Đạo Nhất Thiên giật thót cơ thể nhảy lui về sau mấy bước ngồi dưới đất ôm đầu nói lớn :"đừng đến bắt ta, thịt ta không ngon ngưới hãy đi ăn người khác đi "Nói xong một hồi mà thấy mình vẫn không có chuyện gìĐạo Nhất Thiên vội nhìn mình cơ thể rồi nhìn chung quanh nhưng vẫn thấy bóng trắng kia đang lơ lửng ở trên bộ xươngĐạo nhất thiên lại nhảy dựng lên nhưng lần này đỡ sợ hơn lần trước nên cũng không quá mức thất thốiThấy bóng thắng không có đấu hiệu di chuyểnĐạo nhất thiên lấy can đảm đến gần linh hồn đóHắn lấy tay chọc chọc vào bóng trắng nhưng lại không có gì xảy raĐạo nhất thiên mới thở phào một hơi thầm nói"Chậc hù chết ta rồi'Đạo nhất thiên vừa nòi vừa vỗ ngựcCòn chưa kịp ung dung quá lâu lại chợt nghe thấy một âm thanh vang lên"Người hữu duyên nếu ngươi đến được đây chạm được vào ngọc giản này thì chứng tỏ ngươi và ta hữu duyên "nghe đến đây đạo nhất thiên thầm nghĩ xem ra là ta được chuyền thừa của cường giả làm ta sợ muốn chết còn tưởng đoạt xá đâuLàm bảo bảo hết hồn àNói song câu đó hồn thể mờ một chút xong đạo nhất thiên lại nghe :"Tên thanh dương tu vu của ta là kim đan cảnh là một tán tu nếu người nhận được truyền thừa của ta thì người phải thay ta làm một việc đó lấy luyện khí chí pháp dó ta sáng tạo phá dương quang đại chuyền chừa đời sau ""Nếu người đồng ý thì hãy nhỏ máu lên ngọc giản sẽ nhận được chuyền thừa của ta "Nghe đến đây đạo nhất thiên trong long kích động đến rồi đến rồi kim thủ chỉ của ta đến rồiĐạo nhất thiên tìm trên người lấy dao để lấy máu mà kiếm nửa ngày cũng không thấy gì hết chỉ rơi được một viên hạt châu xuống đấtThấy vậy đạo nhất thiên nhặt lên nhìn hạt châu hắn hồi tưởng lạiHoá ra là hạt châu này là do khi đó cùng hai người kìa đi đào mộ lấy đượcNhin viên hại châu thật lâu đạo nhất thiên thầm nói về nhất định phải bán viên châu này kiếm tiền mới đượcĐem hạt châu cất kỹ, song Đạo nhất thiên quyết định cắn đầu ngón tay lấy máuThế là đạo nhất thiên đưa tay lên mồm trong lòng hà quyết tâm cắn xuống nhưng lại chần chờ mãi thôi nhưng mãi vẫn chưa cắn xuốngCòn cánh tay thì run lẩyThì ra là hắn sợ đau lên mãi vẫn không làm đượcBỗng nhiên ngoài trời vang lên tiếng rầmMột tiếng sét vang thật lớnĐạo nhất thiên dật mình vô ý thức cắn phải môi tay chạm vào môi có máu chảy ra đạo nhất thiên thầm nghĩ lấy não thiên gia thật là thất đứcNghĩ song hắn lấy máu bôi lên ngọc giản,Ngay lập tức một ánh sáng bay vào đầu hắn khiến hắn ngất điQua hồi lâu đạo nhất thiên tỉnh lại chỉ thấy trong đầu có nhất nhiều chi thức trong đó có cả phần cảm ngộ tụ luyện của lão thanh dươngNhin đám cảm ngộ lẫn nhưng thứ lộn xộn trong đầu mình đạo nhất thiên vẻ mặt mộng bứcBới vị trong đầu hắn chiêu thức luyện khí kia không phải nói là thức rèn sắt mới đúngTại các tri thức rèn này ở thế giới trước quá mức thịnh hành không những thịnh hạnh mà một số thợ rèn đã bỏ lâu liền đổi qua công nghiệp hoá luônCòn các thứ khác như công pháp là cái loạn thất bát tao gì.