ý.
Hèn chi bộ giám sát không có phản ứng gì.
Cũng may trời không tuyệt đường người, cũng không tuyệt lộ quỷ.
Ông trời có mắt, để hắn gặp được đại sư.
Cố Trường Sinh vốn có tâm giúp người, nghe người đàn ông mở miệng cầu xin, đương nhiên không chối từ.
Tuy nhiên quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo*: “Không cần đưa tiền và nhà ở.”
Phí mai táng càng ngày càng lên giá, người đàn ông trung niên không có người nhà, hai mươi mấy vạn vừa đủ để mai táng hậu sự cho hắn.
Chưa kể đã qua ba ngày, tiền của hắn còn hay không là một vấn đề.
Không cần thù lao?
Hắn sửng sốt, hiểu ý của cậu.
Không đợi hắn uể oải, Cố Trường Sinh mở miệng trước dời lực chú ý: “Nhà chú ở chỗ nào, chúng ta về thôn xem trước?” Cần tìm hiểu tình huống trước mới có thể quyết định hành động tiếp theo.
Báo cảnh sát là chắc chắn, nhưng có thể cảnh sát đã biết.
Người đàn ông đã chết ba ngày, thi thể nên bị phát hiện.
“Tại Tôn gia thôn.
Cả thôn chúng tôi đều là họ Tôn, nên thôn cũng sử dụng cái tên này.”
Vị trí địa lý của Tôn gia thôn không tồi, không quá hẻo lánh, ra ngoại thành đi thêm một chút là tới.
Cố Trường Sinh tính tiện ghé siêu thị mua vài bộ đồ mới, nhưng quần áo hiện tại vẫn mặc tạm được, vụ án của hắn quan trọng hơn.
Cố Trường Sinh đành lùi kế hoạch mua sắm, theo người đàn ông tới Tôn gia thôn.
Vì gần thành phố, Tôn gia thôn thường xuyên có người đến kẻ đi.
Rau dưa màu xanh lục, thóc gạo trái cây, trứng gà trứng vịt nhà dân, ngoài ra còn có đặc sản củ ấu.
Bây giờ vừa đúng thời điểm ấu chín, người đến Tôn gia thôn mua củ ấu nối liền không dứt.
Cố Trường Sinh xen lẫn trong dòng người buôn bán tiến vào thôn.
Nhìn người thành phố lái xe riêng tới đây mua củ ấu, người đàn ông trung niên thở dài: “Này là chuyện gì đây!” Trong thôn chỉ có hai chỗ có củ ấu.
Một là hồ nước, hai là sông nhỏ.
Hồ nước là cá nhân nhận thầu, không bị ô nhiễm, nên chất lượng vẫn còn đảm bảo.
Nhưng sông nhỏ thì không thấy ai đề cập.
Hơn nữa mới có người chết đuối, vậy mà nhiều người vẫn tới mua, chứng tỏ tin tức mình tử vong không được truyền ra ngoài.
Người trong thôn có lẽ biết, có lẽ không biết, cơ mà người ngoài chắc chắn không biết sự tình.
Tuy trên thế giới ngày nào cũng có người chết đuối, nhưng chuyện này mới xảy ra, chẳng lẽ không có ai sợ hãi kiêng dè.
Chỉ mong những người này này đều mua củ ấu ở hồ nước.
Nếu không…
Người đàn ông trung niên nghĩ thầm, có nên nói Cố Trường Sinh nhắc nhở những người đó một chút.
Nhưng sợ Cố Trường Sinh dẫm vào vết xe đổ của hắn, lại im lặng.
Hắn không nói, không có nghĩa Cố Trường Sinh không biết.
Dòng sông này rất dài, không chỉ chảy xuyên qua toàn bộ Tôn gia thôn mà còn chảy qua các thôn khác.
Gọi là sông nhỏ mà chẳng nhỏ chút nào.
Vị trí cũng dễ nhận ra, vừa vào thôn đã thấy
Củ ấu nhỏ trải dài trên mặt sông trùng trùng điệp điệp, trước cửa từng nhà đều mở sạp bán củ ấu.
Cố Trường Sinh hỏi: “Nhà bí thư chi bộ thôn ở đâu?”
“Ngay phía trước, là căn nhà hoành tráng nhất kia kìa.”
Vừa lúc có người ôm một rổ đầy củ ấu chào hàng, Cố Trường Sinh thuận tay mua, lại mua thêm sạp bên cạnh đang ế hàng và đậu tằm.
Đến gần nhà Tôn Chấn Bang, Cố Trường Sinh tìm một góc kín đáo.
“Thiên địa hữu đạo, vạn vật có linh.
Lúc đó đậu tằm, lúc đó binh tướng.
Ta dư linh lực, binh tướng cung đuổi.” Đậu tằm mọc tay mọc chân chen nhau nhảy xuống đất.
Chúng nghe lời Cố Trường Sinh phân phó bưng rổ trên đỉnh đầu,, lén lút đem củ ấu vào phòng bếp trong nhà Tôn Chấn Bang.
Làm gì vậy?
Người đàn ông trung niên không ngạc nhiên Cố Trường Sinh dùng chiêu thức pháp thuật thần kỳ, ngược lại buồn bực không hiểu tại sao cậu tặng đồ cho Tôn Chấn Bang.
Củ ấu tươi vừa đưa ra thị trường, một cân giá sáu bảy tệ.
Một rổ này tầm bảy tám cân, cộng thêm rổ mây tre hàng thủ công tinh xảo, tổng cộng một trăm tệ.
Tốn tiền mua làm gì chứ?
Người đàn ông suy nghĩ vẩn vơ, mãi đến khi nghe âm thanh mắng chửi trong nhà Tôn Chấn Bang vang vọng.
“Thứ đàn bà phá của! Rảnh quá mua củ ấu làm quái gì? Không phải tôi đã nói trong khoảng thời gian này đừng có mua hả? Phí tiền.” Tôn Chấn Bang mới thức dậy, vào bếp chuẩn bị lấy cơm ăn thì thấy rổ củ ấu nằm trên bệ bếp, lập tức phát điên.
Trồng ấu vất vả, hắn ngại mệt nên không thuê hồ nước, cũng không ra sông vớt, muốn ăn ấu chỉ có thể tự mua.
Trước kia chưa tính, bây giờ mua ấu ở đâu hắn cũng không yên tâm.
Tôn Minh Chí xui xẻo chết trong sông.
Ai mà biết rổ ấu này có phải vớt dưới sông lên hay không.
Hăn không ăn nước có người chết!
“Ngọc Phương, Ngọc Phương đi ra đây ngay, bà mua khi nào?” Tôn Chấn Bang quyết định hỏi cho rõ ràng.
“Sao tôi biết, ấu này không phải ông mua à?” Vợ Tôn Chấn Bang vội vội vàng vàng vào bếp, cầm tạp dề lau tay oán giận: “Từ sáng sớm tôi đã ở ngoài kia giặt đồ quét sân, còn chưa ra khỏi cửa nhà, muốn mua cũng không được.
Không ông mua thì là con trai mua.
Chứ mụ lười còn chưa rời giường.” Mụ lười ý nói đứa con dâu.
Vợ Tôn Chấn Bang vươn tay cầm củ ấu trong rổ nhìn: “Còn rất tươi nha, buổi tối ăn củ ấu hầm xương sườn nhé?”
“Ăn ăn ăn, suốt ngày chỉ biết ăn!” Tôn Chấn Bang giật củ ấu trong tay vợ: “Tôi đã nói trong khoảng thời gian này đừng mua ấu, sao không ai nghe, lời tôi nói như gió thổi qua tai hả?”
“Lỡ mua rồi, sao có thể vứt đi?” Vợ Tôn Chấn Bang giận dỗi liếc hắn một cái: “Tôi không quan tâm tính xấu của ông, buổi tối nấu món củ ấu hầm xương sườn, ai thích ăn thì ăn.”
Tôn Chấn Bang cứng miệng, hắn không thể nhìn người nhà ăn ấu thật, đành phải ghé tai vợ thấp giọng kể lại sự tình một lần.
Vợ hắn nghe xong, lập tức nóng nảy: “Sao ông không nói sớm, nói sớm thì ai dám lãng phí tiền này?”
“Các ông có bị lộ không đó?” Vợ Tôn Chấn Bang có chút lo lắng hỏi.
“Yên tâm.” Tôn Chấn Bang tự tin: “Đừng nói hiện tại chưa có ai phát hiện, mà dù có người vớt được thi thể, cũng không tra ra là tôi làm.” Hắn chưa từng tự mình động tay, bị phát hiện thật cũng không có gì, dù sao còn một đống người chịu tội thay.
Lúc này con trai Tôn Chấn Bang về nhà, nhìn rổ củ ấu trên kệ bếp, thắc mắc hỏi: “Ba mẹ, hai người mua ấu à? Không phải ba nói trong khoảng thời gian này đừng mua hả? Con thấy đừng nên mua, nước sông ô nhiễm quá nặng, ai mà biết ăn vô sẽ bị gì.”
Củ ấu không phải con trai mua, hai vợ chồng Tôn Chấn Bang luống cuống.
Không ai mua, tại sao trong nhà lại có rổ củ ấu? Quỷ nháo?
Tôn Chấn Bang và vợ liếc mắt nhau một cái, không ai dám nói suy đoán trong lòng mình.
“Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo” ý nói: Người quân tử coi trọng của cải nhưng lấy của cải phải đúng đạo lý.
Còn cách nói “Cọng rơm cứu mạng” thì Gấu không biết nguồn gốc:.