Chu Hạo nhất quyết nói mình uống say, nhất thời hồ đồ, đảm bảo về sau sẽ đối xử tốt với cô, không hề nhắc đến chuyện kẹo cao su.
Trình Nguyệt Tĩnh không dám chọc giận hắn, giả bộ thuận theo: “Đợi thêm vài ngày, gần đến ngày cuối tuần, dấu vết trên người con đã biến mất, hắn mới chịu thả con đi.”
Cô tính về nhà trước, nhưng suy nghĩ một hồi, quyết định đi cục cảnh sát trước: “Không ngờ Chu Hạo vẫn chưa buông lỏng cảnh giác, hắn đang thử con.
Hắn lấy thân phận bạn trai để đưa con về nhà, bị con uyển chuyển từ chối thì đổi sắc mặt luôn.”
“Lúc ấy con nói phát triển quá nhanh, người nhà không thích con có bạn trai sớm, nên con cần thêm thời gian để làm công tác tư tưởng.
Nghe vậy hắn lập tức trở mặt, hỏi có phải con coi thường hắn, muốn xem mọi chuyện chưa từng xảy ra.”
“Mày đã là người của tao, không ở với tao thì ở với ai? Thứ giày rách ai mà thèm.
Tàn hoa bại liễu phải có tính tự giác tàn hoa bại liễu, thừa dịp bây giờ tao còn thích mày thì ngoan ngoãn nghe lời, đừng để tao ghét mày!”
“Thật ra mày không muốn giới thiệu tao cho cha mẹ, chỉ muốn đuổi tao đi, quay đầu liền tới cục cảnh sát kêu oan chứ gì?”
“Con đĩ này, tao biết thừa mày đéo phải thứ tốt lành.
Bình thường tỏ vẻ thanh cao sang chảnh lắm mà, sao nào, cảm thấy tao không xứng với mày?”
Giọng nói Chu Hạo như vang vọng bên tai.
Nghĩ đến chuyện phát sinh sau đó, cho dù đã chết, biết đối phương không bao giờ chạm được vào mình, Trình Nguyệt Tĩnh vẫn nhịn không được co rúm cơ thể.
“Hắn chửi bới liên tục, mặc kệ con giải thích cỡ nào cũng không nghe, nhất quyết cho rằng con muốn phản bội hắn, muốn đánh con.
Trong lúc tranh chấp, hắn lỡ tay giết con.”
Có những người mang trong người ham muốn làm ác.
Giết người xong, Chu Hạo không hề hoảng loạn.
Ngược lại thấy cô chết rồi càng tốt, càng có lợi cho kế hoạch của hắn.
Chu Hạo bình tĩnh bố trí hiện trường, ngụy trang thành tự sát.
Sau đó làm bộ phát hiện cô tự sát, báo cảnh sát.
Chắc chắn hắn có kỹ thuật phản trinh sát nên ngụy trang hiện trường rất hoàn hảo.
Đến cảnh sát cũng không phát hiện điểm bất thường.
“Không biết là con vận khí tốt, hay là hắn vận khí không tốt.” Trình Nguyệt Tĩnh kéo tay Tống Thanh Âm, nhẹ nhàng đặt lên đầu mình: “Sau khi biến thành quỷ con từng quay về khách sạn kiểm tra, chứng cứ con giấu đi chưa bị hủy.” Mặc dù cảnh sát không tìm thấy.
Vừa nghe còn có chứng cứ, ba Trình lập tức nói: “Tôi qua đó lấy ngay, sau đó báo cảnh sát.”
Mọi người di chuyển đến khách sạn.
Chu Hạo rời đi, càng nghĩ càng không đúng.
Chắc chắn là Tống Thanh Vận và tên đại sư thông đồng với nhau, muốn chiếm đoạt tài sản, chứ tại sao đang yên lành lại đuổi hắn đi?
Gì mà dương khí quá nặng, ảnh hưởng tới Trình Nguyệt Tĩnh.
Chỉ lừa được vợ chồng Tống Thanh Âm thôi.
Chu Hạo hắn không thể ngồi im như vậy.
Đầu tiên cần tạo sức ép!
Rất nhanh, trên mạng bắt đầu lan truyền một câu chuyện tình yêu cảm động thê thảm, lượt chia sẻ bài viết tăng chóng mặt.
“Nửa đời lại, tôi nguyện ý cùng em vượt qua.
Cũng hy vọng cha mẹ em khi về già sinh hoạt không tiện, có thể chiếu cố chăm sóc họ.” Cuối video, Chu Hạo nhìn thẳng máy quay, thâm tình nói.
Video dài mười lăm phút khiến nhiều người xem cảm động cực kỳ.
Khi em còn sống, chúng ta không thể ở bên nhau.
Dù em đã chết, anh nguyện ý vì em ở góa, cùng nhau chăm sóc cha mẹ.
Đây chính là tình yêu đích thực!
Hai vợ chồng già tuy không còn con gái, nhưng lại có thêm một đứa con trai, nửa đời sau coi như có chỗ dựa.
Video này tẩy não một số người, những người khác lý trí thì cho rằng hắn toàn nói hươu nói vượn.
Con trai với chả con gái, một người ngoài nửa đường nhảy vào sao bằng con gái ruột.
Nhưng đối với người đã mất đứa con gái duy nhất, coi như là một sự an ủi.
Trong lúc mọi người đang bàn tán xôn xao, người đàn ông trong video đột ngột bị công an bắt giữ.
Nghe đồn là cảnh sát hoài nghi hắn có liên quan đến việc đánh thuốc mê giết phụ nữ, lừa gạt tài sản.
Chu Hạo tự cho mình là đúng, tính lợi dụng dư luận để tạo sức ép lên nhà Trình, giờ ngược lại bị cư dân mạng chửi bới oanh tạc.
Chờ lấy lời khai xong, ông Trình, Tống Thanh Âm và vợ chồng Tống Thanh Vận trong lúc được cảnh sát an ủi, mới biết chuyện video.
Thật kinh tởm.
Nếu mình thật sự đồng ý để con gái cùng loại người này kết minh hôn, con gái mình ở ngay bên cạnh nghe vậy có bao nhiêu sợ hãi.
Tống Thanh Âm không dám nghĩ tiếp, vội vàng lên mạng thanh minh, nói hết tất cả mọi chuyện.
Trừ một phần nhỏ nghĩ Trình Nguyệt Tĩnh chết vì dễ dãi bên ngoài, đa phần cư dân mạng đều sợ ngây người.
Nhiều người từng cảm động khi xem video còn phản ứng mạnh hơn.
Hành vi của Chu Hạo làm bọn họ sởn tóc gáy.
Kẻ luôn miệng nói lời yêu lại là hung thủ giết người, còn muốn lừa gạt tài sản.
Quá hung tàn, chờ đến lúc lấy được tài sản, hắn sẽ để đôi vợ chồng già sống tiếp?
Chu Hạo bị bắt sống chết không nhận tội.
Mặc kệ giấy vệ sinh gói tinh dịch, hắn nhất quyết nói là hai bên tự nguyện quan hệ.
“Căn cứ vào điều tra, bạn học hai người đều nói rằng đến khi chết, nạn nhân và anh cũng không phải người yêu.
Nạn nhân không có hảo cảm với anh, thậm chí anh cứng đầu đeo bám làm nạn nhân khó chịu mất kiên nhẫn.” Không thể là hai bên tự nguyện.
Tự nguyện cái rắm.
Lúc thẩm vấn người ngoài không được vào đây, nhưng là quỷ hồn, vách tường không ngăn được cô.
Trình Nguyệt Tĩnh nghe vậy không khống chế được cảm xúc, vươn mười móng tay sắc ngọn nhào lên cào hắn.
Bỗng cảm thấy sống lưng lạnh toát, Chu Hạo mặc kệ lời cảnh sát, cứng miệng đáp trả: “Mấy cô gái trẻ tuổi ai chả thế, trong ngoài không đồng nhất.
Chưa kể cô ta là loại người tùy tiện, không có tình cảm vẫn có thể lên giường.”
Tùy tiện?!
Bị bôi nhọ như vậy, Trình Nguyệt Tĩnh phát điên.
Tùy tiện đúng không? Để tao tùy tiện cho mày xem.
Cô tùy tiện dùng móng tay khuấy liên tục chỗ đôi mắt và lỗ tai.
Hai ngày nay nhờ có Cố đại sư giúp đỡ, cô đã mạnh hơn rồi, nếu chịu khó bỏ công bỏ sức có thể gây thương tích lên người sống.
Không giống như trước đây, chỉ có thể trơ mắt nhìn Chu Hạo bày trò đê tiện.
Có lẽ do cảnh sát hỏi cung quá lâu, Chu Hạo cảm thấy mắt mình khô khốc khó chịu, lỗ tai cũng đau.
Hắn cần nghỉ ngơi, cũng nói ra yêu cầu của mình.
Mới thẩm vấn không bao lâu, nghỉ cái gì, cảnh sát bác bỏ yêu cầu vô lý của Chu Hạo, đồng thời lấy ra vài viên kẹo cao su tẩm thuốc mê còn sót lại lục soát được trong nhà hắn.
Nhìn kẹo cao su, Chu Hạo khí thế ồn ào đòi về nhà lập tức ỉu xìu.
Còn Trình Nguyệt Tĩnh phát rồ, nhào lên người Chu Hạo tay đấm chân đá.
“Đêm hôm xảy ra quan hệ, anh từng phân phát cho bạn bè xung quanh kẹo cao su.
Nhà hàng nơi các anh tổ chức tiệc liên hoan có lắp camera theo dõi, cũng quay được hành động này.”
“Những người khác ăn không bị sao, chỉ có cô ta là có vấn đề.
Ai mà biết có phải cô ta cố tình giả bộ, muốn hãm hại tôi.” Chu Hạo cảm thấy toàn thân bắt đầu đau nhức, nhưng đối mặt với cảnh sát tra hỏi, hắn vẫn cứng đầu cứng miệng: “Thậm chí còn giấu kẹo cao su có vấn đề trong nhà tôi.”
Trên mặt Chu Hạo tỏ vẻ dửng dưng, trong lòng thì hơi hối hận, trước đó sợ không thành công nên mua vài viên dự phòng, chưa kịp tiêu hủy đã bị bại lộ, giờ còn biến thành chứng cứ.
Nghĩ thì nghĩ vậy, ngoài miệng Chu Hạo vẫn thờ ơ nói tiếp: “Nói chung không phải tôi mua, chắc là ai đó diễn sâu quá phải diễn cho trót, lén lút nhét vào.”
Không oán không thù, hại người khác còn dùng cả mạng mình?
Rắc rối, trực tiếp dùng bao tải trùm đầu mày đập một trận cho sướng!
Cố Trường Sinh thật sự nhìn không nổi thái độ Chu Hạo, ra ngoài cục cảnh sát mua một hộp cao cao su ở cửa hàng tiện lợi, mượn một sợi oán khí của Trình Nguyệt Tĩnh.
“Tả hữu tùy hầu phán đạo lý, thiện vại trống vắng không một lũ, ác vại mãn doanh khó có thể thư, khổ chủ trả thù vô âm dương, ở ác gặp dữ nhân quả đến.”
Thích cho người khác ăn lắm à? Vậy tự ăn thử xem thế nào?
Cố Trường Sinh cầm kẹo cao su quay về, việc hỏi cung cũng gần kết thúc.
Chu Hạo mua kẹo cao su trên mạng, mặc dù các tiệm thuốc bên ngoài có bán, nhưng hắn sợ bị phát hiện không dám đi.
Cố ý lên mạng mua tại một cửa hàng mới, để lại họ tên, dịa chỉ và số liên lạc giả.
“Nhưng nhân viên chuyển phát nhanh vẫn còn ấn tượng.” Logo cửa hàng trên hộp hàng hóa khá bắt mắt.
Thật trùng hợp, nhân viên chuyển phát nhanh từng đọc tin tức lừa đảo trên báo chí nước ngoài.
Cậu ta có một cô em gái nên có chút lo lắng, thử kiểm tra xem trong nước có loại kẹo nguy hiểm này không.
Kết quả thực sự tra ra được, logo cửa hàng đó là nhà phân phối thuốc lậu lớn nhất.
Vì thế nhân viên chuyển phát nhanh nhắc nhở em gái mình khi ăn uống bên ngoài phải cẩn thận.
Ấn tượng khắc sâu.
Lúc đi giao hàng, nhân viên chuyển phát nhanh thấy tên cửa hàng hơi quen mắt, cơ không để trong lòng.
Cậu ta thấy các cửa hàng bây giờ có tên na ná nhau, chắc không trùng hợp vậy đâu.
Mãi đến khi cảnh sát tới hỏi, cậu ta mới nhận ra điều mình suy đoán là đúng.
Chưa kể, khi Chu Hạo nhận hàng chuyển phát nhanh có hóa trang, nhưng thân hình, ngũ quan vẫn có thể nhận ra được.
Kỹ thuật hóa trang cũng không tính là cao siêu.
Nhân viên chuyển phát nhanh được mời đến cục lấy lời khai, nhanh chóng chỉ điểm và xác nhận người nhận hàng.
Cảnh sát còn tìm thấy hộp chuyển phát nhanh bị Chu Hạo ném đi.
Bên trong có hóa đơn ghi rõ tên cửa hàng, danh mục sản phẩm và số tiền thanh toán.
Tuy vân tay đã bị xóa sạch, nhưng giữa khe hở hộp giấy còn sót lại một sợi tóc của Chu Hạo.
Sau khi nhận hàng, Chu Hạo tìm một nơi thật xa nhà mình ném đi.
Hắn nghĩ thầm, dù có ai phát hiện cũng không thể tra ra hắn.
Lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng khó thoát.
Nhìn cảnh sát lấy túi vật chứng chứa hộp giấy và tóc, trong lòng Chu Hạo rơi lộp bộp.
Nhưng hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Đã qua bao lâu rồi, làm gì có hộp giấy nào có thể còn nguyên vẹn như vậy, sớm bị thu gom ném ra bãi rác.
Chắc chắn là cảnh sát lừa hắn nhận tội.
Tóc kia là của ai có chó biết, Chu Hạo khinh thường trợn trắng mắt.
Cảnh sát cười cười cầm túi vật chứng, chậm rãi nói từng câu từng chữ, đảm bảo Chu Hạo nghe được rõ ràng rành mạch: “Có lẽ anh không biết, sau khi anh ném hộp giấy vào thùng rác không bao lâu, có một cụ già nhặt ve chai đã lấy nó ra.”
Cụ già nhặt ve chai đã lớn tuổi, sức khỏe không đủ, bà cần một khoảng thời gian dài mới gom đủ giấy vụn cầm đi bán.
Lúc nhặt được hộp giấy cụ già mới bán xong một đợt giấy vụn, cho nên cái hộp này vẫn nằm trong nhà bà, chờ gom đủ thì bán tiếp.
Trước khi hộp giấy bị bán mất, cảnh sát đã tìm thấy cụ già.
Nghe vậy, rốt cuộc trên mặt Chu Hạo cũng xuất hiện vẻ tuyệt vọng.
Mà càng làm cho hắn tuyệt vọng hơn là, sau khi thẩm vấn xong, tên đại sư giả kia đứng ngay ngoài cửa, mỉm cười mời hắn ăn kẹo cao su.
“Ở trong phòng thẩm vấn lâu vậy, chắc anh chán lắm nhỉ?” Cố Trường Sinh cười tủm tỉm: “Ăn kẹo cao su không? Tôi mua vị bạc hà đó, đảm bảo tỉnh táo mát lạnh.”
Kẹo cao su, Chu Hạo nhịn không được lui về phía sau.
Nhưng hai tay hắn đang bị cảnh sát khống chế, chạy không được.
Hắn sợ hãi nhìn Cố Trường Sinh cầm một viên kẹo cao su tới gần.
Mùi bạc hà đặt dưới mũi hắn, giống y chang loại hắn mua cho Nguyệt Tĩnh ăn.
Cả người Chu Hạo toát mồ hôi lạnh.
Lúc này trong mắt hắn, Cố Trường Sinh còn đáng sợ hơn ma quỷ.
“Có người muốn hại tôi trắng trợn kìa, các anh là cảnh sát không quản gì hả?” Chu Hạo vội vàng cầu cứu cảnh sát.
Hy vọng họ có thể ngăn cậu lại.
Nhưng hai cảnh sát tai điếc mắt mù, chả thèm quan tâm.
Một trong hai người còn giơ tay xin tên đại sư một viên, vừa nhai vừa hỏi: “Mua ở đâu vậy, cùng hãng tôi hay mua trong cửa hàng tiện lợi mà sao ngon thế nhỉ.”
Kẹo cao su trong tay Cố Trường Sinh đều được làm phép.
Nhưng có oán khí Trình Nguyệt Tĩnh làm môi giới, hơn nữa người hầu bên người Táo Vương gia luôn phân biệt đúng sai, sẽ không ngộ thương người vô tội, chỉ nhằm vào Chu Hạo.
Những người vô tội, đặc biệt là người từng giúp đỡ Trình Nguyệt Tĩnh ăn vào sẽ có lợi.
Cũng bởi vì biết điều này, cảnh sát ban ngành đặc thù mới dám tìm Cố Trường Sinh đòi ăn kẹo cao su.
Nghe âm thanh cảnh sát nhai kẹo cao su vang bên tai, Chu Hạo quả thực rất tuyệt vọng.
Hắn mím môi, nghiêng đầu tránh tay Cố Trường Sinh.
Vô ích, miệng hắn bị cậu mạnh tay bóp chặt ép mở, Chu Hạo trơ mắt nhìn viên kẹo bị cậu ngang ngược nhét vào miệng.
Tốc độ rất nhanh, thậm chí không để hắn có cơ hội nhổ ra, viên kẹo cao su đã chui xuống bụng.
Xong rồi!
Chu Hạo tuyệt vọng nghĩ..