Đạo Thuật Trên Đầu Lưỡi FULL


Mẹ đứa bé sắp phát điên rồi.
Cô không thể tin nổi sự thật này.

Chỉ buông tay một lát, còn chưa tới một phút, sao con mình có thể biến mất?
Dù người nhà không nói gì nặng lời, cô cũng không thể tha thứ cho bản thân.

Cô như một du hồn chết lặng bước đi trên đường, vừa gọi tên con trai vừa nhìn chằm chằm những đứa trẻ trong tay người qua đường.

Mãi đến khi biết đó không phải con của mình, cô mới quay đầu rời đi.
Hành động của cô quá khác thường, dọa khóc vài đứa bé nhỏ tuổi.

Cũng làm cha mẹ chúng cảnh giác, liếc cô một cái cảnh cáo, rồi nhanh chóng khom lưng bế con mình bỏ đi.
Nhìn phản ứng của họ, cô càng cảm thấy hối hận.

Vì sao mình lại thả tay con mình ra, sao không ôm chặt con mình giống họ, không để bọn buôn người thừa dịp bế đi mất?
Trên đường đông người qua lại, nhiều xe cộ nguy hiểm, sợ chưa tìm được đứa bé thì mẹ của nó đã xảy ra chuyện, cảnh sát đành phải nửa dụ nửa ép mang cô về chỗ ga tàu hỏa, nói rằng có thể đứa bé sẽ tự quay về tìm mẹ mình, nếu không thấy cô sẽ khóc lóc.
Mẹ đứa bé thất hồn lạc phách, đầu óc hoàn toàn chết lặng, cô tin là thật nên ngồi chỗ bậc thang, chờ con mình quay về.

Nữ quỷ bay giữa không trung, trạng thái so với mẹ đứa bé cũng không tốt hơn bao nhiêu, cô nhìn theo hướng chồng mình rời đi, trên mặt tràn đầy lo lắng.
Chồng mình nói sẽ quay về sau một ngày, bây giờ vẫn chẳng thấy bóng dáng đâu.
Dù tự an ủi trong lòng rằng có thể do bọn buôn người còn đang di chuyển, chưa tìm được chỗ lẩn trốn, hắn sợ rời đi sẽ lạc mất tung tích bọn chúng nên chưa dám quay về.

Nhưng nữ quỷ vẫn hoang mang rối loạn, không an ổn.
Hắn nhất định đã xảy ra chuyện.
Nữ quỷ đột nhiên bay vụt đến bên cạnh Cố Trường Sinh: “Tôi rất hiểu chồng mình, nếu anh ấy tạm thời chưa thể về, khẳng định sẽ nghĩ cách báo cho tôi biết.

Không thể như bây giờ im hơi lặng tiếng.

Chắc chắn đã xảy ra chuyện.” Dù sau khi biến thành quỷ không thể mang theo điện thoại, nhưng chồng cô rất có năng lực, dư sức để dùng điện thoại công cộng hoặc mượn điện thoại của người qua đường, rồi gọi cho mẹ đứa bé hoặc cảnh sát.
“Trí nhớ của chồng tôi tốt lắm, dù không biết số điện thoại cảnh sát, nhưng anh ấy nhất định còn nhớ số điện thoại của mẹ đứa bé.

Vợ chồng tôi cực kỳ thích trẻ con, cơ mà không có con, nên sau khi chết thích đến những nơi có nhiều trẻ con như công viên trò chơi, ga tàu hỏa, đôi khi sẽ đi nhà trẻ.

Ở nhà trẻ có nhiều trẻ con, nhân khí không đủ vượng, chúng tôi không dám đến gần, sợ quỷ khí trên người quá nặng sẽ gây ảnh hưởng không tốt với trẻ con, lâu lâu mới đi một lần.

Lần trước ghé qua đó, đúng lúc nhà trẻ hướng dẫn phụ huynh đăng ký thông tin cơ bản, vì mẹ đứa bé là người cuối cùng đăng ký nên có ấn tượng sâu nhất.”
Chính vì quen mặt, đứa bé lại đáng yêu nên bọn họ mới chú ý nhiều một chút, không ngờ lại chứng kiến cảnh bắt cóc trẻ em.
Nghe nữ quỷ nói vậy, Cố Trường Sinh ý thức tính nghiêm trọng của sự việc, không thể chờ lâu hơn nữa.

Cậu cắn hai ba miếng ăn nốt ổ bánh mì trong tay, đứng dậy đến bên cạnh mẹ đứa bé: “Chị có thể cho em mượn một hai món đồ thường tiếp xúc với bé không, ví dụ như quần áo, yếm đeo cổ, tất vớ gì đó.”
Mẹ đứa bé đắm chìm trong thế giới của mình, ngơ ngác nhìn cậu, phản ứng chậm chạp.

Cố Trường Sinh tưởng là không có, lại hỏi: “Chị còn giữ bình sữa hồi trước bé muốn uống không?”
“Đâu rồi.” Cuối cùng mẹ đứa bé cũng nghe hiểu, tuy không hiểu cậu cần làm gì, nhưng Cố Trường Sinh luôn đi cùng cảnh sát tìm người, cô nghĩ cậu là cảnh sát mặc thường phục, vội vàng lấy bình sữa bột lạnh lẽo đưa cho Cố Trường Sinh.
Cố Trường Sinh cầm lấy bình sữa, đi đến cổng ga tàu hỏa.

Đúng lúc gặp Tần Dực vừa quay về, Cố Trường Sinh gọi hắn và vài cảnh sát ban ngành đặc thù đi theo.
“Cổ có la bàn cùng la bàn, kim la bàn kham tại đây sánh vai.

Tam dạng đều có thể biện phương hướng, diễn biến đến nay hóa chỉ nam.

Bình sữa thay thế kim chỉ nam, chỉ hướng tìm người rõ ràng.” Cố Trường Sinh niệm chú, bình sữa nằm trên tay xoay nhanh vài vòng, rồi từ từ chậm lại, núm vú cao su chỉ hướng bên phải.
Bình sữa là món đồ đứa bé thường dùng, có thể xem là vật quan trọng mang theo người.

Bên trong lại là sữa bột trước đó đứa bé cực kỳ muốn uống, hai điều kiện chồng lên nhau, sử dụng nó sẽ giúp cơ hội tìm được đứa bé rất lớn.
Cố Trường Sinh đi theo hướng núm vú cao su chỉ, sợ rút dây động rừng, đi theo cậu chỉ có vài cảnh sát mặc thường phục và một nữ quỷ.
Bình sữa dẫn Cố Trường Sinh băng qua nhiều đường phố, cuối cùng dừng lại ở một ngã tư, bình sữa xoay vài vòng, núm vú cao su chỉ tới chỉ lui, lắc lư nửa ngày vẫn không thể chỉ ra được một hướng cụ thể.
“Bị hỏng à?” Tần Dực nhịn không được hỏi.
“Có phải tại tôi đứng gần quá?” Nữ quỷ lo lắng quỷ khí của mình ảnh hưởng tới bình sữa, vội vàng bay ra xa.
Cố Trường Sinh lắc đầu, vặn nắp bình sữa, đổ một chút sữa ra ngoài.
Thật kỳ quái, sữa bột bị cậu đổ xuống đất, không chảy nhoe nhoét ra xung quanh, mà cô đọng lại như một viên đạn màu trắng.
“Cổ có la bàn cùng la bàn, kim la bàn kham tại đây sánh vai.

Tam dạng đều có thể biện phương hướng, diễn biến đến nay hóa chỉ nam.

Nước chảy thay thế chỉ nam hành, chỉ hướng tìm người rõ ràng.” Chú thành, đống sữa bột rung lên hai lần, chậm rãi ngưng tụ thành một cái mũi tên chỉ hướng.
Cố Trường Sinh phẩy tay xóa sạch mũi tên, đi theo hướng sữa bột chỉ.

Gặp một giao lộ, lặp lại hành động hồi nãy.

Một lúc sau, họ dừng lại ở cổng một tiểu khu.
Lúc này không cần bình sữa bột chỉ đường, Cố Trường Sinh đã có thể cảm nhận được một luồng quỷ khí mơ hồ trong căn hộ trên lầu bên trái của khu chung cư.

Nữ quỷ cũng cảm nhận được quỷ khí, cô kích động muốn bay vào trong tiểu khu: “Chồng tôi đang ở trong đó.” Đây là quỷ khí của hắn.
Chưa bay được vài mét, nữ quỷ đã bị Cố Trường Sinh giữ chặt: “Bình tĩnh một chút.

Không biết tình hình bên trong, đừng vội vàng chui đầu vào tròng.”
Cũng đúng.
Bị Cố Trường Sinh túm tay, nữ quỷ tuy nóng vội, nhưng miễn cưỡng kiềm chế chính mình, thành thật bay về phía sau Cố Trường Sinh, ngoan ngoãn lơ lửng sau lưng cậu.
“Vào không?” Tần Dực hỏi.
Cố Trường Sinh nhìn bình sữa trong tay còn một nửa, chắc là đủ dùng, vì thế gật đầu, dẫn đầu đi vào.

Sợ bị phát hiện, mấy người không đăng ký ở cửa bảo vệ hoặc giả làm nhân viên giao hàng.

Cố Trường Sinh niệm chú ẩn thân cho bản thân.

Cảnh sát ban ngành đặc thù đều có sẵn phù ẩn thân, nữ quỷ thì khỏi nói.

Dưới mí mắt của bác bảo vệ, đám người quanh minh chính đại đi vào trong.
Vào khu chung cư, họ tính đi ké thang máy, nhưng bây giờ là thời gian làm việc, cư dân trong tòa nhà không còn mấy người, đợi nửa ngày chẳng thấy ai đi thang máy, đành phải tự lực gánh sinh leo lên tầng 22 bằng thang bộ.
“Là chỗ này?” Tần Dực dùng ánh mắt hỏi: “Tiếp theo phải làm gì?” Trực tiếp xông vào?
Không rõ tình huống bên trong thế nào, sợ ngộ thương đến nam quỷ và đứa bé, Cố Trường Sinh xua tay, ra hiệu mọi người tạm thời không manh động.
Lấy bình sữa, Cố Trường Sinh vặn nắp đổ ra một ít sữa bột.
“Âm dương hai mặt thủy vì kính, thượng thanh hạ đục thủy chia lìa.

Đục giả tự đục trầm ở đế, thanh giả tự thanh phi ở thiên.

Lẫn nhau có liên hệ lẫn nhau hô ứng, sống mái tương thông dao truyền lại.”
Sữa bột dần dần chia làm hai phần, một phần màu trắng ngà, một phần lại trong suốt không màu như nước.

Hai phần chất lỏng biến thành người tí hon, thân thể tròn vo, chớp mắt tỏ vẻ ngây thơ.

Người tí hon màu trắng đứng tại chỗ, còn người tí hon trong suốt bay lên, luồn qua cửa kính chui vào nhà.
“Quan sát tình hình bên trong trước đã.” Biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng.
Nếu có thể xác định vị trí nam quỷ và đứa bé thì càng tốt, đến lúc đó bọn họ có thể chia làm hai nhóm, một nhóm ngăn chặn bọn bắt cóc, một nhóm giải cứu đứa bé và nam quỷ
Không còn con tin, ai mạnh hơn thì thắng.

Chỉ cần đủ thực lực, thích đánh nhau thế nào thì đánh, đánh gần chết mới thôi!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui