Anh… Anh đừng tới đây!
Cậu thanh niên dùng hành động thể hiện sự cự tuyệt mãnh liệt.
Thấy vậy, Phan Hạo Khôn đành phải dừng bước, tránh tạo thêm áp lực cho đối phương.
Hai người cách nhau một khoảng, Phan Hạo Khôn chủ động mở miệng nhận lỗi: “Tôi thật sự rất xin lỗi.” Anh ta nghĩ cách giải thích, nhưng vừa nãy suýt chút nữa đã đánh đối phương là sự thật, giải thích kiểu nào cũng không được, nghĩ mãi chỉ có thể phun ra vài chữ cứng ngắc.
Cậu thanh niên vẫn còn sợ hãi, tay anh ta suýt chút nữa đã đấm vào mắt cậu.
Khoảng cách gần đến mức cậu có thể cảm nhận được tiếng gió.
Tuy cậu nhuộm tóc xanh, mặc quần jean đính dây xích kim loại, quần áo phá cách, trong mắt người có tuổi chính là hình tượng du côn, nhưng thật ra cậu chưa từng biết đánh nhau là gì, không nghịch ngợm, cũng không gây sự linh tinh, thế nên không có kinh nghiệm đánh đấm.
Ăn mặc như vậy chỉ vì thấy đẹp và cá tính.
Cậu ăn mặc thế này đúng là đẹp thật.
Nhưng cái đẹp không có giá trị vũ lực, nếu đánh nhau thật chắc chỉ có cậu bị ăn đòn tơi bời.
Chán ghê, làm việc tốt mà cũng gặp chuyện xui xẻo.
Nghĩ đến việc đối phương vừa mới mất người thân, sau đó còn biết xin lỗi, cậu thanh niên hơi khó chịu nhưng vẫn bỏ qua.
Phan Hạo Khôn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng cậu thanh niên không thèm quan tâm anh ta nữa.
Cậu để ý thấy Cố Trường Sinh và Khương Thời Niên đứng cách đó không xa.
“Anh trai xe taxi!” Mắt cậu thanh niên sáng rực, động tác nhanh nhẹn chạy vượt qua Phan Hạo Khôn, đến thẳng đến chỗ Cố Trường Sinh.
So với người suýt nữa đã tặng cho mình đôi mắt gấu trúc thì cậu có thiện cảm với anh trai đi cùng xe taxi hơn.
Nhất là cái người dáng cao cao bên cạnh Cố Trường Sinh, không cường tráng lắm nhưng rất có cảm giác an toàn.
Trong tình huống thế này, cậu cảm thấy mình nên đứng bên cạnh người khiến bản thân cảm thấy an tâm hơn, kẻo Phan Hạo Khôn đột nhiên lại muốn đấm mình tiếp.
Cố Trường Sinh và Khương Thời Niên cũng cảm thấy cậu thanh niên không tồi.
Không bàn tới tướng mạo, nhân phẩm của cậu ta rất tốt.
Từ việc hôm nay cậu ta vội vã đến bệnh viện hiến máu, gấp đến mức suýt nữa bị xe tông, không gọi được xe còn định chạy bộ tới, đã đủ để biết cậu thanh niên là kiểu người như thế nào.
Đâu phải ai cũng có thể vì một người xa lạ mà bỏ nhiều công sức như thế, thậm chí còn bất chấp an nguy của mình.
“Anh đến bệnh viện làm gì vậy?” Thanh niên nhìn Cố Trường Sinh, lại nhìn sang người nhà họ Phan, có chút buồn bực.
Chẳng lẽ bọn họ là thân thích?
Thanh niên tỏ vẻ nghi ngờ quá rõ ràng, Cố Trường Sinh xua tay: “Anh tò mò, muốn xem thử tình huống thế nào nên mới vào.” Hai người trò chuyện thêm vài câu, Cố Trường Sinh vẫn luôn chú ý Phan Hạo Khôn.
Nhưng quan sát đủ kiểu vẫn thấy đối phương bình thường, tà khí lúc nãy mất tích một cách kỳ lạ, không thấy bất cứ dấu vết nào.
Cố Trường Sinh nghi hoặc nhìn Tổ sư gia, hy vọng được giải thích.
Nói không chừng là do năng lực mình quá kém nên mới không nhìn ra manh mối.
Khương Thời Niên khẽ gật đầu.
Thấy thế, Cố Trường Sinh càng chắc chắc.
Quả nhiên ngọn nguồn tà khí nằm trên người Phan Hạo Khôn.
Phải tìm cách để tà khí lộ diện mới được, nếu không chẳng biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhỡ cảm xúc Phan Hạo Khôn mất khống chế lúc đang lái xe gây nên tai nạn xe cộ, hoặc đang yên đang lành bỗng nghĩ quẩn phóng hỏa đốt nhà thì làm sao bây giờ? Không ổn chút nào.
Nhưng nhà họ có người thân vừa mới qua đời, không phải thời cơ tốt.
Cố Trường Sinh còn đang suy nghĩ, cậu thanh niên hoàn toàn không cảm giác được bất thường, lăn lộn nãy giờ nên cậu ta bắt đầu thấy đói, vì thế thân thiện mời bạn mới: “Đi ăn cơm chung không?”
Hơn một tiếng nữa là đến giờ cơm chiều, bọn họ có thể đi tìm một tiệm cơm, vừa ăn uống vừa nói chuyện.
Cố Trường Sinh chưa kịp nói gì, Phan Hạo Khôn nghe vậy liền chủ động đến gần, muốn mời khách nhận lỗi: “Tôi muốn nói lời cảm ơn.
Cảm ơn cậu đã tình nguyện đi một chuyến tới đây.” Nếu không khả năng cao cuộc phẫu thuật đã sớm thất bại vì thiếu máu.
“Vậy mà tôi lại định đánh cậu.” Phan Hạo Khôn áy náy: “Mong cậu cho tôi cơ hội để bồi tội, mời cậu và bạn bè cậu cùng đi ăn bữa cơm.” Bạn bè ở đây ý chỉ hai người Cố Trường Sinh.
Cậu thanh niên tính từ chối, nhưng thấy thái độ đối phương thành khẩn, cậu ta lại do dự.
Cậu ta cảm thấy mình thật đáng thương, như đứa trẻ bị phụ huynh bạo hành gia đình, đánh xong thì tỉnh táo lại hứa sẽ không tái phạm.
Từ chối thì không nỡ, cơ mà đồng ý thì cậu hơi sợ.
Thanh niên vô thức nhìn sang Cố Trường Sinh, muốn nghe ý kiến đối phương.
Cố Trường Sinh đang tìm cách tiếp cận Phan Hạo Khôn, thấy thế nhỏ giọng nói với thanh niên: “Nếu đồng ý thì đi thôi, tôi với Thời Niên biết đánh nhau đấy.”
Cậu thanh niên nghi ngờ liếc nhìn dáng người Cố Trường Sinh, không lớn hơn mình bao nhiêu.
Trông Khương Thời Niên cũng không có cơ bắp, nhưng chẳng hiểu sao cậu ta lại tin người này biết đánh nhau, cảm giác đối phương có thể đánh thắng bất cứ ai.
Cậu thanh niên từ bé đã có trực giác nhạy bén, rất tin tưởng phán đoán của mình.
Biết Cố Trường Sinh chịu đi cùng, cậu ta lập tức có thêm dũng khí, đồng ý đi ăn chung.
Sợ cậu thanh niên đổi ý, Phan Hạo Khôn lập tức sắp xếp công việc.
Trước tiên để em gái và vợ thu xếp di thể mẹ, anh ta và em rể tiếp khách.
Sắp xếp như vậy là do cậu thanh niên và bạn bè đều là nam, bọn họ cũng là nam nên sẽ dễ nói chuyện hơn, không bị câu nệ.
Hơn nữa nếu cảm xúc anh ta lại mất khống chế thì vẫn còn em rể, có thể kịp thời ngăn chặn.
Tới tiệm cơm, Phan Hạo Khôn cố ý gọi một loạt món ăn bổ máu như canh miến tiết vịt, rau chân vịt xào với gan heo.
Điều này làm mọi người có thiện cảm với Phan Hạo Khôn hơn một chút.
Không khí trên bàn cơm khá im ắng, ăn được một nửa thì di động Phan Hạo Khôn đột nhiên vang lên.
Lúc anh ta lấy điện thoại ra, Cố Trường Sinh cảm nhận được tà khí.
Không ngờ ngọn nguồn tà khí lại là di động.
Sợ Phan Hạo Khôn lại bị tà khí ảnh hưởng, trong lúc Cố Trường Sinh luống cuống, ngón tay Khương Thời Niên khẽ động, tạo một đạo khí vô hình bắn vào cổ tay Phan Hạo Khôn.
Phan Hạo Khôn đứng dậy định ra ngoài phòng riêng tiếp điện thoại, bỗng cảm thấy cổ tay mình đau buốt, di động trong tay rớt xuống đất.
Di động vừa khéo rơi xuống bên chân Cố Trường Sinh.
Thừa dịp anh ta chưa kịp phản ứng, cậu rất tự nhiên khom lưng nhặt điện thoại lên: “Hình như màn hình hỏng rồi.” Vừa nói, vừa tranh thủ bóc tách tà khí trên di động ra, thuận tay cầm cốc nước trên bàn, bỏ tà khí vào trong đó.
Nhận lại di động, Phan Hạo Khôn phát hiện màn hình có vết nứt, nhưng vẫn dùng được.
Anh ta tiếp tục ra ngoài nghe điện thoại, hoàn toàn không nhận ra sự bực bội vừa mới xuất hiện đã biến mất.
Phan Hạo Khôn ra ngoài rồi, em rể anh ta tiếp tục mời mọi người dùng cơm.
Để ý sắc mặt cậu thanh niên hơi tái, chắc là do rút nhiều máu.
Em rể Phan Hạo Khôn liên tục khuyên cậu ta ăn nhiều đồ ăn: “Gan heo hôm nay ngon lắm, rất tươi.”
Cậu thanh niên từ lúc đồ ăn được bưng lên đến bây giờ vẫn chưa đụng vào gan heo, có vẻ là không thích lắm.
Cơ thể cậu ta bây giờ cần bổ sung máu, cũng may trên bàn còn có bát canh miến tiết vịt cũng là đồ ăn bổ máu.
Cố Trường Sinh có lòng giúp đỡ, nhưng trong phòng vẫn còn người khác, cậu không tiện niệm chú.
Khương Thời Niên tinh ý, múc một bát canh miến tiết vịt đưa Cố Trường Sinh.
Ngài là Táo thần, năng lực khống chế thuật pháp mạnh đến mức Cố Trường Sinh không thể sánh bằng.
Dù trong thế hệ thuật sĩ trẻ, trình độ của Cố Trường Sinh rất ấn tượng, thậm chí còn hơn hẳn vài thuật sĩ có thâm niên.
Chẳng cần niệm chú, chỉ cần múc một bát canh, thông qua muỗng canh gián tiếp tiếp xúc với canh miến tiết vịt, tô canh lập tức thoát thai hoán cốt*.
“Cậu cũng uống một chút đi.”
Nghe Khương Thời Niên nói, cậu thanh niên không dám phản kháng.
Cậu ta gật đầu liên tục, cũng không trông mong sẽ được hưởng đãi ngộ giống Cố Trường Sinh, cầm muỗng canh tự múc cho mình mấy miếng tiết vịt.
Cậu ta cứ như fan Khương Thời Niên, ngoan ngoãn làm theo, chứ bình thường cậu ta đã ném đũa mặc kệ, không ăn là không ăn.
Vài miếng tiết vịt vào bụng, gương mặt thanh niên dần có sức sống hơn.
“Đúng là nên ăn nhiều đồ bổ huyết, cậu xem, sắc mặt hồng hào hơn rồi.”
Thấy thanh niên trông khỏe hơn, em rể Phan Hạo Khôn nói vài câu trêu chọc.
Ngay cả cậu thanh niên cũng thấy bản thân có thêm sức lực.
Nhưng cậu ta không tin lời em rể Phan Hạo Khôn, ăn gì bổ nấy gì đó đâu có hiệu quả nhanh như vậy.
Cậu ta uống một hơi cạn bát canh, xoa xoa bụng, chắc là do mình ăn no.
Lúc nãy quá đói bụng, nên chân tay mới nhũn ra.
Nói chuyện điện thoại xong Phan Hạo Khôn quay lại, định đưa ân nhân về nhà nhưng bị từ chối, hơn nữa anh ta đang lo lắng hậu sự của mẹ, nên cuối cùng Phan Hạo Khôn và em rể chỉ tạm biệt mọi người.
Sau bữa ăn, cậu thanh niên và Cố Trường Sinh trao đổi số điện thoại với nhau rồi ai về nhà nấy.
Ăn một bữa cơm mất khoảng hai giờ, sắc trời sáng sủa đã chuyển sang tối đen.
Cố Trường Sinh định thừa dịp trung tâm mua sắm còn chưa đóng cửa đi mua giường, nhưng cái cốc đựng tà khí buộc cậu phải hủy kế hoạch.
Không còn cách nào khác, hai người đành quay về nhà giải quyết tà khí này trước.
*Thoát thai hoán cốt: Thay đổi xác thịt.
- -----oOo------.