Hai người đi ra khỏi Dân Tông Hiệp, Liễu Vũ hỏi Trương Tịch Nhan: "Bây giờ đi đâu?"
Trương Tịch Nhan đáp: "Chỗ em đang ở."
Chỗ cô đang ở? Hai người các cô không phải đang đóng vai cư dân mất tích sao? Liễu Vũ kinh ngạc chớp chớp mắt, có chút không rõ ý của Trương Tịch Nhan là gì. Cô phát hiện chính mình thật sự không theo kịp ý nghĩ của Trương Tịch Nhan, quá không ấn lẽ thường ra bài. Việc hôm nay, các cô đi đến Dân Tông Hiệp như vậy được gọi là tự chui đầu vô lưới. Sự kiện ba nhân viên Dân Tông Hiệp tự giết hại lẫn nhau mà chết, hai bên đều có trách nhiệm, Dân Tông Hiệp hoàn toàn có đầy đủ lý do để bắt hai người lại. Chạy đến cơ quan chấp pháp rồi nói, các người không tuân thủ quy củ, về sau chúng tôi cũng không tuân thủ, nếu theo lẽ thường thì không phải sẽ bị đè lại dạy dỗ một trận cho biết thế nào là làm người thế nào là tuân theo quy củ sao? Chị đại này thì ngược lại đánh sưng mặt mũi người ta lên, còn đăng video lên mạng, sau đó lôi kéo cô bỏ chạy. Chạy rồi thì chạy luôn đi, cùng lắm thì sau này kẹp chặt cái đuôi trốn tránh, kết quả bây giờ còn chạy về chỗ cô đang ở, không sợ vừa tới nơi liền bị người ta chặn đầu bắt lại hay sao a.
Liễu Vũ thật không rõ: Chị gái, quy củ của người bên trong Đạo môn các chị, em thật sự không hiểu rõ cho lắm.
Không hiểu liền hỏi, Liễu Vũ cho rằng bản thân là một cô bé chăm ngoan hiếu học, vì thế cô trực tiếp hỏi Trương Tịch Nhan.
Vừa lúc có một chiếc taxi trống chạy đến, Trương Tịch Nhan vẫy xe dừng lại, ngồi vào xe cùng với Liễu Vũ, hỏi: "Đọc địa chỉ chỗ của em đi."
Liễu Vũ ngoan ngoãn đọc địa chỉ mà mình đang ở, rồi nhìn sang Trương Tịch Nhan, hỏi: "Chị không giải thích cho em một xíu sao?"
Trương Tịch Nhan nói: "Điều tra chân tướng rõ ràng, bắt hung thủ đền tội, nói thì dễ, nhưng lúc làm thật thì phải bàn về thực lực. Không nói chi xa, với cảnh lực hiện tại, ngoài kia còn có biết bao nhiêu tội phạm lẩn trốn nhiều năm chưa bị bắt lại kia kìa. Lại nói về vấn đề truy bắt tội phạm, trước tiên cảnh sát phải xác định được hành tung, lặng lẽ vây bắt, sau đó mới ào ào xông lên vật người xuống đất, để tránh cho đối phương chống cự đả thương người khác hoặc là trốn thoát, đúng không?"
Liễu Vũ gật đầu: Lý thuyết thì đúng là vậy, hiện thực hình như là thế. Được rồi, coi như chị nói có lý.
Trương Tịch Nhan nói tiếp: "Giữ gìn công bằng chính nghĩa quy củ pháp luật đều dựa vào thực lực, chuyện hy sinh đổ máu là điều khó tránh khỏi, nhưng mọi người đều là cha sinh mẹ đẻ, không thể để người ta đi chịu chết oan uổng. Những đệ tử Đạo môn có thể tiến vào làm việc trong Dân Tông Hiệp đều là tinh anh trong tinh anh, đều là những người trong vòng bồi dưỡng trung tâm của các môn các tộc đưa ra ngoài rèn luyện và mở rộng nhân mạch. Bọn họ ở trong sư môn và gia tộc đều có thân phận và địa vị nhất định giống như anh hai của em và em có địa vị ở trong Liễu thị vậy, vốn dĩ tính toán ra ngoài rèn luyện tăng thêm kiến thức đề cao kinh nghiệm kiếm thêm chút nhân mạch, nếu có thể, bò lên được vị trí cao hơn càng tốt, kết quả bị cấp trên đưa đi ra ngoài tặng đầu người."
Liễu Vũ: "..."
Trương Tịch Nhan lại nói: "Từ thực lực tới nói, các nhân viên trong cơ quan của Dân Tông Hiệp giống như cầm khẩu súng lục, Ngô Phượng Khởi thì cầm AK, tôi thì chơi đại bác, còn em thì chơi súng phun lửa. Chúng ta không có bất kỳ mâu thuẫn nào với Dân Tông Hiệp cả, hiện tại chỉ đang tiến hành đàm phán thương nghị về vấn đề của một kẻ thứ 3."
Liễu Vũ cân nhắc một lúc, nhạy bén bắt được một trọng điểm: "Trước kia chúng ta là bị Dân Tông Hiệp quản thúc, bây giờ đã tự thành một phương có thực lực và địa vị ngang hàng để đàm phán." Cô ôm lấy cánh tay của Trương Tịch Nhan, quả quyết ôm chặt đùi của đại lão. Cô tự biết bản thân mình có bao nhiêu thực lực, cho nên vị đại lão có súng đại bác này mới có bản lĩnh đấm cây súng AK kia. Cô hỏi: "Còn Canh Thần thì sao? Thuộc về cái gì?"
Trương Tịch Nhan đáp: "Đoàn xe tăng thiết giáp."
Liễu Vũ: "..." Cáo từ! Nhưng nghĩ đến thôn Hoa Tập và vợ của mình vẫn còn ở đây, vì thế... thôi, mình lăn trở về là được.
Trương Tịch Nhan vô cùng bình tĩnh nói: "Tỏa định được vị trí của chiếc xe chỉ huy tăng thiết giáp, dùng súng đại bác bắn vào vị trí tỏa định là xong."
Liễu Vũ: Vì sao nàng luôn ưu tú như vậy, góc độ nhìn nhận vấn đề cũng vô cùng xảo quyệt. Cô không muốn nói chuyện nữa. Cô tự nhận bản thân có chỉ số thông minh bình thường, trí lực tuyệt đối hơn mức trung bình một quãng xa, thế nhưng cứ đụng tới Trương Tịch Nhan là y như rằng sẽ bị quăng tới một cái góc độ mà cô không thể tưởng tượng được, sau đó bị hung hăng đạp cho một phát rớt luôn xuống cống. Cô nghĩ thầm: "Chị cứ như vậy thì sẽ không có bạn đâu nhen." Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, Trương Tịch Nhan là thật - sự - không - có - bạn.
Trong lòng Liễu Vũ có một đứa nhỏ đang âm thầm rơi lệ đầy mặt mà tự hỏi: Tại sao tôi lại tự ngược muốn có một người bạn gái như vậy cơ chứ. Giây tiếp theo cô lại tự sướng: Vợ của mình là đại lão a.
Cô tưởng tượng tới cảnh đem cô vợ là đại lão của mình đè lên trên giường làm như vậy như vậy, ai da, siêu đẹp a! Ai da, tâm hoa nộ phóng a!
Trương Tịch Nhan hoang mang quay đầu nhìn sang cái khứa Liễu Vũ toàn thân tới cái lỗ chân lông cũng toát ra hơi thở khác thường kia, tự nhiên cảm thấy có chút quỷ dị và khủng bố. Lại tái phát bệnh tâm thần hay gì?
Taxi quẹo vào một khu dân cư kiểu cũ, chạy đến một con đường hẻo lánh u tĩnh đầy bóng cây, hai bên đường đều là tường viện có dây leo chằng chịt, do cây cối quá nhiều quá rậm rạp nên không nhìn rõ ràng quang cảnh bên trong cho lắm, không biết nơi này là tiểu khu hay là nhà ở biệt lập, cũng không thấy cổng lớn đâu hết.
Liễu Vũ nói: "Chạy lên thêm một chút nữa là tới cổng lớn."
Tài xế lái thật chậm, sau đó phát hiện, a, thật đúng là có một cái cổng lớn bằng sắt đang rộng mở. Anh ta dừng xe trước cổng, phát hiện bên trong cư nhiên là một tòa biệt thự kiểu Trung Quốc cực lớn, được xây dựng còn khí phái hơn cả khách sạn, sân vườn xinh đẹp tinh mỹ hơn cả lâm viên, gara bên cạnh cổng lớn còn đậu vài chiếc siêu xe. Anh ta nhìn đến dại ra, ngây người mất mấy giây mới quay đầu lại nhìn hai vị đại mỹ nữ ngồi ở hàng ghế sau: Này không phải giàu bình thường a.
Liễu Vũ nói với Trương Tịch Nhan: "Chị trả tiền xe đi." Cô đẩy cửa bước xuống xe, đánh giá cánh cổng lớn bị mở ra, phát hiện khóa cổng đã bị phá hủy.
Trương Tịch Nhan trả xong tiền xe, bước xuống đứng ở cạnh cổng lớn, đánh giá tòa nhà một lúc, sau đó mới nhìn sang Liễu Vũ.
Phong cách xây dựng, vật liệu và bố cục hoàn toàn không phải là phong cách của Liễu Vũ, Liễu Vũ cũng không có thực lực xây dựng nên một tòa nhà như vậy, rất hiển nhiên, đây là tòa nhà Lê Vị để lại.
Nàng cất bước đi vào bên trong, tầm mắt đảo qua gara đậu đầy siêu xe, phát hiện sân vườn của tòa nhà này rất lớn, nhưng bố cục đã bị phá hỏng, bên trong có nhiều cây mới được trồng lại, chỉ có trong góc sân là còn mấy cây đào lâu năm, có vài nơi bị san bằng thành mặt cỏ.
Trương Tịch Nhan không khỏi liếc Liễu Vũ một cái: Cái khứa này thiệt đúng đại biểu của đám nhà giàu mới nổi. Lúa muốn chết, lúa tới mức phí phạm của trời.
Từ dấu vết lưu lại trong sân vườn không khó nhìn ra bố cục lúc trước vô cùng tinh diệu, không chỉ tập hợp phong thủy cục và pháp trận tới từng tấc vuông, mà còn kết hợp với tinh tượng trên bầu trời, kết quả bây giờ dù đã trồng lại không ít cây cối nhưng vẫn không che được cảm giác rách nát, giống như đem một xấp vải Tô Châu thượng hạng đổi thành một miếng vải bố thô kệch.
Lê Vị nếu không đi, nhìn thấy tòa nhà bị Liễu Vũ tai họa thành như vậy, chắc chắn phải dứt hai bạt tai tát chết cô.
Liễu Vũ căn bản không lo lắng hay để ý tới việc Trương Tịch Nhan thấy tòa nhà này như thế nào, cô nhanh chóng đi vào bên trong nhà, nhìn thấy bên trong loạn hết cả lên, tất cả ngăn kéo bị mở ra, đầy đất hỗn độn, rất nhiều đồ cổ bị ném vỡ trên nền nhà, tới gạch lót sàn cũng bị cạy lên.
Cô đi thẳng đến nhà kho chứa tài vật, quả nhiên, cửa mở, không chỉ có cửa mở, mà còn lộ ra thêm một cửa ngầm.
Cô chạy vào bên trong cánh cửa ngầm nhìn xuống, phát hiện là cầu thang dẫn xuống lòng đất, bên trong là một tầng hầm rất rộng, tình huống bên trong chỉ có thể dùng hai chữ "đánh cướp" để hình dung.
Kệ bày tài vật trống không, kệ sách bị xô đổ, trên mặt đất nằm rải rác vô số mảnh nhỏ không rõ chất liệu, trong không khí tràn ngập hương bị gay mũi, cổ vị hỗn tạp với bùa giấy bị thiêu đốt, trên mặt đất còn có vô số xác của cổ trùng bị đốt trụi, còn có không ít cái rương bị ăn mòn, mặt trên những cái rương dính chất kịch độc của cổ, đồ vật bên trong cũng bị ăn mòn hết, nhưng từ những gì còn sót lại tới xem, nếu không phải là trang sức ngọc khí tinh mỹ thì chính là quần áo xinh đẹp.
Liễu Vũ xốc cái rương lên, lấy ra một bộ quần áo còn tương đối hoàn hảo, bộ quần áo này mỏng như cánh ve bên trên thêu một con phượng hoàng bằng chỉ vàng, phượng hoàng kia sinh động như thật phảng phất tùy thời sẽ vươn cánh bay lượn, vải dệt thì vừa mỏng vừa mềm, chạm vào cảm thấy mát lạnh. Nhà cô có tiền, từ nhỏ đến lớn có dạng vật liệu may mặc nào mà chưa thấy qua, nhưng loại vải dệt trước mắt này cô thực sự chưa từng thấy bao giờ. Cạnh đó còn có một hộp trang sức vỡ vụn, trước tiên không nói tới đồ vật bên trong hộp, chỉ riêng cái hộp thôi đã được làm toàn bộ bằng vàng ròng chạm rỗng điêu khắc tỉ mỉ đính thêm đá quý.
Tuy Liễu Vũ không tiếp xúc nhiều với Lê Vị, nhưng từ cách Lê Vị ăn mặc, loại xe thường dùng, nơi ở, gia cụ, dụng cụ ăn uống và quần áo trang sức bên trong tủ quần áo cũng đủ để nhìn ra tiêu chuẩn sinh hoạt của nàng ấy. Dựa theo trình độ tiêu phí của Lê Vị, nhìn lại số tuổi của nàng ấy, cùng với vật liệu may mặc và trình độ thêu thùa đã tạo nên bộ quần áo mà cô đang cầm trên tay, Liễu Vũ chỉ có một loại cảm giác — cô đã bị người khác đập nát một gian bảo tàng cấp quốc gia.
Phượng hoàng loài vật này, ở cổ đại, trừ hoàng thất ra không ai có thể dùng. Liễu Vũ dám nói bộ quần áo cô đang cầm trên tay nếu đem ra ngoài thì có thể dùng như trấn quán chi bảo, thế nhưng bây giờ bị người ném xuống đất, còn dẫm đạp lên. Bởi vậy không khó đoán ra rằng những đồ vật khác đã bị kẻ nào đó dọn đi còn quý giá đến nhường nào.
Trương Tịch Nhan sờ soạng bộ quần áo trên tay Liễu Vũ, hỏi: "Em không cảm thấy phỏng tay sao?"
Liễu Vũ đáp: "Đâu chỉ có phỏng tay, tim còn đang rỉ máu đây nè."
Trương Tịch Nhan nói: "Quần áo mà em đang cầm trên tay là đế y, hoa văn phượng hoàng thêu bên trên còn lưu lại hơi thở của Lạc Linh." Đồ vật mà Lạc Linh dùng qua cho dù là thứ bình thường nhất đều có thể đem làm pháp khí phong thủy uẩn dưỡng chuyên dùng để khắc chế âm tà. Gian mật thất này rất có thể là nơi Lê Vị cất giữ di vật của Lạc Linh.
Liễu Vũ chui vào trong ngực của Trương Tịch Nhan, ôm chặt lấy nàng: "Đại lão, mất trộm, cầu hỗ trợ đem đồ vật tìm về." Nước mắt đột nhiên rớt xuống, đau lòng đến tột đỉnh. Lúc tập đoàn Cửu Lê bị niêm phong cũng không khó chịu như bây giờ, rốt cuộc công ty không còn thì có thể mở một cái khác, nhưng đồ cổ trong nhà mất hết rồi, biết đi đâu tìm ra cái thứ hai.
Tầm mắt của Trương Tịch Nhan rơi xuống huyễn phù đã bị phá hủy cùng với pháp khí hư hỏng toái tán bốn phía, dùng đầu gối cũng có thể đoán được là do ai làm. Bọn chúng cướp những thứ này tuyệt đối không phải vì tiền, mà chính là nhằm vào năng lượng thuần dương và linh khí lưu lại trên di vật của Lạc Linh, những thứ này hẳn là dùng để bày trận hoặc hấp thu lực lượng dư lại trên đó. Đều là thiên thần tộc, Canh Thần cư nhiên lưu lạc tới nông nỗi phải dùng di vật của Lạc Linh, tới mặt mũi cũng không rảnh lo.
Trương Tịch Nhan quỷ dị nghĩ đến chuyện nam mặc đồ nữ, không biết tại sao lại tưởng tượng ra cảnh Canh Thần mặc váy của Lạc Linh, tự làm cho bản thân nổi da gà khắp người.
Liễu Vũ không nghe được Trương Tịch Nhan đáp lại, nghẹn ngào kêu: "Trương Tịch Nhan... Cứu viện bảo tàng của em với."
Trương Tịch Nhan nói: "Tìm được phỏng chừng đều biến thành tro hết rồi."
Tiếng sụt sịt hít mũi nghẹn ngào của Liễu Vũ đột nhiên im bặt, cả người choáng váng: Mấy cái ý tứ?
Trương Tịch Nhan nói: "Canh Thần muốn lấy di vật của Lạc Linh đương nhiên không phải để đem về mặc, mà chính là vì muốn hấp thu linh khí lây dính trên đó. Đồ cổ mấy trăm năm gần một ngàn năm, thậm chí có thể là mấy ngàn năm, được bảo quản tốt như vậy, toàn là dựa vào linh khí bám trên đó, một khi linh khí bị hấp thu hết, đồ vật cũng sẽ biến thành tro bụi."
Cô đã không còn một tòa bảo tàng! Liễu Vũ bị đả kích tới nỗi hít thở không thông.