“Tôi muốn tìm quỷ nhập vào người hắn!” Dọa chết hắn, cho hắn nghỉ quậy!
Sau khi thuận lợi bám vào người, có thể kêu quỷ gỡ bom cột trên người hắn, và giao nộp điều khiển từ xa.
Không còn mấy trái bom uy hiếp, cục cảnh sát tùy tiện phái một người tới đều có thể khống chế được hắn.
Bắt người xong thì tra hỏi vị trí giấu bom trong cao ốc.
Thế là nguy cơ được giải quyết dễ dàng, nghĩ mà sướng.
Tần Dực vội vàng nói tính toán của mình với Cố Trường Sinh, giọng điệu sặc mùi xúi giục.
Nói thật, nếu không phải hắn không đủ trình độ, hắn đã trực tiếp gọi quỷ nhập hồn.
Cố Trường Sinh… Cố Trường Sinh lặng lẽ bỏ biện pháp này vào phương án dự phòng.
Cậu không phải kiểu người quá coi trọng quy củ.
Lúc nào cần thay đổi linh hoạt thì thay đổi linh hoạt.
Vạn nhất thực sự không còn biện pháp thì sẽ làm theo lời Tần Dực gọi quỷ đến, cái gì cũng dễ giải quyết.
Quan trọng là, cậu không biết ông chủ tiệm cơm có được Tà Thần che chở hay không, nếu có thì quỷ quái sẽ khó tiếp cận hắn.
Nhưng không sao, cậu có Tổ sư gia!
Thấy đồ đệ nhỏ dùng ánh mắt sáng lấp lánh nhìn mình, Khương Thời Niên liền biết cậu suy nghĩ cái gì, vì thế gật đầu cho cậu yên tâm.
Lúc này Tần Dực mới chú ý tới Khương Thời Niên, hắn nhịn không được liếc Cố Trường Sinh một cái, khiển trách: “Chỗ này cực kỳ nguy hiểm, sao lại mang theo bạn bè đến đây? Mau nói bạn cậu về đi.”
Nếu không phải quá bế tắc, hắn đã không gọi Cố Trường Sinh tới, càng miễn bàn đến việc liên lụy những người khác.
“Việc hôm nay không chừng còn phải nhờ vào anh ấy đó.” Biết Tần Dực chỉ đang quan tâm Tổ sư gia, chứ không có ý khinh thường, Cố Trường Sinh không tỏ thái độ bất mãn, ngược lại giải thích: “Thực lực của anh ấy so với tôi cao hơn nhiều.”
Nghe vậy, Tần Dực mới yên lòng.
“Chuyên gia gỡ bom đã vào.” Thời gian khẩn cấp, Tần Dực không rảnh nói chuyện ngoài lề, bảo Cố Trường Sinh có biện pháp gì thì triển lẹ.
“Gọi thêm truyền thông đến đây, phát sóng trực tiếp trên mạng xã hội, nếu không tao sẽ đốt kíp nổ ngay lập tức!” Ông chủ tiệm cơm điên cuồng hét về phía cảnh sát.
Hình như hắn điên rồi, muốn tất cả mọi người sợ hãi, thu hút càng nhiều sự chú ý.
Người khác không hiểu vì sao hắn lại làm như vậy, nhưng Cố Trường Sinh thì biết.
Sau khi bị Tà Thần mê hoặc, có vẻ người này đã một lòng tập trung phát triển sự nghiệp khủng bố, dốc sức cống hiến vì Tà Thần, chết cũng cảm thấy vinh quang.
Hắn liên tục yêu cầu truyền thông phát sóng trực tiếp, là vì muốn xã hội khủng hoảng ở mức độ cao nhất, khiến thật nhiều người sinh ra cảm xúc tiêu cực, giúp thực lực Tà Thần nhanh chóng lớn mạnh.
Ngẫm lại xem, ngay cả cục cảnh sát và khu chợ gần đó cũng không an toàn, trong cao ốc có nhiều bảo vệ còn bị người ta chui vào được, thành công lén đặt một đống bom.
Thì miễn bàn đến các tiểu khu bình thường, khu dân cư cũ không có bảo vệ, cùng lắm là bên ngoài có cái cổng chống trộm.
Vấn đề an toàn không được đảm bảo, ai còn dám yên giấc?
Đặc biệt là bom tự chế dễ chế tạo, nguyên liệu không khó kiếm, bất cứ ai cũng có thể tìm cách làm rồi bắt chước.
Thằng nào nghĩ quẩn muốn trả thù xã hội, cứ bỏ sức một tí là được.
Sự tình náo loạn lớn như vậy, cho dù có thể thuận lợi gỡ hết bom, tình huống vẫn cực kỳ có lợi với Tà Thần.
Nếu không kịp gỡ bỏ, Tà Thần quả thực có thể vỗ bàn cười to.
Chút năng lượng tiêu cực lần này tuy không đủ để hắn dưỡng thương, nhưng nhiều thêm vài lần, làm loạn thêm mấy trăm năm, cộng thêm việc phát tán cảm xúc tiêu cực ở các khu vực có tranh chấp chiến tranh, phỏng chừng cũng không sai biệt lắm.
May mà năng lượng ở nước ngoài chỉ để Tà Thần tráng miệng xỉa răng, không bổ bằng năng lượng tại Hoa Quốc, nơi có hệ thống thần minh.
Bằng không chỉ cần các quốc gia đánh tới đánh lui, chiến tranh dai dẳng một chút, hơn một trăm năm sau là Tà Thần đã đủ sức bá chiếm thế giới.
Trước khi Cố Trường Sinh đến đây, có tiện tay cầm theo một túi đậu trong phòng bếp quán ăn.
Cố Trường Sinh lấy một nắm đậu, đang tính rải đậu thành binh, thì chuyên gia gỡ bom từ thành phố kế bên chạy tới.
“Tình huống thế nào?” Chuyên gia ở thành phố kế bên là một người đàn ông trung niên tầm bốn mươi tuổi, hắn vội vàng chạy đến trước mặt Tần Dực hỏi tình hình.
Sợ chuyên gia phán đoán sai lệch, Tần Dực trả lời cực kỳ cẩn thận, thậm chí còn đưa hắn một phần tư liệu về ông chủ tiệm cơm.
Tư liệu phân tích chi tiết tính cách, cũng như tình huống gia đình của ông chủ tiệm cơm.
Các thông tin cơ bản sẽ giúp chuyên gia nhanh chóng nắm rõ đối phương, và phỏng đoán những vị trí có thể được ông chủ tiệm cơm chọn đặt bom.
Đây là tư liệu vừa mới tra ra, chuyên gia nhận lấy, vội đọc kỹ các thông tin ghi trên giấy.
Tầm mắt Cố Trường Sinh rơi xuống con chó đứng cạnh chân chuyên gia.
Là một chú chó Labrador, nó loay hoay quanh chân chuyên gia, miệng cắn cắn ống quần chuyên gia, nôn nóng nhìn về phía tòa cao ốc liên tục.
Labrador là giống chó thích hợp nhất để huấn luyện dò tìm bom.
Đây chắc chắn là một chú chó nghiệp vụ.
Cố Trường Sinh bỏ nắm đậu về trong túi, đậu tí hon không đủ chuyên nghiệp, cũng chưa qua huấn luyện, không đáng tin bằng chó nghiệp vụ.
Thời gian eo hẹp, Cố Trường Sinh không rảnh lo mình có dọa chuyên gia hay không, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
“Labrador?” Chuyên gia sửng sốt, biểu tình có chút kinh ngạc lẫn bi thương.
Hắn không bị chuyện quỷ quái dọa sợ, ngược lại vội hỏi: “Có phải con Labrador lông màu vàng nhạt, hai lỗ tai màu nâu, mắt rất lớn, đeo vòng cổ màu đỏ?”
Dù không thấy quỷ, chuyên gia vẫn miêu tả chính xác hình dạng bên ngoài chú chó.
Thấy Cố Trường Sinh gật đầu, hốc mắt chuyên gia phiếm hồng: “Đó là Giai Minh, là con chó dò bom giỏi nhất thành phố chúng tôi.
Hồi trước nó từng làm nhiệm vụ bảo an cho thế vận hội Olympic, hoành thành công việc cực kỳ xuất sắc.”
“Nó già quá rồi, mắc bệnh trong người, ba năm trước đã xuất ngũ.” Sau khi Giai Minh xuất ngũ, hắn liền xin nhận nuôi nó.
Chuyên gia nói tiếp: “Mấy hôm trước dắt nó đi ra ngoài tản bộ, về nhà thì an tĩnh qua đời.” Tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng đối với hắn, Giai Minh chính là bạn thân, là một thành viên trong gia đình.
Việc nó qua đời làm chuyên gia buồn rầu mấy ngày nay.
Nếu không phải có tình huống khẩn cấp, có lẽ hắn vẫn đang bận bi thương.
“Không ngờ Giai Minh vẫn luôn ở bên cạnh tôi.” Chết cũng không chịu đi.
Chuyên gia vô cùng phối hợp, thậm chí gấp gáp muốn Cố Trường Sinh mở thiên nhãn cho mình.
Một lần nữa nhìn thấy thân ảnh người bạn hoạt bát, chuyên gia ngồi xổm xuống, vỗ lưng Labrador, ra lệnh bắt đầu làm nhiệm vụ.
Labrador gâu một cái, chạy vọt vào cao ốc.
Tòa cao ốc có tổng cộng 30 tầng, bọn họ cần tra tìm từng tầng một, đây là công việc vô cùng hao phí thể lực về thời gian.
Vừa tiến vào cao ốc, chú chó lập tức bước vào trạng thái chuyên nghiệp, hai mắt sáng rực.
Sợ bom bị âm thanh tác động, Labrador cực kỳ im lặng, toàn bộ quá trình không kêu một tiếng nào.
Bước chân cũng nhẹ nhàng, không đào bới, không cào thử, cẩn thận dò tìm những nơi có thể giấu bom.
Chuyên gia và đồng nghiệp đi phía sau nó, chó lẫn người đều tăng tốc di chuyển.
Giai Minh chạy phía trước, cái mũi nhanh nhạy đánh hơi các vị trí khả nghi, chuyên gia thì đi phía sau, cũng sử dụng kinh nghiệm của mình, hỗ trợ thăm dò.
Đột nhiên, Labrador dừng lại trước cửa một căn phòng.
Chuyên gia ăn ý mở cửa phòng.
Giai Minh chạy thẳng đến mục tiêu xác định, tủ sắt đặt phía dưới bàn làm việc.
Giai Minh ngồi xuống trước tủ sắt.
Khi chó nghiệp vụ tìm được vật khả nghi, vì không được kêu không được cào, nên chúng sẽ im lặng ngồi xuống tại chỗ, để nhắc nhở cộng sự.
Chuyên gia thấy thế, vội vàng mở cửa tủ sắt ra, bên trong chứa một loạt thổ bom gắn đồng hồ đếm ngược.
“Làm tốt lắm!” Chuyên gia hào phóng khích lệ nó.
Giai Minh lắc lắc cái đuôi, chờ chuyên gia thuận lợi gỡ bom xong, mới tiếp tục tìm quả bom tiếp theo.
Tốn hết thời gian buổi trưa, dưới sự hợp tác của mọi người cùng Giai Minh, cuối cùng cảnh báo nguy hiểm cũng được giải trừ.
Tổng cộng có mười lăm quả bom, so với lời ông chủ tiệm cơm nói nhiều hơn bốn cái.
Ban đầu ông chủ tiệm cơm chỉ tính lợi dụng thương hiệu cơm hộp ngôi sao, sử dụng tà khí từ từ phát triển, dùng cách Tế thủy trường lưu* để nâng dần mức độ xuất hiện cảm xúc tiêu cực.
Ai ngờ tiến hành chưa được bao lâu, đã bị người ta chặt đứt.
Phát hiện có tà khí bị mất liên lạc, ông chủ tiệm cơm lập tức nhận ra điểm bất thường, hắn cảm thấy bản thân sắp bị lộ.
“Thuật sĩ chết tiệt!” Mắng chán chê, ông chủ tiệm cơm quyết định tiên hạ thủ vi cường.
So với việc bị bắt, nhận hình phạt, cuối cùng cô đơn ở trong cảnh cảnh ngục tù cả đời, còn không bằng oanh liệt rời sân khấu, buộc tất cả mọi người nhớ kỹ sự tồn tại của hắn.
Ông chủ tiệm cơm quyết tâm chơi lớn, dùng mọi khả năng để khiến mọi người khủng hoảng, thất vọng với nhà nước, giúp chủ thượng tạo ra thật nhiều cảm xúc tiêu cực.
Vì chủ thượng mà hủy diệt bản thân.
Không ngờ toàn bộ bom đều bị gỡ bỏ, biểu tình hắn ta trở nên dữ tợn, không thể tin nổi.
Rõ ràng hắn đã nghe được tin tất cả chó nghiệp vụ chuyên gỡ bom đã đi tham gia huấn luyện hết rồi, trong khoảng thời gian ngắn không thể về ngay, mới chọn phương án này.
Vì sao lại thất bại?
Thế mà lại thất bại!
Hắn điên cuồng nhấn điều khiển từ xa, nhưng không có bất cứ tiếng vang nào truyền đến.
Hắn cố tình cài đặt hai lựa chọn điều khiển từ xa và hẹn giờ, chính là để kế hoạch của mình sẽ được thực hiện hoàn mỹ, nắm chặt thời gian kích nổ hoành tráng, đạt đến hiệu quả tốt nhất.
Kết quả lại xuất hiện việc ngoài ý muốn?!
“Chắc là do điều khiển từ xa hỏng rồi.” Ông chủ quán cơm lẩm bẩm tự nói: “Đúng vậy, chính là như vậy.” Hắn ném mạnh cái điều khiển vô dụng, liếc nhìn một đống camera, điện thoại và máy quay phát sóng trực tiếp xung quanh, ánh mắt mong chờ nhìn về phía tòa cao ốc.
Còn một giờ nữa, đúng giờ bom sẽ nổ thôi, đến lúc đó, hắn sẽ dâng cho chủ thượng một bữa tiệc cực lớn, nhất định sẽ đúng giờ hiện ra.
Trong lúc đang chìm đắm trong vọng tưởng, thì hắn bị lôi trở về hiện thực.
Không biết tứ chi bị thứ gì bắn trúng, toàn thân đột nhiên mềm nhũn, ngã lăn xuống đất.
Suốt mười phút sau vẫn chưa thể bò dậy.
Mãi đến khi cảnh sát ập vào khống chế hắn, chuyên gia gỡ hết bom trên người hắn ra, lại kiểm tra thêm một lần, xác định trên người hắn không còn quả bom nào nữa, mặt ông chủ tiệm cơm mới được rời khỏi mặt đất.
Labrador Retriever – Chó tha mồi Labrador: là một giống chó săn phổ biến ở Mỹ, thuộc nhóm chó săn mồi và thường tha các con mồi về cho chủ trong các cuộc săn.
Tuy là giống chó săn, nhưng chúng rất hiền lành, dễ gần và thân thiện với con người.
Tế Thủy Trường Lưu: Nước chảy nhỏ thì dài.
Nghĩa là làm đều đều, từng tí một không bao giờ ngừng thì sẽ có ngày dòng nước nhỏ biến thành sông lớn chảy dài.
Binh pháp Tôn Tử có câu “Tiên hạ thủ vi cường, hậu thủ vi tai ương”, nghĩa là nếu có thể ra tay trước thì sẽ chiếm thế mạnh, nếu ra tay sau đối thủ thì sẽ gặp tai họa.
- -----oOo------.