Nam quỷ nói xong than ngắn thở dài, trong lòng vô cùng hối hận và đau khổ.
Chẳng biết mình bị ma xui quỷ khiến thế nào mà lại tin lời tên lừa đảo kia.
Không chỉ đem của cải đổ vào, mà còn hiến luôn cả mạng mình.
Chỉ cần lên mạng tra cứu là có thể phát hiện điểm bất thường.
Tiền đen thật ra chính là nhân dân tệ được phủ một lớp hỗn hợp tinh bột cùng cồn i-ốt, bị oxi hoá thành màu đen, còn nước thuốc giá cao chỉ là dung dịch vitamin C.
Đem dung dịch phun lên, tiền giấy lập tức khôi phục nguyên dạng.
Thế mà mình lại bị lừa bởi loại phản ứng hóa học đơn giản này.
Chuyện đã xảy ra, dù nói gì đi chăng nữa cũng đã chậm.
Nam quỷ không hiểu tại sao mình lại trở nên hồ đồ như vậy, nhưng Cố Trường Sinh và Khương Thời Niên thì biết.
Là vì tuổi tác nam quỷ đã cao, tư duy thoái hoá, tin tưởng học sinh của mình, nhưng nguyên nhân chủ yếu là do học sinh kia có vấn đề.
Khẳng định hắn đã trực tiếp hoặc gián tiếp tiếp xúc với Tà Thần.
Năng lực của Tà Thần là mê hoặc, mà nam quỷ chỉ là một người bình thường, không bị lừa cũng khó.
Nhắc đến thần tiên quỷ quái, tuy rằng chuyện Tà Thần không thể nói ra bên ngoài, nhưng việc điều tra tên học sinh lừa đảo có thể giao cho cảnh sát ban ngành đặc thù xử lý.
Nam quỷ than thở xong, liền muốn về nhà nhìn một cái.
Sau tất cả, ông ta có thể ra đi thanh thản, chỉ còn con cái đáng thương là bị liên lụy.
Lúc nam quỷ về đến nhà, hai đứa con đang cãi nhau ầm ĩ, nhưng không phải vì tranh giành tài sản.
Thật ra, sau khi khấu trừ số tiền chữa trị rồi mai táng cho nam quỷ, sổ tiết kiệm chẳng còn mấy đồng.
Mấy căn nhà còn lại có diện tích tương đương nhau, hai người con mỗi người một nửa, căn bản không cần tranh đoạt gì hết.
Bọn họ tranh cãi ầm ĩ như vậy, là vì chỉ trích đối phương không quan tâm cha già.
Người phụ nữ trung niên có vẻ là con gái nam quỷ nói: “Em gả xa thì không nói, còn anh ở cùng tiểu khu với ba, chẳng lẽ bình thường không hay qua thăm ba? Nếu anh thường xuyên đến nhà tâm sự cùng ba thì sao ba có thể bị tên đó lừa gạt? Mà nếu bị lừa thật thì vẫn có thể phát hiện ra sớm, không mất nhiều tiền như vậy, ba cũng sẽ không vì biết tiền không thể quay về mà tái phát bệnh tim.”
“Em còn dám nói anh? Bình thường thì chẳng sao, giờ có chuyện lại đổ hết trách nhiệm lên đầu anh.
Sao em biết anh không thường xuyên đến thăm ba? Một tuần về một lần, số lần ba thấy anh còn nhiều hơn em.
Chả giống em, hừ!” Người đàn ông trung niên không cam lòng yếu thế phản bác lại, cuối cùng nói thêm: “Ít nhất hai tháng vừa qua ba chưa thấy mặt em đúng không? Hai tháng gần đây anh bận tăng ca, nên mới xảy ra sơ sót.
Nhưng nửa tháng vẫn tranh thủ qua gặp một lần.”
Nhưng thời gian có hạn, lần nào hắn cũng đến vội về vàng.
Giờ nghĩ lại, rất nhiều lần ba giữ hắn lại ăn cơm, cơ hắn bận quay về tăng ca nên không ở lại.
Sự tình cứ kéo dài như vậy, chờ đến khi hắn nhận ra thì đã quá muộn.
Nhớ lại cảnh này, người đàn ông trung niên chẳng còn tâm trạng tranh luận với em gái, hốc mắt phiếm hồng.
Một lúc sau, hắn gian nan mở miệng: “Là lỗi của anh, anh có lỗi với ba.”
Nếu hắn chịu khó ngồi cùng ông lâu hơi một chút, là đã có thể bóp chết việc này từ trong trứng.
Ba cũng không vì tổn thất quá lớn mà phát bệnh qua đời: “Thật ra không có tiền cũng chẳng sao, công việc của anh không tệ lắm, không cần phải cố gắng kiếm thêm.
Lúc đó không nên sốt ruột, chịu khó dành thời gian khuyên nhủ ba thì đã tốt rồi.” Nói không chừng đã không xảy ra chuyện gì.
Thấy anh mình buồn bã, cô em không tức nổi nữa.
Dù sao đã hơn một tháng rồi cô chưa trở về, cũng không nên trốn tránh trách nhiệm: “Không tìm được tiền thì thôi.
Lẽ ra chúng ta nên giấu đi, không cho ba biết chuyện này.” Nếu hai người họ lén chuẩn bị tiền riêng, rồi giả bộ đã tìm được tiền về, nói không chừng bây giờ ba vẫn đang sống khỏe mạnh.
Hai anh em hối hận cực kỳ, nhớ giọng nói và điệu cười của ba, nước mắt cố nén nửa ngày cuối cùng vẫn chảy ra.
Nhìn hai đứa con của mình cãi nhau, nam quỷ vốn lo lắng, gấp đến độ bay xung quanh, đang định nhờ Cố Trường Sinh giúp, thì nghe được lời thật lòng của hai đứa con.
Nam quỷ cảm động, lại hận tính mình nóng nảy.
Nếu ông không tức giận khiến bệnh tim tái phát, thì bây giờ gia đình họ vẫn còn trọn vẹn.
“Tạo nghiệt!” nhìn hai đứa con khóc nức nở, nam quỷ không nhịn được nhớ tới tên học sinh lừa đảo đã biến mình thành thế này: “Không biết còn bao nhiêu người nữa bị lừa.” Sẽ có bao nhiêu gia đình cửa nát nhà tan.
Nam quỷ cứ tưởng mình chỉ có thể trơ mắt nhìn tên học sinh lừa đảo ung dung ngoài vòng pháp luật, tiếp tục gây họa cho những người khác, thì đột nhiên nghe tin đối phương bị bắt.
Ban ngành đặc thù cùng Cố Trường Sinh liên hợp tìm người, hiệu suất rất cao, ngay trong ngày đã phá được án.
Khi tìm được kẻ lừa đảo, hắn đang giở trò lừa đảo ở công viên.
Ngụy trang rất khá, nhìn không ra bộ dáng ban đầu.
“Ông bà ơi, cháu khẳng định việc này có thật, nếu là giả, sao cháu dám nói trước mặt nhiều người như vậy? Không phải là vạch áo cho người xem lưng à, ông bà nói có đúng không?” Kẻ lừa đảo đứng dưới gốc cây, đối diện là vài cụ già: “Mọi người đông như vậy, việc lớn việc nhỏ gì cũng đã gặp, gừng càng già càng cay, nếu cháu thực sự là kẻ lừa đảo thì không tìm mọi người đâu, mà sẽ đi nông thôn lừa những thôn dân ngu muội, chẳng phải dễ hơn sao.
Còn nếu nhắm vào mọi người thì phải là tiếp cận từng người một chứ, sao có thể ngu tới mức tới đứng trước mặt tất cả mọi người?”
Kẻ lừa đảo liên tục rót lời mật ngọt vào tai các ông bà già ở đây, nói đến mức một số ông bà bắt đầu mơ hồ, bất giác tin vài phần, cảm thấy lời hắn nói cũng hợp lý.
Làm gì có tên lừa đảo nào quang minh chính đại như thế.
Bọn họ còn là phần tử tri thức, bao nhiêu năm lăn lộn ngoài xã hội, sao có thể dễ dàng mắc lừa.
“Không phải cháu nói điêu, đã có một giáo viên đại học về hưu làm cái này.
Ông ấy già rồi mà vẫn có thể kiếm thêm tiền cho gia đình, mua được bốn căn nhà, trong đó có hai căn dùng để dạy học.
Con cái mỗi người một căn, mình ông ấy có hai căn, cuộc sống quá mỹ mãn.
Chẳng lẽ mọi người không nghĩ như vậy? Bây giờ nhà đất đều rất quý, mình không ở được thì có thể cho thuê, vẫn kiếm ra tiền.
Làm sớm kiếm sớm, chậm tay thì hết đấy.”
“Lấy cái gì để khẳng định? Bản thân cháu có thể tự tin khẳng định.
Đâu là hàng thật giá thật? So với cháu đây chính là hàng thật giá thật.” Thấy các ông bà dao động, kẻ lừa đảo vội vàng rèn sắt khi còn nóng: “Đều nói mắt thấy tai nghe, không tin chúng ta thử xem xem.
Nếu xem rồi vẫn chưa yên tâm, thì mọi người không mua cũng được, hoặc chỉ mua một bình nhỏ cũng chẳng sao.
Không cưỡng chế, không ép buộc, tùy mọi người quyết định.
Một bình thuốc nhỏ đâu đắt lắm đúng không.
Cháu đảm bảo mua không có hại, cũng không phải lừa gạt.” Nói xong kẻ lừa đảo lấy từ trong túi ra một chồng giấy đen, còn có một bình thuốc nhỏ, tính biểu diễn rửa mấy tờ tiền đen, để mấy cụ già hoàn toàn tin tưởng.
Ngay sau khi hắn tự tin rửa xong tiền đen, dưới ánh mắt ngạc nhiên của các ông bà, đem tiền đã được rửa chia đều cho bọn họ nhìn kỹ.
Thì các cảnh sát tiến lên bao vây, nhanh chóng còng tay hắn.
Thấy đồng phục cảnh sát và còng tay, mấy ông bà đang chuẩn bị bỏ tiền ra lập tức tỉnh táo, sắc mặt biến đổi, nghĩ mà sợ hết hồn: “Ối, suýt chút nữa đã bị thằng này lừa mất tiền.”
Có mấy người phản ứng chậm, còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, đang yên đang lành sao tự dưng cảnh sát lại tới bắt người.
Vừa định mở miệng thì bị mấy người bên cạnh kéo sang chỗ khác giải thích.
“Từ xưa tới nay, làm gì có miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống như vậy!” Đã bắt được nghi phạm, cảnh sát giải thích với mấy ông bà vài câu, để họ nâng cao cảnh giác, đừng vì lợi nhỏ mà giẫm lên vết xe đổ, lúc này mới mang người rời đi.
Thẩm vấn xong, cảnh sát cùng Cố Trường Sinh phát hiện, bởi vì họ sớm tìm được kẻ lừa đảo, hắn chỉ mới thành công có một lần, cũng chính là vụ nam quỷ.
Càng đáng ăn mừng hơn là, kẻ lừa đảo mải gạt người, tiền lừa đảo lần trước còn chưa kịp xài, chỉ mua vài bộ quần áo để thay đổi.
Nói cách khác, phần lớn số tiền bị lừa có thể lấy lại được.
Hai người con của nam quỷ sau khi nhận được tin này, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Lẽ ra tiền về đến tay, bọn họ phải vui vẻ mới đúng, nhưng việc ba qua đời khiến họ không vui nổi.
Bọn họ vừa hận kẻ lừa đảo, vừa cảm thấy ba mình chết oan uổng.
Chỉ vì thứ mặt hàng vớ vẩn đó mà dám lừa hết tiền thầy giáo mình.
Nếu không phải cảnh sát ngăn cản, con trai con gái nam quỷ đã lao lên xé xác hắn.
“Lão già ngu ngốc, sao có thể trách tao? Tao không lừa thì sẽ là người khác lừa, có khi còn lừa ác hơn tao.” Kẻ lừa đảo bị bắt không biết ăn năn hối cải, cũng chẳng quan tâm việc thầy mình đã mất: “Không phải tao chừa lại nhà ở cho chúng mày rồi sao?” Nếu là người khác liệu có hạ thủ lưu tình như hắn không?
Tao nhổ vào!
Lý lẽ quần què, đó là tại mày đéo có cơ hội!
Mọi người ở đây đều biết, nếu không phải con trai nam quỷ phát hiện kịp thời, chắc chắn hắn sẽ lừa nốt mấy căn nhà.
Việc này không hẳn là do Tà Thần mê hoặc.
Tà Thần am hiểu cách gây xích mích lòng người, nhưng người đó phải có tâm tư đen tối mới được.
Nếu không cho dù Tà Thần có bản lĩnh đến mấy cũng vô dụng.
Hắn chỉ biết phóng đại nội tâm, chứ không có khả năng biến không thành có.
Giống như việc nếu không phải nam quỷ muốn tích góp thêm tiền cho con cái, thì đã không bị mắc lừa dễ dàng.
Là vì ông ấy có chút dao động nên mới bị đối phương thừa cơ hội.
Tiền đã trở về, tâm nguyện được thỏa mãn, nam quỷ nhanh chóng bị địa phủ kéo đi đầu thai.
Nhưng sau khi bắt được người, Cố Trường Sinh có chút thất vọng.
Mặc dù trên người kẻ lừa đảo có dấu vết bị Tà Thần ảnh hưởng, cơ mà không đậm lắm, có lẽ tà niệm bị khơi ra là do gián tiếp tiếp xúc với Tà Thần.
Hắn không phải thuộc hạ của Tà Thần thì không thể thông qua hắn tìm ra chỗ Tà Thần ẩn nấp.
Kể cả muốn điều tra những người từng tiếp xúc với kẻ lừa đảo cũng không được, bởi vì là gián tiếp tiếp xúc, rất có thể kẻ lừa đảo chỉ từng gặp qua thủ hạ của Tà Thần, hoặc thủ hạ của thủ hạ.
Ngoài đường nhiều người như vậy, hoàn toàn không có cách nào tìm một người trong vô số người.
Thực sự là mò kim đáy biển.
“Không cần làm như vậy.” Trái ngược với Cố Trường Sinh, Khương Thời Niên đã sớm đoán được kết quả này.
Nếu Tà Thần dễ tìm, ngài đã chẳng phải tốn công ngụy trang thành người phàm.
Nhìn đồ đệ nhỏ vẫn mang vẻ mặt mất mát, Khương Thời Niên xoa đầu Cố Trường Sinh, an ủi: “Coi như chúng ta đã gián tiếp phá hỏng kế hoạch của Tà Thần.
Kẻ lừa đảo bị bắt sớm nên không thể lừa gạt được nhiều người, ít gây ra thiệt hại, cũng không tích tụ được nhiều năng lượng.
Ngoài ra còn lấy lại được khoản tiền bị lừa, nói chung không phải tốn công vô ích.”
Cố Trường Sinh ngẫm nghĩ, tâm tình tốt hơn một chút.
Cậu kéo Tổ sư gia đi ra khỏi cục cảnh sát: “Chúng đi mua sắm tiếp đi.”
Đi mua giường trước đã!
Tưởng tượng cảnh Tổ sư gia và cậu ở cùng một chỗ, ăn ngủ chung một mái nhà, Cố Trường Sinh lại có sức sống.
Thời gian không còn sớm, sợ trung tâm thương mại đóng cửa, Cố Trường Sinh quyết định bắt taxi thay vì đi bộ.
Rất nhanh đã có một chiếc xe dừng trước mặt họ.
Khương Thời Niên có chút khó thích ứng với chỗ chật chội này, cảm thấy không gian hơi tù túng.
Để ý thấy Tổ sư gia khó chịu, Cố Trường Sinh định bảo tài xế tấp xe vào lề, thì tài xế đột nhiên phanh gấp một cái.
“Ăn vạ? Tao đệt, thèm tiền tới mức chán sống à?!” Đột nhiên lao ra đường, xe suýt chút nữa đã tông trúng người, tài xế taxi vừa sợ vừa phẫn nộ mở cửa xe.
Muốn hại hắn hay gì!
Camera hành trình của ông ta vừa mới bị hỏng, còn chưa kịp mua cái khác.
May mà ông ta phanh kịp nên không đụng vào người, bằng không chẳng thể nào xử lý ổn thỏa được.
Nếu gây ra tai nạn thật, có lẽ tài sản tích tụ nửa đời đều phải đền bù hết cho người ta.
Nghiêm trọng hơn thì phải chịu cảnh nợ nần chồng chất.
Đã có nhiều người bị như vậy rồi.
Ông ta không dám ôm tâm lý may mắn.
Chở xong lượt khách này ông ta sẽ về nhà nghỉ ngơi, bao giờ mua camera hành trình thì mới chở khách tiếp!
Tài xế taxi cau có suy nghĩ, nhưng không đau lòng vì mất ít thu nhập.
Ông ta vẫn phân biệt được cái nào nặng cái nào nhẹ.
Người trước mặt là một thanh niên trẻ tuổi, tóc nhuộm xanh, nhìn có vẻ lưu manh, không lẽ thiếu tiền tới mức bí quá hóa liều?
Tài xế taxi nghi ngờ, ông ta tức giận muốn nói chuyện rõ ràng, thanh niên sợ đến phát ngốc cuối cùng cũng ổn định lại tinh thần.
“Hiểu lầm, đều là hiểu lầm, cháu không phải ăn vạ.” Thấy tình huống không ổn, thanh niên vội vàng giải thích: “Cháu có việc gấp, sốt ruột chạy nhanh quá nên không để ý có xe tới gần, thật sự không phải cố ý.”
“Bác xem cháu còn trẻ tuổi, sống chưa đủ đâu, sao có thể nghĩ quẩn như vậy.”
“Thật hả?” Tài xế taxi bán tín bán nghi hỏi.
“Thật ạ!”
Nhìn thái độ thành khẩn của thanh niên, hơn nữa đối phương không đòi bồi thường, trên xe còn có khách, tài xế lười so đo với hắn: “Lần sau đi đứng cẩn thận một chút, đừng có chạy lung tung, dù có việc gấp cũng không được chủ quan.”
“Vâng vâng vâng, bác nói rất đúng.” Thanh niên gật đầu liên tục.
Thấy tài xế taxi muốn quay về xe, hắn vội vàng chặn đường.
“Này này, cậu làm cái gì thế, đã không so đo nữa rồi mà cậu còn không cho tôi đi?” Tài xế taxi cực kỳ khó chịu, sắc mặt cũng không tốt lắm.
Có để cho người khác kiếm tiền hay không, khách của mình đợi lâu đòi xuống xe không trả tiền thì sao?
“Không phải, bác tài à, cháu có việc gấp,” nam thanh niên khẩn cầu nói: “Cháu đang vội đi bệnh viện, trên cao tốc mới xảy ra tai nạn xe cộ, đang cần hiến máu gấp.
Cháu đợi nửa ngày chả có xe nào, dùng phần mềm đặt xe thì chưa tới, bác xem chỗ này cách bệnh viện có một đoạn thôi, có thể cho cháu đi nhờ được không, tiền xe cháu trả gấp đôi.”
Đề xuất trả gấp đôi tiền khiến tài xế do dự, nhưng ông ta vẫn uyển chuyển từ chối: “Trên xe của tôi còn có khách.” Không thể tùy tiện đón thêm khách trên đường, ông đây vẫn còn đạo đức nghề nghiệp nhé.
“Việc này rất thật sự rất gấp, cứu người như cứu hỏa, bác châm chước một chút đi mà.” Bị cự tuyệt, thanh niên không từ bỏ, tiếp tục năn nỉ.
“Hiến máu thì ai hiến chả được, bệnh viện lớn như thế chẳng lẽ không tìm được nhóm máu phù hợp? Làm như không có cậu thì không được vậy, cứu người cứu hỏa gì chứ?” Nói mấy lời này, bản thân tài xế cảm thấy mình hơi bị vô đạo đức.
Nam thanh niên cười khổ, nói: “Đúng là không phải cháu thì không được.”
“Cho cậu ấy lên xe đi.” Cố Trường Sinh nghe vậy, chủ động mở miệng nói.
Tài xế taxi thấy hành khách không để ý, ông ta lại có thể kiếm thêm ít tiền, đương nhiên không có ý kiến gì: “Được rồi, cậu lên xe đi.
Bệnh viện nào, bệnh viện lớn nhất thành phố?”
Bệnh viện gần đây nhất chính là bệnh viện lớn nhất, cũng là bệnh viện tốt nhất ở thành phố A.
“Đúng vậy, là bệnh viện lớn.
Làm phiền bác lái nhanh một chút.” Thanh niên vào xe ngồi, cảm kích hướng Cố Trường Sinh gật đầu: “Cảm ơn anh, nếu không không biết tôi phải chạy đến khi nào.” Thật ra có mệt cũng không sao, chỉ sợ không đến kịp.
Cố Trường Sinh định xuống xe, nhưng Tổ sư gia đã thích ứng được không gian bên trong xe, thậm chí còn có chút hứng thú, nên cậu cũng thay đổi chủ ý.
Tổ sư gia không còn khó chịu, Cố Trường Sinh thả lỏng tâm tình, tò mò hỏi thanh niên vừa lên xe: “Cậu thuộc nhóm máu hiếm?” Nếu không hắn đâu cần đi hiến máu gấp.
Như lời tài xế đã nói, bệnh viện lớn có rất nhiều người, thiếu gì người hiến?
Trừ khi xảy ra tai nạn xe cộ, nhóm máu của người bị thương nặng là loại đặc biệt.
“Còn hiếm hơn cả gấu trúc.” Thanh niên có hảo cảm đối với người chủ động giúp hắn lên xe, nghe Cố Trường Sinh hỏi cũng không định giấu diếm: “Tôi thuộc nhóm máu đặc thù.”
“AB Rh-?” Cố Trường Sinh giật mình, nhóm máu Rh- đã hiếm, thì nhóm máu này càng hiếm hơn, cả nước chỉ mới phát hiện ra 30 người, không ngờ người trước mắt lại là một trong số đó.
Khó trách lúc thanh niên suýt nữa bị xe đâm trúng, mặt mũi trắng bệch, ngơ ngác hơn nửa buổi mới tỉnh lại.
Cứ tưởng lá gan hắn nhỏ, bây giờ ngẫm lại, không sợ mới là lạ.
Một người mang nhóm máu đặc thù đang ở bệnh viện đợi chữa trị, nếu hắn cũng xảy ra chuyện, bản thân mất máu quá nhiều, cũng không được chuyền máu, đến lúc đó cả hai người đều chết.
Chắc hẳn kho máu dự trữ của bệnh viện không còn đủ lượng máu đặc thù, nên mới gọi hắn đến gấp.
Thanh niên gật đầu: “Tôi cứ tưởng không có ai biết nhóm máu này.” Phần lớn mọi người chỉ biết nhóm máu Rh- là nhóm máu hiếm, không ngờ Cố Trường Sinh không những biết, mà còn gọi đúng tên nhóm máu đặc thù này.
Thật đúng là quý nhân phù hộ.
Nghe hành khách nói chuyện với nhau, tài xế taxi nhận ra mực độ nghiêm trọng của vụ việc, không đợi ai giục đã đạp ga chạy hết cỡ, quãng đường mười phút rút ngắn thành năm phút.
Tới cửa bệnh viện, thanh niên lấy bóp ra trả tiền xe gấp đôi, xe còn chưa dừng lại hẳn đã nhảy xuống, co giò chạy thẳng vào bệnh viện.
Tài xế taxi nhận tiền, biểu cảm trên mặt không vui vẻ lắm.
Lúc nãy tình huống khẩn cấp, ông ta đã vượt đèn đỏ vài lần, tiền xe gấp đôi cũng chẳng đủ để ông ta nộp phạt.
Coi như hôm nay làm việc tốt không công vậy.
Tài xế taxi khởi động xe chuẩn bị chở hai người Cố Trường Sinh đi tiếp, thì thấy vị khách cao hơn đột nhiên mở cửa xe bước ra.
Cố Trường Sinh thấy Tổ sư gia xuống xe, nào còn tâm tình đi mua sắm, lập tức trả tiền rồi xuống theo.
“Không đi nữa?” Tài xế taxi buồn bực.
Tài xế nhìn xấp tiền dày, ít nhất cũng phải ngàn tệ, tưởng Cố Trường Sinh đưa nhầm, thấy bọn họ chưa đi xa vội vàng gọi lớn: “Này cậu, trả dư tiền xe rồi!”
Cố Trường Sinh chuyên tâm đi theo phía sau Tổ sư gia, không buồn ngoái lại, chỉ vẫy vẫy tay: “Không nhầm đâu, bác tài giữ lại trả tiền phạt nhé.”
Gặp được người tốt rồi.
Quả nhiên làm việc tốt sẽ được báo đáp, số tiền này nộp phạt xong có thể còn dư một ít, bác tài xế vui vẻ vừa hát vừa lái xe ra đường lớn.
“Thời Niên?” Sao đột nhiên lại xuống xe, Cố Trường Sinh thắc mắc.
Tổ sư gia đâu phải kiểu người tò mò muốn biết kết quả hiến máu đâu nhỉ.
Nhưng ngài mới đến nhân gian, việc duy nhất liên quan đến bệnh viện, chỉ có thể là chuyện nam thanh niên hiến máu vừa kể trên xe.
Khương Thời Niên không xem nhẹ nghi vấn của Cố Trường Sinh, lập tức giải thích: “Bệnh viện này có điểm bất thường, ta cảm nhận được tà khí.”
Tà khí?
Hèn chi Tổ sư gia đột nhiên xuống xe, khả năng cao là do Tà Thần lưu lại.
Cố Trường Sinh bừng tỉnh: “Chúng ta mau vào xem.”
Hai người theo hướng tà khí đi vào, cuối cùng dừng lại tại một phòng phẫu thuật.
Cửa phòng phẫu thuật đóng chặt, ngoài cửa có vài người đang nôn nóng chờ đợi.
Ba chữ “đang phẫu thuật” trên cửa phát ra ánh sáng chói mắt.
Cố Trường Sinh thấy thế kéo Tổ sư gia ra ngoài.
Người tới rồi lại đi, người nhà bệnh nhân không ai quan tâm, tưởng là người nhà của phòng phẫu thuật khác đi nhầm chỗ.
Nếu là bình thường, bọn họ còn có tâm trạng hàn huyên đôi câu, sau đó sẽ chỉ đường.
Nhưng bây giờ bọn họ không rảnh chú ý, tất cả ánh mắt đều gắt gao nhìn chằm chằm cửa phòng phẫu thuật, vừa mong chờ vừa sợ nó mở ra.
“Ba ơi, bà nội sẽ không xảy ra chuyện gì đúng không?” Một nam sinh mặc đồng phục tầm 15-16 tuổi hỏi ba mình.
Cậu đang đi học thì nhận được tin, vội vàng xin nghỉ chạy đến bệnh viện.
Bà nội từ nhỏ đã thương cậu, hai bà cháu cũng thân với nhau, nghĩ đến việc phẫu thuật có khả năng thất bại, cậu không thể chấp nhận nổi.
Nam sinh nhìn cửa phòng phẫu thuật, không kìm được căm ghét trình độ nền y học hiện tại.
Tại sao xác suất phẫu thuật không phải là trăm phần trăm?
Vậy thì mình đâu cần sợ hãi.
“Rồi sẽ ổn thôi, đây là bệnh viện tốt nhất thành phố A, có các bác sĩ giỏi nhất, điều kiện chữa bệnh tốt nhất, chắc chắn bà nội sẽ không có việc gì.” Phan Hạo Khôn vỗ vai con trai: “Người hiến máu đã đến rồi, có cậu ta ở đây, việc khó khăn nhất cũng đã xong, phẫu thuật nhất định sẽ thành công.”
Lời nói chắc nịch, hắn nói cho con trai nghe, cũng là nói cho chính mình nghe.
Nhất định sẽ không có việc gì.
Mẹ hắn chỉ mới hơn 60 tuổi, còn chưa hưởng phúc cùng con cháu được mấy năm, sao có thể ra đi sớm như vậy.
Tối hôm qua cơm nước xong, lúc nói chuyện phiếm, tinh thần bà sáng láng, nói muốn nhìn cháu trai kết hôn, sau đó sẽ giúp trông đứa chắt.
Bà là người biết giữ lời hứa, lần này chắc chắn sẽ không nuốt lời.
- -----oOo------.