Đạo Trưởng Đã Lâu Không Gặp

Liễu Vũ gửi tin nhắn cho Trương Tịch Nhan nhưng không thấy nàng trả lời, cô nghĩ chắc là do Trương Tịch Nhan lại tắt dữ liệu di động rồi nên không nhận được tin nhắn, cũng không để ý tới nữa. Nhưng đã một ngày rồi Trương Tịch Nhan không trả lời tin nhắn, ngay cả một câu thăm hỏi cũng không có, Liễu Vũ cảm thấy có chút không đúng.

Liễu Vũ gọi điện thoại cho Trương Tịch Nhan, kết nối được, nhưng không có người nghe máy. Cô tiếp tục gọi, gọi rất nhiều lần, rốt cuộc có người nghe máy, là Trương Đạo Côn. Lúc đó cô bỗng cảm thấy hồi hộp vô cùng, nghĩ thầm: "Sẽ không xảy ra chuyện gì đó chứ?" Cô vội vàng hỏi: "Trương Tịch Nhan đâu rồi?"

Trương Đạo Côn trầm mặc hai giây, đáp: "Hiện tại cô út không tiện nghe điện thoại ạ."

Liễu Vũ lập tức bùng nổ: "Con giữ điện thoại của nàng, mà nàng thì không tiện nghe máy, nói đi, người bị làm sao rồi? Thương thế ra sao? Có nghiêm trọng hay không?"

Trương Đạo Côn nói: "Con gửi cho cô tấm ảnh, cô lên xem đi nhé." Cậu nói xong, ngắt điện thoại.

Tiếp đó một tấm ảnh chụp được gửi đến: núi hoang đất vắng, có căn chòi tồi tàn vá chằng vá đụp sắp sụp tới nơi, Trương Tịch Nhan hôn mê bất tỉnh được bọc bởi áo khoác của Trương Đạo Côn nằm trên cái giường nát lót bằng bông đã bung gần hết, trên trán đắp một mớ hỗn hợp thảo dược và chất dịch của sâu trùng màu xanh lá cây, khuôn mặt sốt đến đỏ bừng. Bên cạnh có một con cổ thi làn da sần sùi vừa giống như mọc vảy vừa giống như khoác một tầng áo giáp ngồi thủ hộ. Cổ thi kia ngồi xếp bằng ở mép giường, ôm một cái cối lớn chứa đầy thảo dược hái trong núi. Trương Đạo Dĩnh thì nhét hai miếng bông gòn vô lỗ mũi, chống cằm ngồi xổm kế bên nhìn cổ thi kia nghiền thuốc.

Trương Đạo Côn lại gửi thêm một tấm hình khác.

Thanh đao đầu rồng của Canh Thần bị ném bên cạnh chòi, sát khí và huyết quang trên thanh đao đã biến mất, thân đao sáng như tuyết, ánh lên vầng sáng nhàn nhạt, lộ ra khí phách bất phàm.

Trương Đạo Côn lại gửi thêm một tin nhắn vẽ tay, cậu dùng ngón tay vẽ một bức tranh minh họa qua loa. Bức tranh vẽ lại cảnh tượng một màn sương đen rất lớn trào ra từ trong lòng đất, chú thích: địa sát chi khí. Bên trong địa sát chi khí miễn cưỡng có thể nhìn thấy được một cái hình người nho nhỏ, chú thích: cô út. Tay của cô út nắm lấy mũi đao, chú thích: thanh đao đầu rồng. Ở chuôi đao còn có một cái móng vuốt, chú thích: vuốt của con rồng.

Liễu Vũ: "..." Đúng là cô cháu ruột thịt.

Một lúc sau, Trương Đạo Côn gửi định vị đến.

Liễu Vũ mở định vị ra, phát hiện chỗ này cách Trương gia thôn không xa, vẫn nằm bên trong hộ sơn đại trận của Trương gia thôn trước kia. Cô tức khắc hiểu ra, cái chòi kia hẳn là của người thủ trận hoặc là nơi nghỉ ngơi tạm thời của những người canh gác trạm kiểm soát. Cô nhớ rõ Trương Tịch Nhan từng nói với cô, cổ thi của Trương gia đều là những lão tổ tông lúc sắp chết hạ cổ vào bên trong cơ thể để nuôi dưỡng. Bởi vì bọn họ vừa mới tắt thở liền hạ cổ, cho nên đại não và rất nhiều cơ quan cơ thể chưa chết hoàn toàn, dùng cổ và cổ dược duy trì chức năng cơ thể rồi chậm rãi thay đổi bản chất cơ thể để hồi phục trở lại. Trong quá trình này, có chút tổ tông sẽ dần dần mất đi nhân tính hoàn toàn biến thành cổ thi, nhưng có một số ít sẽ giữ lại được ý thức và ký ức lúc còn sống, vẫn còn nhân tính.

Cô đem sự việc chải vuốt từ đầu đến đuôi một lượt. Nói cách khác, Trương Tịch Nhan vốn dĩ tính toán để cho Du Thanh Vi bày trận, lợi dụng pháp trận phong thủy của thôn Liễu Bình phát động đại trận hiến tế cách không đoạt đao, nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì, khiến cho Trương Tịch Nhan phải động thủ trước, nàng lấy bản thân làm trận hoặc làm môi giới dẫn địa sát chi khí để đoạt đao. Trương Tịch Nhan dùng bản thân như đại trận hiến tế, đương nhiên sẽ phải chịu thương tổn cực kỳ nghiêm trọng... Cho nên dù Trương Tịch Nhan có Hoa Thần Cổ hộ thể nhưng vẫn bị sốt đến hôn mê bất tỉnh. Còn phải nhờ cổ thi tổ tông đến giã thuốc cho nàng trị thương.

Liễu Vũ lo lắng cho thương thế của Trương Tịch Nhan, càng lo lắng sẽ có người canh lúc nàng bị thương nặng đến truy sát, vì thế quyết định nhanh chóng chạy đến chỗ Trương Tịch Nhan.

Cô vừa dùng Hoa Thần Cổ cảm ứng liên hệ với hai cha con Lê Thần, thúc giục bọn họ nhanh chóng trở về, vừa đi đến sơn động nơi đặt linh cổ vương phóng thích Hoa Thần Cổ ra để bố trí cổ chướng.

Linh cổ vương nguyên bản đã bị Lê Vị phong ấn, chỉ cần không bị ngoại lực tác động khiến phong ấn bị phá vỡ, thì chúng nó vẫn luôn ở trong trạng thái trầm miên hoặc chết giả. Trương Tịch Nhan cho người đào ra chúng nó từ dưới lòng đất, lo lắng sẽ xảy ra chuyện, cho nên lại phong ấn thêm một tầng, chỉ cần không có người tìm đường chết mạnh mẽ bài trừ phong ấn, thì linh cổ vương sẽ không tỉnh lại. Liễu Vũ chỉ việc đề phòng không để cho người khác tới gần quấy rối linh cổ vương là được.


Cô thi triển thuật dẫn cổ, đem độc trùng và cổ loại từ khắp các núi đồi lùa về, biến nơi đặt linh cổ vương thành địa phương cổ trùng hoành hành, sau đó dùng Hoa Thần Cổ và các loại cổ trùng khác phóng thích cổ chướng, khóa linh cổ vương bên trong tầng tầng lớp lớp cổ chướng kia.

Cô phong ấn khu vực sơn cốc đặt linh cổ vương, quay trở về thôn Hoa Tập bố trí thủ đoạn đề phòng cổ trùng quanh thôn, như vậy thì dù cho có ai xông vào sơn cốc thả linh cổ vương ra ngoài, có trận phòng hộ do cô bày ra, nhóm linh cổ vương sẽ tránh đi thôn Hoa Tập, xung quanh cũng không có thôn xóm nào khác, có thể tránh gây thương vong ở mức độ cao nhất. Lê Trọng và Lê Thần đang ở bên Miến Điện, trên đường chạy trở về, hai ngày nữa sẽ tới.

Liễu Vũ phong ấn xong linh cổ vương, an bài thỏa đáng mọi chuyện trong thôn, suốt đêm chạy trở về Trương gia thôn.

Giao thông không thuận tiện, cô chạy hai ngày đường mới đến dưới chân núi Trương gia thôn, vừa lúc gặp được La Cự cùng với nhóm tiểu nhị và Trương Đạo Côn đang họp mặt dưới chân núi.

Trương Đạo Côn bị cảm khá nặng, đeo khẩu trang, hắt xì nhảy mũi không ngừng, mồ hôi lạnh chảy đầy trán. Lúc hắt xì, gân xanh phồng lên trên trán, màu xanh đậm lạ thường. Trên người cậu không chỉ có mùi của cổ thi, còn có mùi của cổ trùng tỏa ra từ trong cơ thể. Mùi này rất nhạt, nhưng vẫn có thể ngửi được khá rõ ràng.

Liễu Vũ ngửi ngửi mùi vị trên người cậu nhóc, nhìn thấy cậu sốt đến cả người đỏ ửng, liền biết đây hẳn là do ở bên cạnh cổ loại kịch độc quá lâu, trúng độc. Cái loại cổ thi dưỡng hơn hai ngàn năm trong quan tài, thở ra một hơi cũng là kịch độc, chút đạo hạnh này của Trương Đạo Côn căn bản không chịu nổi.

Cô hội hợp với bọn họ, sau đó cùng Trương Đạo Côn và mấy người tiểu nhị phụ trách vận chuyển vật tư đi vào núi.

Trương Tịch Nhan đã được dời từ căn chòi nát vào bên trong lều trại, bên ngoài lều có thêm hai cổ thi ngồi canh giữ giống như môn thần, trên mặt đất còn có giới tuyến được cổ thi dùng móng vuốt đào ra, nếu ai dám vượt qua, cổ thi liền hướng người đó gào rống uy hiếp, chỉ có hai anh em Trương Đạo Côn và Trương Đạo Dĩnh là có thể đến gần.

Liễu Vũ cả người tràn đầy khí thế thả Hoa Thần Cổ ra đè ép về phía hai cổ thi.

Hai cổ thi như cũ một bước cũng không nhường, ngược lại còn chịu đựng áp lực tiến lên phía trước, toàn thân vận sức chờ phát động, ý đồ muốn công kích Liễu Vũ.

Liễu Vũ vận dụng chuông hoặc âm, trực tiếp quật ngã hai cổ thi. Cô phủi phủi tay, liếc mắt nhìn hai cổ thi giống như hai ngọn núi ầm ầm ngã xuống đất, đang chuẩn bị đi xem Trương Tịch Nhan, bỗng nhiên cô cảm giác thấy có nguy hiểm đang đến gần, sợ tới mức đương trường hóa thành sương mù cổ né tránh, nhưng phát hiện không có cái gì tấn công mình hết, nhưng cảm giác nguy hiểm kia gắt gao quấn quanh người cô, khiến cho lưng cô như bị kim chích.

Cô trốn bên trong sương mù cổ cẩn thận đánh giá bốn phía xung quanh, buông ra ngũ cảm đi nắm giữ tia cảm giác khác thường nọ, rốt cuộc phát hiện có thứ gì đó trong hai xác cổ thi. Cô điều khiển Hoa Thần Cổ tấn công thứ đó, lúc này mới phát hiện thì ra đó là hai con linh cổ vương cực kỳ hiếm thấy. Hai con linh cổ vương này nhỏ hơn cái ngón tay cái, thân mình trong suốt, bám trên cổ của cổ thi rất khó nhìn ra được, nếu cô không tu luyện Hoa Thần Cổ, còn là cổ thân, căn bản không thể phát hiện ra chúng nó.

Có thể điều khiển hai con linh cổ vương bảo vệ Trương Tịch Nhan, đây là vị đại lão tổ tông nào của Trương gia a?

Cô nghĩ thầm: "Tịch Nhan bảo bảo nhà mình cũng thiệt là quý giá nha." Lúc trước Trương gia thôn bị đồ sát, cả nhà từ lớn tới nhỏ đều ra sức bảo hộ cho nàng chạy trốn. Hiện giờ bị thương nặng hôn mê, lão tổ tông trầm miên 2000 năm cũng ra tới hộ nàng. Dù cho cô có tu luyện Hoa Thần Cổ đến mức nào đi chăng nữa, rốt cuộc đạo hạnh vẫn thấp, công pháp lại không tu luyện đến nơi đến chốn, nhìn một thân bản lĩnh của Trương Tịch Nhan kia kìa, cỡ tép riu như cô thật sự không dám ở địa bàn của Trương gia đi khiêu khích lão tổ tông nhà họ a, cô ngoan ngoãn thả hai con linh cổ vương xuống, chờ vị lão tổ tông bao che cho con kia trở về.

Cô vừa mới đặt linh cổ vương về chỗ cũ, liền cảm giác được có thứ gì đó đang từ trong núi rừng bay nhanh đến gần, một đạo bóng dáng tốc độ nhanh tới mức kéo ra tàn ảnh vụt một phát từ trong rừng cây nhảy đến trước mặt cô. Tốc độ và lực lượng cực kỳ lớn, trực tiếp tạo thành một cơn gió mạnh, khiến cho lá cây và cành khô xung quanh đều bị thổi bay.


Một khối cổ thi đứng chắn ở giữa cô và lều trại, nó nhìn thấy hai xác cổ thi nằm trên mặt đất, khí thế trên người đột nhiên trở nên cuồng bạo, đằng đằng sát khí nhào về phía Liễu Vũ.

Liễu Vũ sợ tới mức nhanh chóng hóa thành sương mù cổ bay vòng quanh một thân cây đại thụ để trốn tránh.

Cô cho rằng tốc độ của mình đã đủ nhanh, kết quả tốc độ của cổ thi kia còn nhanh hơn nhiều, trực tiếp đâm sầm vào bên trong màn sương mù cổ giơ tay chộp về phía bản mạng linh cổ của cô. Xuống tay một phát chính là muốn lấy mạng nhỏ. Liễu Vũ sợ tới mức hét to: "Trương Tịch Nhan, cứu mạng a."

Trương Đạo Dĩnh bị cảnh tượng Liễu Vũ hóa thành sương mù cổ hạ gục hai vị tổ tông đứng canh cửa làm cho cả kinh choáng váng, không chờ cô bé hồi phục lại tinh thần, lão tổ tông cổ thi vừa gấp trở về đã nhào lên đánh nhau với Liễu Vũ. Cô bé nghe thấy tiếng hét của Liễu Vũ mới lấy lại tinh thần, kêu to: "Tổ tông, đó là bạn gái của cô út, không thể đánh."

Trương Tịch Nhan sốt đến mơ mơ màng màng ngủ đến nửa mê nửa tỉnh, đầu nàng đau như muốn nứt ra, kinh mạch huyệt vị trên người đau đớn giống như bị lửa đốt, cảm giác như thể đất đai bị khô hạn ba năm không hứng được một giọt mưa, nứt nẻ hết cả ra. Nếu không phải có Hoa Thần Cổ nỗ lực chống đỡ, cộng thêm cỗ dược lực mát lạnh nhu hòa giống như cam tuyền theo thiên nhãn ở giữa trán thấm vào bên trong cơ thể, thì nàng nghĩ bản thân chắc hẳn đã mất đi ý thức mà chết, chính là trường hợp chết não trong đời thực.

Bên tai vang lên tiếng la của Trương Đạo Dĩnh, nàng còn đang suy nghĩ: "Thần mẹ nó bạn gái, từ đâu ra bạn gái." Sau đó mới đột nhiên nhớ ra Liễu Vũ, đợi nàng tiêu hóa xong câu nói kia của Trương Đạo Dĩnh, tức khắc bị dọa tỉnh. Cái hầm cái hố kia tối ngày đi chọc tổ ong, không lẽ lại đi xốc quan tài mấy lão tổ tông nhà nàng hay gì, lấy chút bản lĩnh của Liễu Vũ, gặp phải tổ tông nhà nàng thì chỉ có nước bị treo lên đánh.

Trương Tịch Nhan muốn tỉnh lại, nhưng đầu đau giống như bị ngàn vạn thanh đao đâm chém, nàng phát ra tiếng gọi khẽ mang theo thống khổ: "Liễu Vũ." Nàng thật sự lo lắng cái hầm cái hố kia bị tổ tông nhà nàng chơi chết.

Cổ thi tổ tông đang truy kích Liễu Vũ nghe thấy thanh âm truyền ra từ bên trong lều trại, dùng tốc độ nhanh nhất quay trở về, đứng ở bên ngoài, lo lắng nhìn vào bên trong, thấy người đang nằm vẫn còn hôn mê, bộ dáng vô cùng thống khổ.

Liễu Vũ bị cổ thi tổ tông rượt tới mức suýt chút nữa phải bỏ quân bảo soái chia ra một phần Hoa Thần Cổ độn thổ bảo mệnh, kết quả nghe thấy Trương Tịch Nhan gọi tên của mình, còn cổ thi kia thì quay đầu chạy trở về. Cô vẫn chưa dám tụ thành hình người, giữ hình dạng sương mù cổ trốn ở trên cây, xa xa nhìn về phía lều trại, cô thấy bộ dáng của cổ thi kia có vẻ rất khẩn trương, tức khắc hoang mang không thôi: ông Trương Trường Thọ cũng chưa khẩn trương như ngài nha?

Cô càng lo lắng cho Trương Tịch Nhan hơn, sau đó vô cùng chua xót khó chịu. Tịch Nhan bảo bảo nhà cô thiệt là quá yêu thương cô, hôn mê chưa tỉnh mà vẫn luôn kêu tên của cô.

Cổ thi tổ tông tới gần, nghiêng tai lắng nghe xem Trương Tịch Nhan đang nói cái gì, sau đó mặt lộ vẻ hoang mang gào rống về phía Trương Đạo Côn đang đứng phát ngốc cạnh gốc cây, đợi đến khi Trương Đạo Côn nhìn về phía mình, cổ thi mới chỉ chỉ Trương Tịch Nhan, tựa như đang dò hỏi.

Trương Đạo Côn chỉ chỉ đoàn Hoa Thần Cổ đang trốn trên cây: "Cô út kêu cô này nè. Liễu Vũ, bạn gái của cô út."

Cổ thi tổ tông lại hướng Liễu Vũ gào rống, ý bảo cô mau leo xuống, chạy nhanh lại đây.

Liễu Vũ: "?" Ông kêu tui qua thì tui phải qua à, lỡ như ông cắn tui thì sao? Nhưng cô nhìn thấy Trương Tịch Nhan thống khổ như vậy, bên cạnh có Trương Đạo Côn và Trương Đạo Dĩnh đứng canh, vì thế tráng lá gan đi tới, lôi chuông hoặc âm và ôn thần cổ ra nắm trong tay, chuẩn bị tùy thời bảo mệnh.

Sau khi đi qua, cô nhìn thấy cổ thi tổ tông ngồi quỳ trên mặt đất, lấy một cái ấm sắc thuốc chứa đầy cổ dược dùng muỗng đút từng chút cho Trương Tịch Nhan uống. Bình sắc thuốc có chút hư hỏng, nhưng vẫn nhìn ra được nó có nguồn gốc từ Cổ Sơn. Ánh mắt Liễu Vũ nhìn về phía cổ thi tổ tông tức khắc có chút không đúng: Ông đào Trương gia thôn lên à?


Cổ thi tổ tông với bộ móng vuốt bén nhọn có thể cào ra một miếng to trên thân cây cổ thụ trăm năm đang cầm thìa vô cùng cẩn thận tay chân nhẹ nhàng, phỏng chừng là sợ sẽ làm cho Tịch Nhan bảo bảo nhà cô bị sặc, cổ thi còn kêu Trương Đạo Dĩnh đi đến đỡ Trương Tịch Nhan ngồi dậy. Ông Trương Trường Thọ lúc trước chăm con gái cũng chưa cẩn thận được như vậy nha.

Liễu Vũ cảm thấy có chút quỷ dị không khỏe cho lắm.

Bỗng nhiên mí mắt Trương Tịch Nhan run run, nàng mở mắt ra, gọi: "Liễu Vũ."

Liễu Vũ thò lại gần, kêu: "Tịch Nhan bảo bảo."

Cổ thi tổ tông quay sang nhìn Liễu Vũ lé hết cả mắt, vô cùng hoang mang: Ngươi gọi bà ấy là gì?

Trương Tịch Nhan cảm thấy mí mắt thực nặng, nỗ lực mở ra một chút, nhìn thấy Liễu Vũ ngồi bên cạnh, chưa bị tổ tông cào chết, lúc này mới yên tâm dặn dò: "Đừng xốc quan tài tổ tông nhà tôi, em đánh không có lại đâu." Sau đó tiếp tục hôn mê bất tỉnh.

Liễu Vũ: Chân thật đến có chút trát tim.

Cô cầm lấy tay Trương Tịch Nhan, thả Hoa Thần Cổ ra tra xét thương thế của nàng, phát hiện Trương Tịch Nhan bị thương nặng hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cô, giống búp bê sứ bị rạn nứt toàn thân, phảng phất nếu như có ngoại lực tác động mạnh một chút thì sẽ băng toái ngay. Cô nhẹ nhàng hôn lên má Trương Tịch Nhan: "Tịch Nhan bảo bảo, em sẽ không để cho chị xảy ra chuyện." Cô phóng xuất Hoa Thần Cổ của bản thân, để bản mạng linh cổ đang suy yếu bên trong trái tim Trương Tịch Nhan cắn nuốt tử cổ của cô bổ sung lực lượng. Bản mạng linh cổ hồi phục, thì mới có thể trợ giúp Trương Tịch Nhan chữa trị thương tổn tốt hơn. Nhưng là, mua bán lỗ vốn không thể làm quá nhiều, vì thế cô giật lấy bình sắc thuốc cổ thi tổ tông đang ôm trong ngực, một hơi uống cạn: "Tịch Nhan bảo bảo không có tu luyện cổ thân, ông đút cho nàng nhiều quá, nàng sẽ bị trúng độc."

Cổ thi tổ tông nhìn nhìn đánh giá Liễu Vũ, sau đó duỗi tay bắt mạch cho Trương Tịch Nhan.

Liễu Vũ: "..." Cổ thi còn biết bắt mạch nữa hả trời?

Cổ thi tổ tông bắt mạch xong, đứng dậy đi ra ngoài, chưa tới hai phút đã quay trở lại, đặt hai bình chứa đầy cổ tương trước mặt Liễu Vũ, ý bảo cô: Uống.

Liễu Vũ:? Trương gia ai ai cũng thiệt lạ lùng, tới tổ tông đã biến thành cổ thi cũng lạ lùng như vậy.

Cô thả một ít Hoa Thần Cổ ra, để chúng nó chui vào trong bình uống cổ tương. Có thì uống, bỏ chi cho uổng.

Cô cảm thấy có gì đó không thích hợp, quay đầu nhìn về phía cổ thi tổ tông, thấy cổ thi tổ tông đang dùng ánh mắt hoang mang đánh giá nhìn mình. Cô đánh không lại, không thể trêu vào, ngoan ngoãn tập trung chữa thương cho Tịch Nhan bảo bảo. Cổ thi tổ tông này trâu bò thì đã làm sao, Tịch Nhan bảo bảo còn từng vì cô mà chặt đầu tổ tông kia kìa, hừ!

.........

Trương Tịch Nhan lại lần nữa mở mắt ra, nhìn thấy Liễu Vũ và cổ thi tổ tông đang ngồi bên cạnh, mặt đối mặt, mắt to trừng mắt nhỏ, không khí có chút quỷ dị.

Một người một cổ thi thấy nàng tỉnh lại, đồng thời quay đầu thò lại gần, sau đó đồng thời quay lại nhìn nhau, càng nhìn càng hoang mang.


Liễu Vũ: Tôi khẩn trương quan tâm bạn gái của mình, ông tới xem náo nhiệt cái gì?

Cổ thi tổ tông liếc Liễu Vũ một cái, rồi quay sang nhìn Trương Tịch Nhan phát ra tiếng gào gào, tựa như đang hỏi không có chuyện gì chứ, đã đỡ hơn chưa?

Trương Tịch Nhan xem hiểu sự lo lắng trong mắt của cổ thi tổ tông, cũng nghe hiểu tiếng gào của cổ thi, nàng đáp: "Tôi không có việc gì." Nàng giới thiệu cho Liễu Vũ: "Đây là Trương Kế Bình tổ tiên đời thứ hai của Trương gia, con trai độc nhất của Lê Trùng Trùng."

Liễu Vũ: Con trai của Lê Trùng Trùng? Còn là con trai độc nhất? Lê Trùng Trùng tay cầm tay dạy cho tất cả các loại bản lĩnh? Còn thừa hưởng cả huyết mạch và lực lượng thiên phú từ Lê Trùng Trùng.

Liễu Vũ sợ tới mức tim đập hụt mất mấy nhịp: Chị đây có thể sống sót dưới sự công kích của ông ấy, đó thật sự là mạng lớn bản lĩnh đại a.

Cổ thi tổ tông mặt mày ngoan ngoãn ngồi quỳ bên cạnh giường, lưng thẳng tắp nhưng đầu hơi cúi, bộ dáng như thể đang chờ đợi Trương Tịch Nhan tùy thời sai phái.

Liễu Vũ cảm thấy nếu đưa cho ông ấy cái điện thoại, chắc chắn sẽ giống hệt như con cái hay ngồi chăm bệnh cạnh giường cho ba mẹ, cái loại đặc biệt hiếu thuận. Dừng lại, dừng lại, ý nghĩ này có chút đáng sợ, sẽ bị thiên lôi đánh xuống. Này chắc hẳn là do người cổ đại khiêm tốn cộng với dáng ngồi không giống người hiện đại thôi. Lều trại nhỏ như vậy, thế giới hai người của chúng ta, tôi bồi bạn gái bị thương nằm bệnh viện... khụ khụ nằm lều trại, ông biến thành cái bóng đèn sáng trưng treo ở chỗ này là có ý gì?

Cô nhìn về phía cổ thi tổ tông: Kính thưa, lão nhân gia ngài đây có thể hay không tránh mặt đi chỗ khác đừng quấy rầy con cháu yêu đương a?

Cổ thi tổ ngồi đến vô cùng đoan chính, ánh mắt nhìn về phía Liễu Vũ còn rất uy nghi, phảng phất như thể đã từng là một vị đại lão vô cùng trâu bò, khí thế và thực lực mười phần nghiền áp Liễu Vũ.

Liễu Vũ từ bỏ chuyện phân cao thấp với cổ thi tổ tông, cô nhìn sang Trương Tịch Nhan, thấy nàng đã ngủ.

Trương Tịch Nhan ngủ rất trầm, hơi thở mỏng manh, sắc mặt tái nhợt, môi không có chút huyết sắc nào. Hoa Thần Cổ trong tim nàng vẫn đang ra sức chữa trị thương thế, nhưng bị thương nặng như vậy, cho nên nó cũng không dám quá dùng sức, chỉ có thể từ từ trị liệu.

Liễu Vũ ngồi trong chốc lát, đứng dậy đi ra ngoài, xách một xô nước, nhúng ướt khăn lau mặt lau tay cho Trương Tịch Nhan, còn đưa cho cổ thi tổ tông một cục xà bông, uyển chuyển kêu ông ấy đi tắm rửa.

Cổ thi tổ tông ngửi ngửi cục xà bông, không rõ dùng để làm gì, đi ra ngoài xách Trương Đạo Côn đang ngồi ăn cơm dưới tán cây lên, xòe tay giơ cục xà bông đang cầm thấp giọng gào rống, dò hỏi cái này dùng để làm gì?

Hơi thở quá nặng mùi, đánh thẳng vào mặt, Trương Đạo Côn còn đang nhai cơm trong miệng, đương trường bị thổi cho một hơi ói hết ra ngoài.

La Cự và nhóm tiểu nhị thấy vậy, không nuốt nổi nữa.

Trương Đạo Dĩnh thấy thế, chạy nhanh đến cứu giúp anh trai, nói cho tổ tông cách dùng xà bông.

Lúc Trương Tịch Nhan tỉnh lại một lần nữa, nhìn thấy cổ thi tổ tông nhà nàng mặc áo khoác dài vô cùng thời thượng quấn khăn quàng cổ ngồi quỳ bên cạnh. Đầu tóc rối bù lúc trước đã được chải chuốt gọn gàng, quấn thành búi tóc Đạo gia.

Liễu Vũ thật vất vả thu thập lều trại cho sạch sẽ, để cho Tịch Nhan bảo bảo nhà cô ngủ ngon một chút, cổ thi tổ tông kia lại chạy đến. Cho dù đã tắm đến thơm tho, ăn mặc cũng giống người hơn, nhưng đó vẫn là cổ thi a, từ trong cơ thể tản ra mùi vị khó nói nên lời. Cổ thi này còn biết cướp quần áo của Trương Đạo Côn! Này thật đúng là một cái tổ tông truyền xuống, vóc người không khác nhau là mấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận