“Trước khi ba con qua đời, ông ấy vẫn không yên tâm về con.
Mẹ đã hứa sẽ nuôi con thành tài, vun vén cái gia đình này.
Con còn nhỏ, không biết lấy vợ đẻ con tốt thế nào, tất nhiên mẹ phải quản chuyện của con.”
Con trai Lưu Diễm nhìn mẹ mình, cảm thấy người trước mặt bỗng trở nên xa lạ.
Chẳng lẽ hắn chưa từng nghĩ đến việc lấy vợ sinh con? Nhưng làm người phải có điểm dừng.
Hãm hại con gái nhà lành còn ra thể thống gì?
“Mẹ tìm rất lâu mới thấy người thích hợp.
Vừa cao vừa gầy, dáng vẻ hiền lành, xứng đôi với con lắm.” Lưu Diễm hoàn toàn quên mất cảnh sát đang đứng bên cạnh, chỉ lo nói tiếp: “Cô gái đó cái gì cũng tốt, tiếc là mệnh không tốt, đang yên lành thì tự sát.”
Mệnh mà tốt thì đã gặp được con rồi.
Kim châm Lưu Diễm dùng là dạng ống, có thể giữ được một lượng máu nhỏ.
Theo lý mà nói, khả năng bị phơi nhiễm HIV khi xây xước không quá cao.
Bị kim may áo đâm phải chỉ có khả năng nhiễm khoảng 0 phẩy mấy phần trăm.
Dù bị ống kim đâm vào sẽ có tỷ lệ cao hơn, nhưng không bao nhiêu.
Đúng là vận khí Ngũ Vi Vi không tốt, châm nhẹ một lần thì dính, đã thế thể chất đặc thù, phát bệnh cực kỳ nhanh.
Có người mắc HIV chịu khó uống thuốc khống chế có thể sống thêm vài thập niên, còn cô chưa tới nửa năm đã chuyển sang giai đoạn cuối.
“Mẹ biết con không muốn tìm các cô gái khỏe mạnh, nghĩ thế là hại người ta.” Cho nên sau khi đọc tin tức về lây truyền HIV qua kim tiêm, bà ta bỏ tiền mua một ống máu của người mắc bệnh AIDS, tính thử một lần, không ngờ thật sự thành công: “Vốn lúc cô ấy mới mắc bệnh, mẹ có đi hỏi thăm công việc của cô ấy, nghe nói cuối tháng sau sẽ được điều sang thành phố B công tác, cố ý mang theo con dọn qua đây, muốn hai đứa tiếp xúc tự nhiên với nhau, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.”
Đều mắc bệnh AIDS, hoàn cảnh giống nhau sẽ không ghét bỏ nhau.
Cứ tưởng sẽ mang một cô vợ về cho con trai, nào ngờ cô gái trẻ không biết cố gắng, nói tự sát liền tự sát.
Biết thế bà ta đã không bắt con trai thôi việc.
Công việc trước đây của con trai rất vẻ vang.
Tuy bây giờ cũng được, nhưng nói chung không bằng cái cũ.
“Dù con có đối tượng, vì đời sau khỏe mạnh cũng nhất quyết không để vợ mình mang thai.” Con trai Lưu Diễm tỏ vẻ mệt mỏi.
Lưu Diễm trắng mắt liếc con trai một cái, tức giận nói: “Đừng tưởng mẹ già cả không biết cái gì.
Mẹ đã hỏi bác sĩ rồi, lúc mang thai chỉ cần cẩn thận một chút, kịp thời can thiệp, thì đứa bé sẽ có tỷ lệ bình thường rất cao.”
90% sẽ không sao, so với một trăm phần trăm có gì khác nhau?
Hoàn toàn không.
Lưu Diễm không tin cháu trai mình sẽ có vận khí kém.
Tiếc là giỏ tre múc nước công dã tràng.
Ngũ Vi Vi không ngờ, chỉ vì một lý do như vậy mà mình bị hại.
Tài sản nhà bà ta quý báu đến mức cần người thừa kế à? Có cần phải phát rồ đến thế không! Người bình thường không thể làm ra loại việc này được.
Cha mẹ Ngũ Vi Vi đã chạy tới cục cảnh sát.
Hai người mới hơn 50 tuổi, nhưng vẻ ngoài già nua tiền tụy.
Ngay khi biết kẻ hại con mình là ai, lý do con gái mình bị phơi nhiễm, họ hoàn toàn không chịu nổi cú sốc này, đẩy cảnh sát nhào đến: “Con trai bà quý giá vậy hả?”
“Con gái của chúng tôi cũng được nâng niu trong lòng bàn tay lớn lên đấy.
Từ bé đến lớn không nỡ mắng một câu, cứ thế bị bà hại chết.”
“Hại cái gì mà hại.” Lưu Diễm tỉnh bơ: “Rõ ràng là tự sát.” Có phải mình giết đâu.
Lẽ ra trong tình cảnh này, cảnh sát có nhiệm vụ phải ngăn cản hành vi quá khích của cha mẹ nạn nhân, để họ hòa hoãn cảm xúc.
Nhưng đối với kẻ trơ tráo như Lưu Diễm, mấy cảnh sát ở đây không hẹn mà cùng thả lỏng tay, để họ chen vào trong, ngoài miệng thì khuyên can một hai câu, tỏ vẻ mình đã làm hết phận sự.
Con trai Lưu Diễm biết rõ điểm này, cơ mà hắn không có quyền chỉ trích cảnh sát.
Hắn cũng cảm thấy có lỗi với cha mẹ cô gái, nhưng nói gì cũng đã quá muộn, người chết không thể sống lại.
Hắn chỉ có thể tận lực bảo vệ mẹ mình, không né tránh, để hai người phát tiết cơn giận.
Thời gian gần đây hai vợ chồng già không nghỉ ngơi tốt, tinh thần bất ổn.
Đánh đánh một hồi thì kiệt sức, cuối cùng được cảnh sát dìu sang một bên.
Lúc Ngũ Vi Vi lúc tự sát không rơi một giọt nước mắt, nhìn cha mẹ mình chợt già đi chục tuổi, hai hàng nước mắt quỷ lại chảy dài trên mặt.
Đặc biệt là sau đó vài ngày, biết tội của Lưu Diễm chỉ bị phạt tù mười lăm năm, phạt thêm chút tiền không đau không ngứa.
Không bị tử hình, oán khí trên người Ngũ Vi Vi càng ngày càng dày đặc.
Làm lệ quỷ, tức giận khiến cảm xúc bất ổn, có hiện tượng sắp mất lý trí.
Tần Dực sợ tới mức vội vàng đề nghị: “Cô có muốn gặp cha mẹ mình, giải tỏa nỗi nhớ mong với họ?”
“Tôi có thể gặp cha mẹ một lần nữa?” Hai bên đều có thể thấy nhau nói chuyện với nhau, chứ không phải mình cô đơn phương nhìn họ, họ không biết sự tồn tại của mình.
Thấy Tần Dực gật đầu, Ngũ Vi Vi lập tức ổn định lại cảm xúc.
Cố Trường Sinh thấy thế, không cần Tần Dực mở miệng, chủ động cống hiến một cây âm hương.
Nhìn thấy con gái, hai vợ chồng già vừa mừng vừa sợ, dù họ không thể chạm vào nhau, nhưng một người một quỷ vẫn ôm nhau òa khóc, tâm sự cùng nhau.
Ngũ Vi Vi suy nghĩ thông suốt.
Đôi khi pháp luật không thể xử lý kẻ ác một cách chu toàn.
Cô không còn là người, luật pháp dương gian không thể quản quỷ.
Thừa dịp Lưu Diễm bị áp giải đến nhà giam, ngay khi bà ta lên xe, Ngũ Vi Vi duỗi tay tạo một cơn âm phong.
Bị đẩy mạnh, Lưu Diễm vấp chân ngã lăn ra đường, bị ô tô đúng lúc chạy ngang qua cán trúng.
Ngũ Vi Vi vốn không muốn mạng bà ta, nên chiếc xe kịp thời phanh lại.
Bởi vì tự dưng ngã trước đầu xe nên gây ra tai nạn, Lưu Diễm muốn bắt đền cũng không được.
Chỉ có thể tự nhận xui xẻo, tự móc túi trả tiền trị liệu cái chân gãy.
Dù có bảo hiểm y tế chi trả một phần, Lưu Diễm vẫn đau lòng một thời gian dài.
Chân bị thương không nghiêm trọng đến mức què chân, nhưng vết thương lớn và gãy xương, xuất huyết nhiều, vì thế trong quá trình phẫu thuật, Lưu Diễm cần truyền máu.
Ngũ Vi Vi đổi máu.
Cô muốn để Lưu Diễm cũng nếm thử hương vị bị nhiễm HIV.
Lúc còn sống, sau khi phát hiện mình mắc HIV, Ngũ Vi Vi từng tra tư liệu.
Biết bệnh AIDS có thời kỳ ủ bệnh rất dài, khoảng bảy đến mười năm, thậm chí mười hai năm.
Sau khi phát bệnh, chỉ cần chịu khó uống thuốc khống chế, sống thêm mấy chục năm cũng không thành vấn đề.
Cô tương đối xui xẻo, thể chất đặc thù, chứ không đã không đến mức không thể cứu.
Năm nay Lưu Diễm vừa tròn 50, bà ta dư sức sống đến cuối đời.
Sau khi hết thuốc mê tỉnh lại, Lưu Diễm thấy tờ báo mà cha mẹ Ngũ Vi Vi cố ý đặt đầu giường.
“Cái gì đây?” Lưu Diễm không biết báo do cha mẹ Ngũ Vi Vi đưa, tưởng là con trai hiếu thuận gửi cho mình.
Bà ta cầm lên đọc.
Mở tờ báo ra, đập vào mắt Lưu Diễm là hàng tiêu đề lớn trang đầu tiên, có hai chữ HIV.
Lưu Diễm ngừng động tác lật trang, theo bản năng cẩn thận đọc hết đoạn tin tức.
Phóng viên phỏng vấn hàng xóm ở quê một người họ Lưu.
Bình thường bà Lưu rất tốt bụng, quan hệ với người cùng thôn cũng tốt.
Họ đều không ngờ bà Lưu lại làm ra hành động điên rồ đến vậy.
Chỉ là những câu chữ bình thường, nhưng Lưu Diễm đọc đến mức lạnh toát sống lưng.
Trong lòng cô ta nguội lạnh, trong đâu chỉ còn 2 chữ: Xong rồi.
Thanh danh của bà, tương lai của bà đều bị hủy hoại.
Từ một người phụ nữ có con trai là sinh viên đáng hâm mộ biến thành tội phạm hại người bị tống vào tù.
Lưu Diễm ôm ngực thở không nổi, chỉ cảm thấy tim đau thắt.
Bà ta không ngờ chuyện tệ hơn còn đang chờ ở phía sau.
Lưu Diễm nhận kết quả kiểm tra mắc HIV.
Cái này chưa tính là chuyện xấu nhất.
Lưu Diễm cũng quá xui xẻo, thể chất bà ta giống Ngũ Vi Vi, sức chống cực đối với bệnh AIDS cực kỳ kém.
Ngay sau khi phơi nhiễm virus, gần như không có thời kỳ ủ bệnh, trực tiếp bước vào thời kỳ phát bệnh.
Mặc kệ uống đủ loại thuốc điều trị đều không có tác dụng, bệnh tình chuyển biến xấu dần, càng ngày càng nghiêm trọng.
Dù được con trai an ủi, Lưu Diễm vẫn nhận ra, thời gian của mình không còn nhiều.
Có lẽ là gậy ông đập lưng ông, không bao lâu sau, Lưu Diễm tử vong.
Tất cả mọi người sợ ngây người, ngay cả Ngũ Vi Vi cũng há hốc mồm.
Thật ra cô chỉ muốn để Lưu Diễm nếm thử chút cảm giác bị bệnh AIDS, không ngờ đối phương cứ thế đã chết.
Phục hồi tinh thần, Ngũ Vi Vi nhìn thi thể Lưu Diễm, cảm thấy sự châm chọc.
Cái gọi là số mệnh, nhân quả luân hồi, chính là như thế.
Người hại cô đã chết, đã đến lúc Ngũ Vi Vi tới chỗ mình thuộc về.
Cố Trường Sinh vừa mới kiếm được thêm chút thu nhập từ ông chủ siêu thị, lại có thêm sinh ý tới cửa.
Hôm nay lúc ăn cơm, Du Tri Nhạc hiếm khi rảnh rỗi ghé nhà.
Du Tri Ngã tăng ca cả năm, không ngờ hôm nay cũng rảnh, đi theo em trai đến chỗ cậu cọ cơm.
Cố Trường Sinh thấy thế, vội vàng vào phòng bếp xào thêm hai món.
“Đừng vội, làm đại một món là đủ.”
Có dạ dày vương Du Tri Nhạc, mỗi lần tới bữa cơm, khi Cố Trường Sinh nấu nướng đầu tăng một lượng lớn đồ ăn, sợ khẩu phần một người không đủ.
Du Tri Ngã cùng Cố Trường Sinh lớn lên từ bé, đương nhiên biết thói quen của cậu, hắn nhìn lướt đồ ăn nằm trên bàn, cảm thấy không cần nấu thêm.
Nhưng Cố Trường Sinh làm thêm mấy món mới dừng tay: “Coi như chúc mừng, cuối cùng cậu cũng chịu nghỉ ngơi.”
“Lần cuối gặp cậu là hồi tết Đoan Ngọ ăn bánh chưng.
Đợi mãi mới có cơ hội gặp nhau, đương nhiên phải nấu nhiều món.” Cố Trường Sinh dâng đồ cúng cho Tổ sư gia như cũ, ngồi vào chỗ, vừa ăn cơm vừa trò chuyện với hai anh em Du gia: “Sao vậy, công ty gần đây không bận à?”
Du Tri Nhạc nghe vậy, bóc phốt anh mình tại chỗ: “Có ngày nào mà anh ấy không bận? Nếu hôm nay không phải có việc tìm anh Cố còn lâu mới thấy mặt ảnh nhé!” Mình và anh ấy ở chung dưới một mái nhà còn thường xuyên không thấy mặt đây nè.
Nghe Du Tri Nhạc nói, cậu có chút tò mò, nhịn không được hỏi: “Chuyện gì?” Năng lực làm việc của Du Tri Ngã rất tốt, tuổi còn trẻ đã dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, sáng lập công ty, tích cóp được gia nghiệp lớn.
Trước mắt Du Tri Ngã chưa từng nhờ cậu hỗ trợ chuyện gì.
Cùng lắm là hôm khai trương công ty mời Cố Trường Sinh qua xem phong thuỷ.
“Là thế này,” Du Tri Ngã buông đũa: “Tôi hợp tác với một sếp tổng, trong nhà có việc, biết tôi quen cậu, nên nhờ tôi làm cầu nối, xin gặp mặt cậu.”
Việc này giúp hay không giúp đều được, sẽ không ảnh hưởng đến hợp tác giữa hai công ty.
Dù ảnh hưởng thật cũng chả sao, công ty kiểu vậy còn rất nhiều, hắn hoàn toàn có thể đổi đối tác.
Chủ yếu là do hai ngày trước Du Tri Ngã ở nhà ăn sáng, nghe Du Tri Nhạc vô tình nhắc tới Cố Trường Sinh gần đây vội vàng đổi tượng vàng mới cho Tổ sư gia, mà lúc trước lại quyên một số tiền lớn lập quỹ từ thiện nên đang rất thiếu tiền.
Nước phù sa không chảy ruộng ngoài.
Anh em nhà mình, có thể giúp thì nên giúp một tay.
“Sếp tổng kia xuất thân từ bán than đá, bây giờ đang kinh doanh địa ốc, trong tay nhiều tiền.
Ủy thác này cậu có hứng thú thì nhận, thù lao chắc chắn không ít.
Nếu không thích thì thôi, tôi cùng hắn không có giao tình cá nhân, coi như cậu không biết chuyện này.”
- -----oOo------.