Sau khi hoàn thành ủy thác này, Cố Trường Sinh luôn mang tâm trạng nặng nề trong một thời gian dài.
Cô bé được nhận hỗ trợ chi trả phí chữa bệnh, Cố Trường Sinh không vui, tháng này Lưu Kim Căn cầm tiền về quê, còn mua cho cha mẹ Ngô Gia Hưng thực phẩm dinh dưỡng, Cố Trường Sinh cũng không cao hứng.
Cả ngày nhàm chán ở nhà kêu Cầy Vòi Mốc ra ngoài kiểm tra, tránh để xảy ra vấn đề.
Người xung quanh thấy Cố Trường Sinh uể oải mãi đều nhìn không nổi.
Trước khi họ lựa thời gian tốt để trò chuyện cùng Cố Trường Sinh, Táo Vương gia đã ra tay trước.
Vì trong nhà có “trẻ em”, Táo quân luôn lơ đãng quan sát những tín đồ có con nhỏ.
Nhìn gia đình họ sống chung với nhau, Táo quân học thêm không ít kinh nghiệm.
Gần nhất ngài học được một khái niệm, gọi là tuổi dậy thì.
Cảm xúc con trẻ khi bước vào tuổi dậy thì dễ bị dao động, lên xuống thất thường, rất cần gia đình quan tâm khuyên nhủ.
Cha mẹ Cố Trường Sinh không dùng được, làm một trưởng bối, Táo quân thấy mình có nghĩa vụ làm gì đó.
Vì vậy gần đây mỗi sáng tỉnh dậy, Cố Trường Sinh đều thấy đầu giường đặt một bó hoa tươi.
Màu sắc đóa hoa nhẹ nhàng trang nhã, tỏa hương thơm nhàn nhạt, thậm chí trên cánh hoa còn vương giọt sương sớm.
Nhìn thấy nó, tâm tình của cậu lập tức tốt hơn.
Rời giường, nhìn bữa sáng bày sẵn trên kệ bếp, kể cả bữa trưa bữa chiều cũng có luôn, không cần cậu động tay vào nấu.
Cố Trường Sinh đột nhiên phát hiện, bất tri bất giác, cậu được hưởng ưu đãi cơm bưng tận mồm, áo mặc tận người.
Lặng im không tiếng động làm mọi thứ trong nhà cậu, chỉ có thể là Tổ sư gia.
Cố Trường Sinh không còn chậm tiêu như vụ tủ quần áo.
Trạng thái mấy ngày nay của cậu đúng là không tốt.
Cố Trường Sinh cố gắng vực dậy tinh thần, không thể để Tổ sư gia bận phù hộ cho nhiều người mà còn phải quan tâm đến mình.
Nhưng cao hứng thật hay giả, không thể qua được mắt ngài.
Lại qua hai ngày, Cố Trường Sinh vẫn buồn bã ỉu xìu, không có sức sống.
Tối hôm nay, khi Cố Trường Sinh đi ngủ, cậu nằm mơ.
Trong mộng, có đống lửa trại bùng cháy trước tế đàn.
Một người phục sức trang trọng đứng gần lửa trại hát vang: “Quốc Thái An mưa thuận gió hoà.”
“Quốc Thái An.” Mọi người vừa đi quanh lửa trại vừa lặp lại câu hát, trên mặt mỗi người đều lộ nụ cười tươi.
“Ngũ cốc được mùa lương thực tràn đầy.”
“Lương thực tràn đầy.”
“Năm mới phồn hoa thịnh vượng.”
“Phồn hoa thịnh vượng.”
“Trăm nghiệp chấn hưng tài nguyên muôn nơi.”
“Tài nguyên muôn nơi.”
…Tiếng ca xa xưa lảnh lót, giai điệu không quá phức tạp, chỉ lặp đi lặp lại vài câu.
Tiếng ca giai điệu lẫn câu từ đều rất xa lạ đối với Cố Trường Sinh.
Nhưng thật kỳ lạ, cậu hoàn toàn nghe hiểu từng câu từng chữ, không gặp chướng ngại khi lý giải ý nghĩa bài hát.
Ca từ của họ tràn ngập hy vọng chúc phúc cho tương lai, làm người nghe không tự chủ mà lộ ra nụ cười giống họ.
Thế giới như vậy thật tốt đẹp!
Trong tiếng ca, Cố Trường Sinh ngủ một giấc ngon lành.
Hôm sau tỉnh lại, sự suy sút bị rũ bỏ, cả người đều tỏa sáng, tinh thần sáng láng, làm gì cũng hăng hái.
Cậu không ngốc, giấc mộng tối hôm qua không phải mộng bình thường.
Khởi nguyên của Táo Thần là từ sự sùng bái của loài người đối với lửa.
Sau khi con người bắt được con mồi, sẽ dùng lửa nấu nướng chín.
Có thể nói, lửa chính là căn bếp nguyên thủy đơn giản nhất.
Cho nên thần chức Táo Thần, còn được gọi là Hỏa Thần.
Hỏa kinh lịch quá, đều sẽ được ký lục đưa xuống, tùy thời dâng cho Táo Thần.
Giấc mộng tối qua cậu nằm mơ là cảnh tượng con người thời cổ cảm tạ thiên địa ban phúc, cầu mong năm mới được suôn sẻ.
Tổ sư gia dụng tâm lương khổ, trạng thái mấy ngày nay của cậu đã làm trưởng bối lo lắng.
Nhớ lại mấy cuộc điện thoại ông Trần thường gọi tới, nhiều lần muốn nói lại thôi.
Được nhiều người quan tâm, trong lòng Cố Trường Sinh ấm áp dào dạt.
Tặng ông Trần một phần dược thiện điều dưỡng thân thể, Cố Trường Sinh ngồi đếm đầu ngón tay tính thu chi, chợt phát hiện, chỉ cần nhận thêm hai ba cái ủy thác là cậu có thể gom đủ tiền đúc tượng vàng Tổ sư gia, tiện thể đổi bàn thờ mới.
Cố Trường Sinh vui vẻ nấu một đống đồ cúng dâng Tổ sư gia, rồi tới Bếp Lửa đi làm.
Mấy ngày nay việc làm ăn buôn bán đều dựa vào trưởng bếp Lâm chèo chống, giờ cậu qua đó giúp một tay, giảm bớt gánh nặng cho họ.
Thuận tay làm chút đồ ngon đãi mọi người, coi như cảm ơn mọi người đã vất vả.
Nhìn ông chủ nhỏ đã khôi phục lại trạng thái bình thường, tâm nhóm nhân viên Bếp Lửa cuối cùng cũng hạ xuống.
Vài nhân viên lớn tuổi tính gọi điện báo ba Cố dừng hành động.
Hôm nay bên ba Cố đưa nguyên liệu tới tiệm, còn hỏi tình hình ông chủ nhỏ dạo này thế nào, suýt chút nữa bọn họ đã nói hết sạch.
May quá may quá.
“Ông chủ nhỏ, bên Nông Gia Nhạc giao ngó sen, ông chủ lớn gửi thêm cho cậu một đống lươn và ngó sen* tươi, cậu muốn xử lý thế nào?” Bếp trưởng Lâm ý bảo Cố Trường Sinh đến xem mấy sọt lươn cùng củ sen.
Đồ đạc không ít, nhưng ở Bếp Lửa Cố Gia vẫn không đủ bán.
Chất lượng nguyên liệu do Nông Gia Nhạc cung cấp so với nguồn cung ứng Cố Trường Sinh tỉ mỉ chọn lựa còn tốt hơn nhiều.
Hiếm khi có đồ tốt, mấy đầu bếp đã tranh nhau nửa ngày.
Người này muốn làm lươn rán chiên giòn và canh xương hầm củ sen; người kia muốn nấu cháo lươn hải sản; người nọ đòi cắt nhỏ làm gỏi ngó sen.
Ai cũng có cái lý riêng, cãi nhau ỏm tỏi, cuối cùng để Cố Trường Sinh quyết định.
Cố Trường Sinh đi vòng quanh phòng bếp kiểm tra nguyên liệu nấu ăn, Nông Gia Nhạc ngoài đưa củ sen và lươn còn có măng tre cùng chân giò hun khói.
Phòng lưu trữ còn dư gạo nếp, cả tương hoa quế để khá lâu.
Vì thế Cố Trường Sinh vung tay, nói: “Hôm nay làm canh lươn giò heo hầm măng tươi và đường hoa quế ngó sen*.
Một người ra ngoài đổi thực đơn đi.”
Nhóm đầu bếp nghe vậy không ai ý kiến.
Ông chủ nhỏ mãi mới có tâm tình tốt, không nên phá hư.
Quan trọng hơn là, hôm nay ông chủ nhỏ xuống bếp đó, bọn họ cao hứng còn không kịp, ngu gì ngăn cản phản đối.
Chân giò hun khói và lươn đều là nguyên liệu nấu ăn tươi ngon, làm canh cực kỳ thích hợp.
Nước canh đặc sệt, hòa quyện cùng vị măng tây, tươi mát không ngán ngấy.
Món ăn hoàn thành, hương thơm nức mũi đầy tràn phòng bếp, vài người thèm đến mức nuốt nước miếng ừng ực.
Canh vừa múc ra khỏi nồi, còn chưa kịp mang đi bán, đã bị nhiều người tranh nhau nếm thử.
Mỗi người ăn hai miếng, phân nhau ăn hết một con lươn to, mới lưu luyến để nhân viên bưng phần còn lại ra ngoài bán.
“Ông chủ nhỏ cái gì cũng tốt, tiền lương cao phúc lợi tốt đãi ngộ cao, chỉ có dáng người là không tốt thôi.” Nữ phục vụ bưng bê thức ăn lau tay vào tạp dề: “Không ăn thì thèm chịu không nổi, đêm trăn trở ngủ không yên.
Mà ăn thì béo, béo ơi là béo, hai ba ngày lại phải đổi bộ đồ mới.
Bộ này tôi mới mua một tháng, lại sắp không mặc vừa.” Cô khóc thút thít.
Canh lươn còn đỡ, cắn răng chịu đựng vẫn có thể bỏ qua.
Đến khi Cố Trường Sinh bắt đầu làm đường hoa quế ngó sen, hương hoa quế ngọt ngào quanh quẩn nơi chóp mũi, chậm chạp không chịu rời đi.
Nữ phục vụ bỗng nhận ra vực sâu tội ác, hết cái này đến cái khác đều sâu không thấy đáy, bất cẩn ngã xuống thì khỏi bò lên.
Đa số phụ nữ không có sức chống cự với đồ ngọt.
Đặc biệt là đồ ăn vừa đẹp vừa ngon.
Củ sen trong tay Cố Trường Sinh dần biến hóa.
Ngó sen thanh thúy, gạo nếp mềm mại, rải tương hoa quế vàng óng ánh lên trên, kích thích thị giác cực mạnh.
Nữ phục vụ nuốt nước miếng, tan vỡ.
Mỹ thực trước mặt, quan tâm vấn đề tăng ký làm quái gì.
Lúc Tần Dực tới tiệm thì thấy cảnh này.
Phía sau bếp Bếp Lửa Cố Gia, một đám người tụ tập húp lấy húp để cái gì đó, trên mặt mỗi người đều tràn ngập biểu tình hưởng thụ mơ màng.
Cảnh sát khác mà thấy cảnh này, chắc chắn sẽ rút súng phong tỏa hiện trường ngay lập tức, nghi ngờ bọn họ phê cần tập thể!
Mọi người vội vàng ăn uống, không ai chú ý tới Tần Dực.
Riêng Cố Trường Sinh có thấy, cơ mà cậu vẫn còn ghi thù vụ hắn giữ đậu tằm nhỏ của mình, không thèm liếc một cái, chứ đừng nói chào hỏi.
Không ai phản ứng, Tần Dực cũng không thèm để ý, quen cửa quen nẻo lấy một cái bao tay dùng một lần trong góc bếp, cũng không sợ bỏng, trực tiếp bốc một miếng ngó sen nhét vào miệng.
“250.” Cố Trường Sinh dùng đũa sứ gõ vào bàn nhắc nhở.
Chiếc đũa va chạm phát ra tiếng vang thanh thúy.
Bị nói 250 (đồ ngốc) Tần Dực chả để trong lòng, ung dung thong thả ăn hết miếng ngó sen, lúc này mới chép miệng: “Không cãi lộn, tôi tới tìm cậu là vì chính sự.”
“Chuyện gì?” Tần Dực tuy có chút tùy tiện bất cần đời, nhưng hắn chưa bao giờ lấy công việc ra đùa.
Cố Trường Sinh nghe vậy, nghiêm túc lên: “Vào phòng nghỉ nói chuyện.”
“Chuyện là thế này.
Cậu cũng biết rồi đấy, thành viên ban ngành đặc thù ở thành phố A chỉ có vài người biết mở thiên nhãn.
Có một tên trẻ tuổi thiên phú không tồi, tuổi hơi nhỏ, nhưng bát tự đặc biệt, bẩm sinh dễ mở thiên nhãn hơn người khác.
Tuy không có linh khí hay thông linh, ít nhiều gì vẫn có tác dụng.” Tần Dực vừa tự châm trà cho mình vừa nói.
Hình như hắn quên mất bản thân chỉ lớn hơn người ta chỉ vài tuổi.
Ra vẻ ông cụ non cho ai xem đấy!
Người trẻ tuổi trong miệng Tần Dực, Cố Trường Sinh có chút ấn tượng.
Vụ án Ngô Tiệp trước đây, hắn là nhân viên được ban ngành đặc thù phái tới nói chuyện cùng Đóa Đóa.
“Thằng nhóc đó rất nỗ lực, vì muốn hỗ trợ việc phá án nhiều hơn, có thời gian rảnh liền luyện tập mở thiên nhãn.
Nói đến cũng khéo, ngày đó trong cục cho nghỉ phép, nhà nó hết đồ ăn dự trữ nên đi mua sắm.
Trong lúc đi dạo siêu thị, nó luyện mở mắt, đi tới đi lui thì thấy một nữ quỷ nổi điên trong siêu thị.”
Ngó sen còn được gọi là củ sen.
Đây là phần thân rễ của cây sen mọc ngập trong bùn do cây sen mọc ở dưới nước, trong các ao hồ.
Đường hoa quế ngó sen: Chính là món Củ sen nấu đường quế..