“Linh hương tam chú tế u minh, bốn màu cống phẩm thường âm sai.
Ta nay ngộ quỷ khổ không nơi nương tựa, uổng mạng khuất vong ở nhân gian… Đệ tử Cố Trường Sinh dưới tòa Đông Trù Tư Mệnh Cửu Linh Nguyên Vương Định Phúc Thần Quân, kính thỉnh minh sai.”
Cố Trường Sinh cầm nhang cắm vào bát hương, bóng đêm chậm rãi tách ra, một con đường bỗng xuất hiện.
Cuối đường vang tiếng xiềng xích chạm vào nhau.
“Đóa Đóa ngoan, lát nữa thấy quỷ sai thì đi theo họ, tuyệt đối không được quay đầu lại, trên đường nghe ai gọi tên cũng không được dừng bước.” Ở chung càng lâu, càng cảm thấy Đóa Đóa là một bé con đáng yêu, ngoan ngoãn tri kỷ.
Tuy trước đó đã dặn dò đầy đủ, Cố Trường Sinh nhịn không được nhắc thêm lần nữa.
Đóa Đóa nghe lời gật đầu, lưu luyến cọ cọ hai anh em Du Tri Nhạc, lại bay đến chỗ Cố Trường Sinh.
Cô bé ngượng ngùng cười, nhảy lên hôn “chụt” một cái trên mặt Cố Trường Sinh: “Cảm ơn anh!”
Không đợi Cố Trường Sinh phản ứng liền bay vào con đường hư không, hai người phụ trách dẫn quỷ đang chờ ở đó.
Nhìn thấy Cố Trường Sinh, quỷ sai hành lễ, không xích khóa tiểu quỷ mà trực tiếp dẫn đường đi luôn.
Hai sợi xích vẻ ngoài bình thường kia là pháp khí quan trọng, dùng để phòng ngừa cô hồn dã quỷ bỏ trốn, lực trói buộc lên quỷ hồn cũng có sát thương nhất định.
Tất cả vong hồn dù đi luân hồi hay nhận hình phạt đều phải khóa xích, nhóm quỷ sai từ trước tới giờ không biết hạ thủ lưu tình.
Lần này ngoại lệ vì nể mặt Cố Trường Sinh.
Minh sai là một công việc có thể diện, nhưng tất cả đều là quỷ.
Dù có bao nhiêu bản lĩnh, những người biến thành quỷ đều chung một nỗi khổ: Không thể ăn mỹ thực dương gian.
Mấy món được người thân con cháu cúng bái khi xuống dưới đều như nhau, chỉ có thể ngửi mùi đồ ăn.
Tuy vẫn lấp đầy bụng, nhưng lạt miệng chả nếm được vị gì.
Từng làm người vài thập niên, chúng đã quen thói hưởng thụ mỹ thực, sau này bất ngờ biến thành quỷ bị cấm ăn uống, mức độ khó chịu khỏi bàn.
Cũng may một mạch Táo Vương vẫn còn truyền thừa tại dương gian.
Táo Vương Gia có thần chức, chuyên cai quản các đầu bếp hàng đầu ở thế giới loài người.
Vì thế mạch đệ tử của ngài có khả năng nấu nướng thần kỳ, thức ăn của họ ai cũng ăn được, kể cả người hay quỷ.
Tổ truyền bí kíp nấu ăn, từng thế hệ trò giỏi hơn thầy, hương vị đó thực sự rất tuyệt!
Vài con quỷ hồi còn sống chưa từng nếm thử, không ngờ chết đi lại có cơ hội này.
Nên thái độ của chúng với Cố Trường Sinh vô cùng tốt.
Mỗi lần Cố Trường Sinh thắp nhang thỉnh minh sai, âm binh xung quanh thường xuyên đánh lộn giành chỗ, ai thắng thì được hưởng mỹ thực.
Hôm nay là hai người họ gặp may, đúng lúc ở gần đó làm nhiệm vụ mới có lộc ăn.
Tiễn âm sai rời đi, Cố Trường Sinh quay về cuộc sống thường nhật.
Mỗi ngày tập trung vào việc làm ăn của quán ăn tại gia và quầy bán đồ ăn sáng, bận rộn đến mức sung sướng.
Gần đây khách đến quán ăn đặc biệt nhiều, hơi thiếu nhân viên, cơ mà Cố Trường Sinh không thuê được ai phù hợp, đành phải tự đi phục vụ khách.
“Cố đại sư, sao ngài lại chạy bàn?” Cách gọi đại sư này là danh xưng từ thành tựu và kỹ năng đầu bếp, chứ không phải đạo thuật.
“Là do công việc trong quán quá nhiều.
Lâu tổng hôm nay muốn gọi món gì?” Cố Trường Sinh đưa thực đơn: “Vẫn như cũ chứ?”
“Đúng vậy, dùng bữa ở đây là thoải mái nhất.
Mấy nhà hàng khác tôi ăn thử đều không chính tông.
Chỉ có chỗ Cố đại sư mới khiến tôi hài lòng.” Lâu Hậu Đức cười khen: “Đầu bếp do ngài chỉ dạy so với đầu bếp của khách sạn lớn còn tuyệt hơn!”
Cố Trường Sinh được khen khiêm tốn hai câu, chợt phát hiện tướng mặt Lâu Hậu Đức có chút không đúng.
Hình như là, đoản mệnh?
Hướng mặt hắc sát, tướng đột tử!
Lâu Hậu Đức là khách quen của tiệm, chỉ cần ở thành phố A, cố định mỗi tuần đến hai lần.
Nếu bận đi công tác, tháng đó vẫn cố gắng bay về ăn một lần.
Số lần hắn ghé tương đối nhiều nên hai người thường chạm mặt nhau.
Hồi trước Cố Trường Sinh từng lén xem tướng Lâu Hậu Đức, người cũng như tên, phẩm hạnh cao đẹp nhân hậu, thường làm việc thiện.
Tuy cả đời gặp nhiều khúc chiết nhỏ nhưng đều có thể vượt qua.
Phúc trạch có thừa, là tướng sống thọ và qua đời tại nhà riêng.
Tại sao mới hơn nửa tháng không gặp đã thành thế này?
Lâu Hậu Đức là người tốt, ánh mắt thanh chính, công đức sáng rỡ, rõ ràng chưa từng làm chuyện xấu.
Tính Cố Trường Sinh lương thiện, nhịn không được mềm lòng xen vào việc người khác: “Lâu tổng, cửa hàng chúng tôi vừa ra món mới, anh có muốn dùng thử không?
“Món gì thế?” Lâu Hậu Đức hứng thú hỏi.
Ăn ở đây lâu như vậy, hắn đối với Cố Trường Sinh có chút hiểu biết.
Nếu không ngon không thể có tên trên thực đơn Bếp Lửa Cố Gia, chứ đừng nói Cố Trường tự mình đề cử.
“Là một món mì phở.
Có hai loại phần lớn và phần nhỏ.
Phần lớn có thể dùng làm món chính, phần nhỏ là món khai vị.
Hôm nay Lâu tổng gọi nhiều món, nếu thêm một phần nhỏ thì vừa đủ.” Cố Trường không cần thực đơn, quảng cáo rất bắt tai, người nghe nào biết cậu đang chém gió.
Lâu Hậu Đức cũng tưởng có món mới thật: “Vậy cho tôi một phần.”
Đồ ăn do Cố Trường Sinh nấu khác với đầu bếp bình thường.
Dù chỉ là một chén mì, Cố Trường Sinh vẫn xắn tay áo tự mình làm.
Cậu làm món mì trường thọ, mang ngụ ý bình an cát tường, phú quý trường thọ.
Nguyên liệu đã chuẩn bị sẵn, thời hạn sử dụng rất lâu.
Vốn là bản thân cậu để dành ăn dần, vừa lúc có tác dụng.
Động tác Cố Trường Sinh nhanh nhẹn, rất nhanh đã nấu xong.
Lâu Hậu Đức ăn thử một miếng, biết ngay Cố Trường Sinh tự tay chế biến, tò mò hỏi: “Tên món này là gì?” Chén mì này khá kỳ lạ, đặc biệt tinh tế.
Sợi mì mỏng như chỉ bạc, kích thước rất dài, cả chén chỉ có vài sợi.
Hương vị rất ngon, nêm nếm vừa miệng.
“Tôi không rõ lắm, hình như tên là mì tơ.” Phục vụ bưng món ăn mơ hồ, không chắc lắm.
Một nhân viên phục vụ khác quê ở vùng duyên hải Đông Nam, nơi đó thờ phụng mẹ tổ, mỗi năm đến Tết đều phải ăn một chén mì như vậy, cầu mẹ tổ phù hộ một năm bình an thuận lợi, phú quý cát tường.
Nhân viên này tuy làm công xa nhà, nhưng khi còn nhỏ thường được ăn nên biết món này.
Nhân viên nghe khách hỏi, bèn đáp: “Tên là mì tơ, vì món này trông giống như những sợi tơ.
Ngoài ra còn có tên mì bình an, mì trường thọ, đều mang ý nghĩa tốt đẹp.”
Lâu Hậu Đức nghe xong gậy đầu, đúng là ngụ ý tốt.
Hơn nữa hương vị cũng rất ngon, Lâu Hậu Đức ăn sạch chén mì nhỏ.
Ăn xong mì, dùng thêm các món khác, Lâu Hậu Đức ôm bụng thỏa mãn rời quán.
Sau đó Cố Trường Sinh nghe từ miệng khách quen, biết Lâu Hậu Đức mới nhận một dự án lớn, cần đi công tác ở thành phố khác.
Cố Trường Sinh tưởng tháng sau mới gặp lại, không ngờ mới qua hai ngày, người nhà Lâu Hậu Đức đến tận cửa tìm cậu.
Ngày đó ăn mì tại Bếp Lửa Cố Gia, hương vị thơm ngon trang trí cũng đẹp nhưng Lâu Hậu Đức không để trong lòng.
Chỉ nghĩ sau này có dịp sẽ quay lại ăn tiếp.
Ai ngờ từ khi nhận dự án mới, làm gì cũng không thuận.
Đầu tiên xe ô tô trên đường đến sân bay gặp tai nạn, cũng may không nghiêm trọng, chỉ bị thương nhẹ cánh tay.
Tuy trễ giờ lên máy bay, nhưng người vẫn an toàn là quan trọng nhất.
Lâu Hậu Đức tới bệnh viện xử lý vết thương, tính toán mua vé máy bay khác.
Thuận lợi lên máy bay, máy bay cũng thuận lợi đáp xuống đất.
Không ngờ từ lúc bước ra khỏi sân bay thì vận đen liên tục ập đến.
Bị xe đâm, đạp trúng cống thoát nước bị mất nắp, ngã vỡ đầu chảy đầy máu, vào bệnh viện gặp thằng điên cầm dao chém loạn, đúng lúc hắn đang ngồi xe lăn thì bị đâm một nhát.
Lý do náo loạn vì bệnh viện chỉ cứu người giàu, ai không có tiền bác sĩ mặc kệ.
Kẻ điên đó muốn giết hết người có tiền và bác sĩ để báo thù cho em trai mình.
Giám đốc Lâu – người có tiền vô duyên vô cớ trở thành mục tiêu.
Ai bảo hắn đeo đồng hồ vàng, còn đang bị thương ngồi xe lăn không thể đi lại, bị chém là đúng.
Lâu Hậu Đức mới được chữa trị miễn cưỡng có thể xuất viện, vì một dao lại phải cấp cứu.
Các bác sĩ phẫu thuật cả ngày, cuối cùng cũng cứu hắn từ tay Diêm Vương trở về.
Bị thương quá nghiêm trọng phải nằm viện, hắn đành tạm ngừng dự án.
Lậu Hậu Đức thành thật dưỡng thương trong bệnh viện.
Ai biết thuốc do hộ sĩ đưa bị tráo đổi, là người điều dưỡng của bệnh nhân giường bên cạnh làm.
Điều dưỡng này thường gặp bệnh nhân tính tình kém, dọn phân lau nước tiểu còn hay bị mắng, nhất thời nghĩ quẩn muốn trả thù xã hội, hắn lại xui xẻo thành mục tiêu báo thù.
… đệt, sao hắn xui dữ vậy? Đúng là tai bay vạ gió.
Lâu Hậu Đức rửa ruột xong nằm trên giường bệnh, càng nghĩ càng thấy sai sai.
Có phải hắn bị người khác gài?
Nghĩ đến tin đồn mình từng nghe, Cố Trường Sinh trẻ tuổi lại sở hữu đạo pháp cao thâm.
Và lúc dùng bữa ở Bếp Lửa Cố Gia, Cố Trường Sinh tận tay làm mì bình an cho hắn.
Lâu Hậu Đức nhịn không được suy nghĩ sâu xa: Có phải Cố đại sư phát hiện ra cái gì? Nên mới cho mình chén mì chắn tai ương?
Bây giờ ngẫm lại, sau khi hắn ăn mì xong gặp tai nạn xe cộ, có bị thương nhưng không nặng, rồi bị rơi xuống cống, bị đâm một nhát, bị ngộ độc.
Mức độ nguy hiểm càng lúc càng cao.
Nghĩa là hiệu lực của chén mì sắp biến mất?
Nghĩ đến đây, cả người Lâu Hậu Đức bồn chồn không yên.