Đạo Trưởng Đã Lâu Không Gặp

Dưới tình huống như vậy, vô luận Trương Tịch Nhan bỏ chạy hay đứng tại chỗ, trả lời hay không trả lời, cái nào cũng không thích hợp, tổ tông đời thứ hai cũng không ngốc, tới tới lui lui đánh thái cực ngược lại sẽ càng làm người tổn thương, vì thế Trương Tịch Nhan quyết định rót canh gà độc hại cho tổ tông: "Thế sự biến ảo vô thường, mọi việc đều có nơi quy túc. Trần dương cho dù cao, nhưng cũng sẽ có một ngày bụi bặm rơi xuống. Con đường tu hành dù xa cách mấy, dòng sông dù dài cách mấy, vẫn sẽ có điểm cuối."

Liễu Vũ nghe vậy liền kinh ngạc nhìn về phía Trương Tịch Nhan: Chị nói lan man con ngan cái gì thế.

Trương Tịch Nhan lo lắng Liễu Vũ mở mồm móc mỉa, trong lòng âm thầm hừ lạnh, trên mặt lại một mảnh vân đạm phong khinh. Nàng quay đầu nhìn về phía Trương Kế Bình, nói: "Tôi là Lê Trùng Trùng chuyển thế, đây là chuyện không thể phủ nhận, tôi là Trương Tịch Nhan, cũng là chuyện không thể thay đổi. Bàn về huyết thống, cậu là tổ tông đời thứ hai của Trương Tịch Nhan, nhưng bàn về mặt tình cảm thì tôi lại không có cách nào xem cậu như tổ tông được, tôi nghĩ là do tình cảm còn sót lại của Lê Trùng Trùng ảnh hưởng đến. Tôi là Lê Trùng Trùng luân hồi chuyển thế, rất nhiều chuyện trước kia đều đã quên hết, rất nhiều người trước kia cũng không còn nhớ rõ."

"Thế sự cũng vậy, người cũng vậy, đều đang không ngừng hướng về phía trước."

"Cậu cùng Lê Trùng Trùng canh giữ ở Trương gia thôn hơn hai ngàn năm, hiện giờ Lê Vị và Ô Huyền đã quay trở lại cố hương từ đại trận ở bộ lạc Hoa Tế, Canh Thần sắp rơi vào cảnh cùng đường bí lối, con đường ở đây Lê Vị không dùng đến nữa, nhưng nó đã trở thành nơi dừng chân và đặt căn cơ của Trương gia. Con cháu Trương gia thế thế đời đời cắm rễ ở nơi này, sinh ra ở nơi này, trưởng thành ở nơi này, cuối cùng được chôn cất ở nơi này, có lẽ cũng sẽ từ nơi này xuất phát đi đến cố hương trong lời nói của mẹ cậu, Bất Chu Sơn."

Trương Tịch Nhan nói: "Hiện giờ cậu đã bước vào Hóa Linh Cảnh, tu luyện cổ thuật thành công, không còn là người sắp chết nữa, cậu có nghĩ đến tương lai nên đi con đường nào không? Ở lại Trương gia thôn, hay là đi ra ngoài nhìn một chút thế giới văn minh hiện đại ngoài kia, hoặc cũng có thể đi tới Bất Chu Sơn?" Nàng quyết đoán đánh lạc hướng sự chú ý, đừng có đứng đó hỏi mẹ cậu có về nữa hay không, tự hỏi bản thân mình nên đi đâu về đâu kia kìa.

Trương Kế Bình nhìn nhìn Liễu Vũ, tự nhiên không bỏ qua được màn mắt đi mày lại lúc nãy của hai người. Mẹ của anh vốn dĩ là người thẳng tính dứt khoát, chỉ cần trái né phải tránh mà nói sang chuyện khác, trăm phần trăm là do chột dạ. Anh đã hiểu ra, mẹ vẫn là mẹ, chỉ là bây giờ bà mang thân phận Trương Tịch Nhan. Bộ dáng hiện tại của mẹ rất giống như khi còn nhỏ anh bị bệnh, bởi vì phải uống thuốc cho nên kiêng ăn đủ thứ. Mẹ thèm ăn, nhưng lại sợ anh quậy đòi ăn ké, cho nên kêu ba anh trộm xuống núi mua đồ ăn ngon. Lúc đó anh cảm thấy hai người thiệt kỳ quái, dù phát sốt nhưng vẫn mò theo một đường đi đến phía sau núi, nhìn thấy mẹ và a cha đang ăn vụng, không chỉ có các loại thịt kho mua dưới núi, mà còn có cả thỏ hoang gà rừng bị bắt tới nướng, lớp da vàng ươm tứa mỡ, đùi gà béo ú và chân thỏ ngon lành đã bị ăn mất.

Hiện giờ anh đã không phải là đứa nhỏ bị ra rìa năm ấy, tự nhiên sẽ không vì chút ủy khuất này mà đứng đó gào khóc, nhưng cảm giác kia vẫn giống hệt như năm xưa. Mẹ anh lén kiếm cho anh một bà mẹ ghẻ, còn tính toán bỏ rơi anh nữa. Vậy mà nói anh là con trai một, lượm được trong núi thì có.


Trương Tịch Nhan thấy Trương Kế Bình không đáp lại, quyết đoán kết thúc cuộc thảo luận này.

Nàng triệt bỏ cấm chế do Trương Kế Bình bày ra, an bài công việc. Nàng nói với Trương Kế Bình: "Cậu đi rửa sạch những chất độc do cổ trùng lưu lại, bày mê chướng ở tất cả mọi nơi trừ con đường chính lên núi, đừng để cho người lạ dễ dàng đi tới Trương gia thôn."

Trương Kế Bình quay sang nhìn Trương Tịch Nhan, có ý nghĩ muốn bãi công. Nhưng nghĩ tới tính tình nóng nảy và nắm đấm cứng rắn của mẹ, mặt anh không biểu tình gì gật đầu: "Mẹ đi đâu, con theo đó." Quay đầu rời đi.

Trương Tịch Nhan: "..."

Liễu Vũ: "..." Cô nhìn Trương Tịch Nhan, nói: "Dính người ghê ha? Sao con trai của Lê Trùng Trùng lại thích bám mẹ thế nhở?"

Trương Tịch Nhan: "..." Sao tôi biết được. Con trai từ trên trời rớt xuống đầu, nàng mới là người bị oan nhất đây nè! Nàng phải nhanh chóng giải quyết xong mọi chuyện ở Trương gia thôn, sớm chút bỏ của chạy lấy người mới được. Bà nội ba thiệt là sáng suốt, không quay về ăn Tết, tự nhiên không cần phải đối mặt với tổ tông đời thứ hai khiến người không ngớt sầu lo kia.

Trương Tịch Nhan kêu La Cự đi mua quan tài. Người chết xuống mồ vi an, cho dù đã biến thành cổ thi, thì đó cũng là tổ tông của Trương gia, cần được an táng.


Cổ thi có kịch độc trong người, nếu đem đi thiêu sẽ tỏa ra khói độc, rất dễ dàng ngộ thương đến người khác, vì thế cần phải cho vào quan tài chôn xuống thật sâu dưới đất. Trước kia quan tài được xếp vào trong Vạn Quan Trận, để cho những cổ thi đã chết đi tự phân hủy, độc khí từ thi thể phóng xuất ra ngoài trở thành một tầng bảo hộ tổ lăng. Vạn Quan Trận tuy đã bị hủy, nhưng Tàng Thư Lâu và ngục tối vẫn còn, lại có Trương Đạo Côn và Trương Đạo Dĩnh tiếp nối đạo thống, cộng thêm vị tổ tông sống lâu ơi là lâu chờ an trí, vì thế cần trùng kiến Vạn Quan Trận. Những cổ thi tổ tông chết trận lần này cũng yêu cầu táng nhập vào Vạn Quan Trận bên trong tổ lăng, nhưng trước mắt chỉ có thể để bọn họ vào trong quan tài tìm một chỗ đặt tạm thời, chờ tổ lăng xây xong lại dời vào trong.

Trương Tịch Nhan an bài cho Trương Kế Bình đi nhặt xác, dặn dò Trương Đạo Côn và Trương Đạo Dĩnh ở lại trong núi đi theo tổ tông đời thứ hai học tập tu hành, ngay trưa hôm đó dẫn theo Liễu Vũ và nhóm Du Thanh Vi bỏ chạy.

Nàng không ăn Tết ở trong núi, vì thế chia đều tiền ăn Tết thành tiền thưởng cuối năm cho nhóm tiểu nhị, để bọn họ về nhà đoàn viên cùng gia đình.

Còn Trương Đạo Côn và Trương Đạo Dĩnh thì cứ ở lại trong núi kính hiếu với tổ tông đời thứ hai đi thôi, nhiều xây dựng cảm tình một chút, về sau nàng và Liễu Vũ đi rồi, hai anh em cậu nhóc còn phải dựa vào tổ tông đời thứ hai phù hộ.

Trương Tịch Nhan xuống tới chân núi, ngồi trong xe ngừng ở ven đường, tìm được không ít người theo dõi trà trộn vào nhóm du khách đang ngắm phong cảnh. Nếu là người bình thường, rất khó chú ý đến đám người ăn mặc không khác gì người thường kia, nhưng hiện tại ngũ cảm của nàng vô cùng nhạy bén, chỉ cần có tầm mắt của ai đó dừng trên người nàng, hoặc là ở gần có ai đột nhiên nhắc tới tên nàng, thanh âm và hình ảnh sẽ giống như được soi kính lúp nhảy vào trong đầu nàng, từ lời nói việc làm cho đến hành động cử chỉ âm thanh diện mạo của kẻ đó sẽ khắc vào đầu nàng, so với đứng kế bên nhìn còn rõ ràng hơn.

Dường như sau khi trải qua trận chiến đêm đó, lực lượng của nàng lại tăng lên rất nhiều, tựa hồ có thể nắm giữ lực lượng bên trong cơ thể càng vững hơn nữa. Nhưng bản lĩnh hiện tại của nàng, có lẽ vẫn còn kém xa so với Lê Trùng Trùng.

Trương Tịch Nhan rời đi thị trấn, đến nội thành tìm một khách sạn ngủ lại, quyết định phương án kế tiếp với Du Thanh Vi.


Nói trắng ra là, Đạo môn cũng chỉ là một tên gọi chung của ngành này, không phải tổ chức nghiêm mật gì, quy củ bên trong Đạo môn kỳ thực chính là quy củ của ngành. Bất luận một ngành nghề nào, chỉ cần người nhiều thì cái dạng người gì cũng có, bên trong quy củ cũng sẽ có những chiêu trò lách luật. Đạo môn không thiếu người có bản lĩnh, nhưng Đạo môn lại không quá cường đại, giống như cái rổ bị thủng lỗ chỗ lọt nước lọt cát. 81 cặp đồng nam đồng nữ là cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà, thay đổi nhận tri của nàng về Đạo môn, cũng khiến cho hình tượng Đạo môn trong lòng nàng hoàn toàn sụp đổ, không dám ôm thêm bất kỳ hi vọng gì nữa. Lúc trước nàng lên tiếng trên diễn đàn, nơi chốn chừa đường lui cho Đạo môn, ôm lấy hy vọng, hy vọng Đạo môn có thể xuất ra một ít lực, hy vọng bên trong Đạo môn vẫn còn có người công chính đứng ra chủ trì chính nghĩa, hy vọng người của Đạo môn có thể chế hành đám người bộ lạc Ứng Long, oan có đầu nợ có chủ, để hung thủ Canh Thần đền tội, trả lại công đạo cho những con người vô tội bị uổng mạng, kết thúc tràng đuổi giết không hồi kết kia.

Nhưng nàng không chờ được kết quả mà nàng mong muốn. Thậm chí rất nhiều người bên trong Đạo môn còn trở thành kẻ đao phủ đồng lõa, đích thân chôn vùi tánh mạng của hơn một trăm đứa trẻ.

Nàng không còn ôm hy vọng đối với đạo môn, nhưng trên đời này tổng vẫn còn có người lòng mang công tâm công nghĩa công đạo. Giống như Du Thanh Vi đưa cho nàng bản danh sách, nếu là muốn lấy việc này làm cớ, không cần phải điều tra rõ làm gì, nắm đầu mấy cái quan trọng mạnh mẽ đấm chết giết gà dọa khỉ là được rồi. Du Thanh Vi đưa bản danh sách ghi rõ tên người, môn phái nào, dùng cách nào bắt cóc đứa trẻ, rồi đưa đến ẩn sơn ra sao, mọi thứ đều được viết đầy đủ, đây chính là đem bộ mặt của Đạo môn vứt xuống đất rồi nâng chân lên giẫm. Sự kiện lớn như vậy, liên quan đến nhiều người như vậy, Du Thanh Vi nếu muốn điều tra ra được thì chỉ có thể điều tra từng khu vực nơi những đứa trẻ bị bắt cóc, đây chính là liên quan đến Thành Hoàng trên khắp cả nước. Tuy Âm Dương Đạo phái có quan hệ tốt với Âm Ty, Thành Hoàng các nơi cũng sẵn sàng liên thủ giúp nàng ấy điều tra vụ án này, nhưng nhân lực và tài lực phải bỏ ra tuyệt đối không nhỏ. Vì cái gì đâu? Du Thanh Vi làm vậy không chiếm được bất kỳ lợi ích nào, nhưng nàng ấy vẫn muốn điều tra cho rõ ràng, vì muốn tìm ra chứng cứ về chuyện ác hành khiến người giận sôi của lũ súc sinh kia.

Hai nàng thương lượng điều chỉnh phương án kế tiếp, chủ yếu tập trung vào ba phương diện: Thứ nhất: phong thủy pháp trận ở thôn Liễu Bình, đã giảm đi một công trình lớn hao phí nhiều thời gian nhất, cho nên đến mùa xuân là có thể hoàn công. Thứ hai: cách hành xử của Đạo môn khiến cho hai nàng phải thay đổi thái độ, đồng thời điều chỉnh công việc dàn xếp cho người nhà, để đảm bảo khi các nàng đi rồi, người nhà thân hữu sẽ không bị lọt vào sự công kích của các đạo phái khác. Thứ ba:...

Du Thanh Vi đặt bản danh sách lên bàn, chậm rãi thảnh thơi nói: "Người đang làm, trời đang nhìn, làm nhiều chuyện tốt tu thân dưỡng tính tích chút phúc đức a." Nàng ấy vừa nói, vừa lấy ra một cây bút lông màu nâu bắt đầu khoanh tròn những cái tên trong bản danh sách.

Trương Tịch Nhan để ý thấy cây bút lông trong tay Du Thanh Vi âm khí rất nặng sát khí lượn lờ.

Mỗi cái tên bị Du Thanh Vi khoanh tròn liền có âm khí quấn quanh, giống như bị đánh dấu gì đó, nhưng cũng có vài cái tên chỉ bị lây dính âm khí và sát khí một chút rồi biến mất, những cái tên khác thì vẫn bị âm khí gắt gao quấn chặt. Rất nhanh, danh sách đầy nhóc tên đã bị Du Thanh Vi khoanh hết một vòng. Nàng ấy liệt kê ra một bản danh sách khác chứa những cái tên không bị lây dính âm khí và sát khí đưa cho Trương Tịch Nhan: "Những kẻ này giao cho cô giải quyết."

Trương Tịch Nhan hơi có chút khó hiểu.


Du Thanh Vi cười khẽ một tiếng, linh khí ngưng tụ trong lòng bàn tay rồi vuốt nhẹ qua đầu bút lông, cán bút lập tức hiện lên quỷ văn: "Phán Quan truy hồn bút." Nàng ấy nói: "Thành Hoàng cho tôi mượn. Những kẻ làm việc này đều do Thành Hoàng dưới Âm Ty điều tra ra, bọn chúng đã bị ghi nhớ vào sổ. Âm Ty không can thiệp vào chuyện ở dương gian, cho nên nếu muốn tính sổ, cũng chỉ có thể đợi đến khi bọn chúng chết đi, Âm Ty mới có thể câu hồn tra tấn."

Nàng ấy vẫn cười một cách mềm nhẹ như cũ: "Tôi là người ở dương gian, tự nhiên sẽ quản lý được chuyện ở dương gian. Khoanh tên mà thôi, không tốn công sức gì. Bút này chính là môi giới, tên bị bút đánh dấu, tương đương với hạ truy hồn chú, Âm Sai có thể thông qua môi giới này đi tróc nã câu hồn phách của bọn chúng đưa về Âm Ty thẩm tra."

Nàng ấy còn bổ sung thêm: "Canh Thần không phải sinh linh ở nơi này, gã lại là thần linh, lực lượng của gã cũng có thể uy hiếp đến Âm Ty, những thần linh dị giới dùng người sống hiến tế để thu hoạch lực lượng, kỳ thật đã phạm tối kỵ khiến cho Âm Ty rất kiêng dè."

Trương Tịch Nhan nhìn những cái tên không đánh dấu được, nói: "Những kẻ này chính là tu đạo thành công hoặc có pháp khí hộ thân, cho nên Phán Quan truy hồn bút đánh dấu không được phải không?"

Du Thanh Vi gật đầu, đáp: "Binh tôm tướng cua tôi vớt đi hết rồi, dư lại mấy con cá lớn giao hết cho cô đó." Nàng ấy vô cùng đúng lý hợp tình nói: "Cô bị chụp mũ đổ tội nhiều như vậy, không kém thêm mấy chuyện nữa đâu nhỉ."

Trương Tịch Nhan đáp: "Chị quan tâm tôi quá ha." Nàng chưa thử qua việc này bao giờ. Bất quá vẫn giơ tay nhận lấy bản danh sách.

Du Thanh Vi thu thập gia sản của bản thân, lười biếng vẫy vẫy quạt xếp trong tay: "Xong, sự tình đã bàn giao thỏa đáng, tôi về đây."

Trương Tịch Nhan nói: "Còn có một vụ làm ăn, chị muốn làm không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận