Đạo Trưởng Đã Lâu Không Gặp

Trước khi Trương Tịch Nhan xuất phát không lâu thì nhận được một tin nhắn từ người lạ, nội dung tin nhắn là tên của một phương thuốc cổ truyền chuyên điều trị kinh mạch và khí hải bị tổn thương, chỉ có bảy chữ, cộng thêm một cái tên được viết ở phía dưới như chữ ký: "Trương Kiều Nghiên".

Trương Tịch Nhan:??? Nhà nàng làm gì có người này?

Nàng chụp ảnh màn hình tin nhắn kia rồi gửi qua cho Trương Trường Thọ đại sư, hỏi: "Trương Kiều Nghiên là người nào nha? Họ hàng xa à? Sao người này lại tìm đến con thế?" Một chi này của nhà nàng, từ đời của ông cố thì đã bắt đầu không phân gia nữa, nếu là một nhánh họ hàng xa thì đây chỉ có thể là hậu bối của anh em ông cố. Nhưng phương thuốc này là phương thuốc cải tiến căn cứ theo cổ thuật của Vu Thần giáo năm xưa, nhà nàng chỉ có người lưu thủ lăng mộ mới có thể tiếp xúc đến, theo nàng được biết thì chỉ có ông cố, bà nội ba và nàng mà thôi. Trương Kiều Nghiên là đại thần phương nào?

Trương Trường Thọ đại sư chỉ một giây liền trả lời tin nhắn: "Bà nội ba của con, phương thuốc đó là thuốc mà anh hai con phải dùng."

Trương Tịch Nhan thiếu chút nữa bị dọa rớt di động. Trương Kiều Nghiên là bà nội ba? Bà nội ba? Bà nội ba giống quỷ còn hơn quỷ kia? Sau đó nàng lâm vào im lặng. Phương thuốc này thoát thai với cổ thuật, bá đạo hung hiểm. Anh hai mới hơn bốn mươi tuổi không nghĩ cứ như vậy bị phế bỏ, nguyện ý mạo nguy hiểm để chữa trị kinh mạch bị hao tổn, một lần nữa tu luyện lại công phu, chuyện này suy cho cùng cũng thực bình thường. Rốt cuộc gia tộc nhà nàng người thành niên đơn bạc, người có thể dùng được không nhiều lắm, hiện tại người quản lý phần lớn công việc trong gia tộc là anh ấy. Nếu muốn gom đủ dược liệu trong phương thuốc này, phương pháp nhanh nhất chính là đi tìm Liễu Vũ.

Nàng nghỉ ngơi một đêm ở Độc Long Giang, sáng sớm ngày hôm sau bắt đầu lên đường thì đụng phải đoàn mã đội vận chuyển đồ của thôn Hoa Tập.

Nàng nghĩ nếu đi theo mã đội thì có lẽ đường sẽ dễ đi hơn một chút, vì thế lén lút theo sau, đi hơn hai tiếng thì đến đích của mã đội.

Chỗ này đang xây dựng cầu treo bằng dây cáp, mã đội là đang vận chuyển nguyên vật liệu để xây cầu xây đường, đường đi còn chưa tu sửa xong.

Nàng đành phải quay ngược trở về, vòng lại con đường mòn lúc trước, bắt đầu trèo đèo lội suối.

Trương Tịch Nhan cảm thấy bản thân thật sự ngốc, đây là vùng núi chứ có phải đường cao tốc đâu, người còn có thể leo qua những con đường dốc nhỏ hẹp, nhưng ngựa thì không thể, đi theo mã đội chỉ tổ vòng một vòng thật xa.

Từ hương trấn muốn đến thôn Hoa Tập thì phải đi mất hai ngày, giữa đường có nhà trọ nhỏ do người dân trong thôn dựng nên, bên trong nhà trọ trừ thôn dân ra, thế nhưng còn có thêm một đám người khác.

Đám người kia có sáu người, hai người trông có vẻ như là dân chạy nghiệp vụ, một người thì nhìn như quản lý cao tầng, một người thì giống như là trợ lý của vị quản lý kia, hai người còn lại thì mang theo một thân mùi cổ. Hương vị trên người của hai người này rất tạp, một người trong đó còn mang theo một cỗ mùi độc trùng giống như quanh năm nuôi dưỡng xà trùng này nọ, người còn lại thì mặc tây trang mang giày da giống như nhân sĩ tinh anh. Nàng ngửi thấy được mùi Hoa Thần Cổ thực đạm trên người của người mặc tây trang kia, không phải là từ bản thân anh ta, mà là do thường xuyên tiếp xúc với thần của bộ lạc Hoa tế dính lên, ví dụ như Liễu Lôi anh trai của Liễu Vũ vậy.

Trương Tịch Nhan mặc đạo bào màu trắng, cõng kiếm và balo, nàng xuất hiện ở nơi này, dừng trong mắt đám người kia cũng quái dị hệt như nàng thấy bọn họ, đặc biệt là hai người có hương vị cổ trên người, bọn họ nhìn chằm chằm đánh giá nàng vài lần, sau đó nhỏ tiếng thì thầm với nhau, ngôn ngữ giao tiếp là ngôn ngữ của tộc Miêu Thuần mà nàng nghe không hiểu, khác hoàn toàn với ngôn ngữ của bộ lạc Hoa Tế.

Các thôn dân vốn dĩ đang vây quanh một cái bàn ngồi ăn cơm, trò chuyện quang quác với nhau, nhìn thấy Trương Tịch Nhan xuất hiện thì từ khách đang ăn cơm tới ông bà chủ quán đều đứng dậy, hướng về phía khách quý của thần của bộ lạc Hoa Tế hành đại lễ, mời nàng đi vào trong.

Trương Tịch Nhan gọi một đĩa rau xào, một chén canh và hai chén cơm, ăn no liền lên lầu nghỉ ngơi. Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn nàng đã thức dậy, ăn xong bữa sáng, đóng gói một phần cơm trưa rồi tiếp tục lên đường.

Đám người vào núi kia cũng đã tới giờ phải rời giường. Nhưng trừ bỏ hai người trên người có hương vị cổ ra thì những người còn lại có chút không dậy nổi uể oải ỉu xìu, ngày hôm qua bọn họ leo núi cả một ngày, hôm nay lại phải tiếp tục lên đường, cả người đau nhức, một đám oán giận cái nơi xa xôi khỉ ho cò gáy này.

Có người còn nói thầm một câu: "Việc vận chuyển hàng hóa cũng là vấn đề lớn a."

Một người khác đáp lại: "Đường đang làm, còn có mã đội, Liễu Vũ vẫn có chút đầu óc thương nghiệp."

Trương Tịch Nhan hoài nghi bọn họ là người Lê Vị phái tới, không biết Lê đại lão có phải hay không cũng muốn học theo Liễu thần kinh giúp đỡ người nghèo, nhưng cơ bản nàng có thể xác định bọn họ là đối thủ cạnh tranh của mình trong việc thu mua dược liệu. Nàng ở trong lòng yên lặng ân cần hỏi thăm Lê đại lão vài câu, sau đó đẩy nhanh hành trình, đem đám người kia ném ở xa xa phía sau.

Nàng nghĩ: một đám người, có hết bốn người không giỏi leo núi, có muốn đi nhanh cũng không đi được.

Không bao lâu, hai người có hương vị cổ kia đuổi đi lên, chỉ sau Trương Tịch Nhan có mấy chục mét.

Trương Tịch Nhan đi thêm một đoạn, thấy hai người kia vẫn tò tò theo phía sau mình nên dừng lại ngồi trên một tảng đá uống nước nghỉ chân, thuận tiện đặt thanh kiếm trong tầm tay, sẵn sàng tùy thời rút kiếm.

Hai người kia vượt qua Trương Tịch Nhan, còn quay đầu nhìn nàng một cái, sau đó vội vàng đi tiếp.

Trương Tịch Nhan nghĩ thầm: "Lỡ như hai người bọn họ đi lên phía trước rồi gài bẫy mình thì sao?" Nàng không yên tâm, lại nhanh hơn tốc độ lên đường, vượt qua hai người kia. Nàng không biết hai người kia có phải cũng có tâm tư giống như nàng hay không, bọn họ thấy nàng vượt mặt liền nhanh chóng đuổi theo.

Nàng trải qua ba năm đặc huấn của bà nội ba và ông cố, thể lực đã vô cùng tốt, tốc độ cũng không hề chậm, nhưng gặp phải hai người này cũng không có biện pháp nào cắt đuôi được bọn họ, mệt đến thở hồng hộc. Trương Tịch Nhan bực mình không thôi, thật muốn hỏi bọn họ một câu: Các người không thấy mệt sao?

Hai người kia cũng có chút thở không ra hơi, trời nóng như vậy mà còn leo núi, mồ hôi tuôn ướt đẫm, cũng chẳng nhẹ nhàng hơn Trương Tịch Nhan bao nhiêu.

Người mặc tây trang mang giày da gồng hết nổi, cởi áo khoác ra, tháo hai nút áo sơmi rồi hỏi Trương Tịch Nhan: "Cô chạy nhanh như vậy làm cái gì?"

Trương Tịch Nhan đáp: "Sợ hãi nha."

Tay kỹ thuật: "..."

Tay giày da: "..."

Thứ cho bọn họ ánh mắt vụng về, không nhìn ra tới.

Ba người giống như không ai nhường ai, không để cho đối phương có cơ hội đi lên phía trước đào sẵn bẫy rập, phi thường ăn ý nghỉ ngơi trong chốc lát sau đó cùng nhau lên đường, bảo trì khoảng cách, cho nhau đề phòng, lẫn nhau giám thị.

Hiệu quả của việc thi chạy, nguyên bản phải đi một ngày đường, bọn họ chỉ tốn nửa ngày, vừa ăn xong cơm trưa là đã đi đến thôn Hoa Tập. Đại trưởng lão ở dưới núi trông coi việc làm đường, nên đại tư tế ra ngoài gặp bọn họ.

Đại tư tế đánh giá tay kỹ thuật và tay giày da kia, nhận ra bọn họ cũng là người nuôi cổ, rất là kinh ngạc vì sao Trương Tịch Nhan lại đi chung với những người này, ông hỏi: "Trương đạo trưởng, hai vị này là..."

Trương Tịch Nhan vội vàng phủi sạch quan hệ: "Trên đường gặp phải, không quen biết gì hết trơn."

Tay giày da đưa ra một tấm danh thiếp: "Tôi là trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc tập đoàn Cửu Lê, vị này là xưởng trưởng của xí nghiệp dược phẩm, chúng tôi tới đây là muốn mua dược liệu."

Cửu Lê? Trương Tịch Nhan nghĩ thầm: "Quả nhiên." Người trong nghề đều là oan gia, đều là người nuôi cổ, lại là người xa lạ, cho nên đại tư tế đối với bọn họ vô cùng phòng bị. Ông khách khí nói với Trương Tịch Nhan: "Thần của bộ lạc Hoa Tế vẫn còn đang ngủ trưa, ngài là muốn vào trong thôn uống ly trà đợi một chút hay vẫn là trực tiếp đi gặp cô ấy?"

Tay kỹ thuật: "..."

Tay giày da: "..."

Mặt trời mọc đằng tây hay gì vậy kìa? Các người không biết cả nhà của họ Trương này là làm gì đó sao?

Trương Tịch Nhan hướng đại tư tế nói lời cảm ơn, sau đó đi thẳng tới nhà trúc của Liễu Vũ.

Tay kỹ thuật và tay giày da nhìn Trương Tịch Nhan đi vào trong thôn, có chút cạn lời. Đối thủ một mất một còn được xem là khách quý nghênh đón vào trong thôn, hai người bọn họ là khách hàng lớn tới mua dược liệu lại bị xem là kẻ thù chặn lại trước cửa thôn.

Đại tư tế lo lắng hai người này tới đây không có ý tốt, liền cửa thôn cũng không cho bọn họ bước vào, ông nói: "Nói đi, có chuyện gì sao?"

Trương Tịch Nhan đi đến bên ngoài nhà trúc của Liễu Vũ, kêu gọi vài tiếng không thấy ai trả lời, cũng không nghe thấy tiếng vang nào, nàng nhớ đại tư tế nói Liễu Vũ là đang ngủ trưa, nhưng mà ngủ trưa cũng không tới mức nghe thấy nàng gọi cửa mà không thèm đáp lại như vậy, trong lòng có chút hoài nghi.

Nàng xốc lên rèm cửa được làm từ trúc bước vào bên trong phòng ngủ, nhìn thấy Liễu Vũ mặc áo thun quần đùi xòe hai tay hai chân nằm thẳng cẳng trên giường, hai mắt trợn to, bộ dáng như thể chết không nhắm mắt nhìn chằm chằm nàng. Tình huống này, thoạt nhìn có chút giống như bị đột tử trên giường...

Nàng sợ tới mức giật mình một cái, lui về phía sau nửa bước, thầm nghĩ: "Đây là thức dậy rồi hả?" Đang muốn lên tiếng nói chuyện thì phát hiện Liễu Vũ đột nhiên nhắm hai mắt lại.

Trương Tịch Nhan: Ban ngày ban mặt mà còn gặp quỷ sao trời?

Liễu Vũ lại mở mắt ra, chớp chớp vài cái, sau đó ngồi bật dậy yên lặng nhìn nàng vài giây, hình như cô có vẻ không hài lòng với tư thế rời giường của bản thân cho lắm, vì thế tiếp tục nằm xuống ngủ.

Trương Tịch Nhan: "..." Bệnh nhân tâm thần lại bị nặng thêm?

Liễu Vũ lại ngồi dậy, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Trương Tịch Nhan, phát hiện nàng vẫn còn đứng yên một chỗ nên lên tiếng gọi: "Trương Thập Tam?"

Trương Tịch Nhan không dám đáp lại, nàng sợ Liễu Vũ đây là quỷ gọi hồn.

Liễu Vũ nhắm mắt lại, định thần một lúc, xác định người đứng ở cửa phòng ngủ là Trương Tịch Nhan chứ không phải ảo giác, vì thế tức giận nắm gối đầu ném qua: "Cô tới đây không biết thông báo trước một tiếng sao, muốn cho người ta kinh hỉ à, cô không biết làm vậy sẽ dễ dàng biến thành kinh hách sao hả?" Đang ngủ đột nhiên nghe thấy tiếng gọi của Trương Tịch Nhan, cô còn cho rằng là do bản thân nghĩ đến nàng ấy quá nhiều cho nên bị tâm thần phân liệt xuất hiện ảo giác, tức giận nha.

Trương Tịch Nhan: "..." Rốt cuộc ai mới là người bị kinh hách đây? Nơi này của cô không có điện thoại cũng không có internet, tôi thông báo cho cô kiểu gì? Nàng tức giận mắng lại: "Chưa thấy qua người nào ngủ trưa mà ngủ ra được bộ dáng đột tử trên giường chết không nhắm mắt như cô."

Liễu Vũ căm tức nhìn Trương Tịch Nhan: "Trương Tịch Nhan, tôi nói cho cô biết, cô dám khinh nhờn thần của bộ lạc Hoa tế, cô xong rồi!"

Trương Tịch Nhan thiệt tình muốn kiến nghị cô ấy một câu, đừng ở lại trong núi nữa, mau mau đi ra ngoài tìm bác sĩ hảo hảo điều trị.

Liễu Vũ liếc Trương Tịch Nhan một cái trắng cả mắt, đứng dậy đi toilet.

Cô rửa mặt xong, tỉnh táo trở lại, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của đại tư tế từ bên ngoài truyền vào, nói rằng có hai người nuôi cổ tự xưng là người của xí nghiệp dược phẩm, tới đây mua dược liệu. Liễu Vũ: "..." Việc lạ hằng năm đều có, nhưng hôm nay lại đặc biệt nhiều. Người nuôi cổ mà lại thiếu chút dược liệu ở chỗ này của cô sao? Vui đùa cái gì vậy.

Liễu Vũ đáp lại đại tư tế: "Kêu bọn họ chờ đi." Cô chậm rì rì lấy một bộ quần áo từ trên móc treo đồ, đang chuẩn bị cởi áo thun thì nhớ ra Trương Tịch Nhan còn đứng ở bên cạnh nên dừng lại. Cô thầm nghĩ trong bụng: "Cô muốn xem thì cứ xem đi, kiềm lòng không đặng thì cũng đừng có mà trách tôi." Cô lé mắt liếc Trương Tịch Nhan, chầm chậm cởi quần áo của mình ra, biểu tình kia sống thoát thoát viết lên hai chữ 'câu dẫn'.

Trương Tịch Nhan mạc danh cảm thấy có chỗ nào đó không đúng cho lắm, nhanh chóng dời mắt đi chỗ khác, nàng đi ra phòng khách bên ngoài chờ Liễu Vũ, trong lòng có chút lo sợ: bệnh tình của Liễu Vũ có vẻ càng ngày càng nặng, chuyện làm ăn này sợ không bàn tốt được rồi.

Giọng nói của Liễu Vũ từ trong phòng ngủ truyền ra: "Không phải là cô nhớ tôi quá, đặc biệt trèo đèo lội suối tới nhìn tôi chứ?"

Trương Tịch Nhan đáp: "Tôi là tới mua dược liệu."

Liễu Vũ:???

Cô hồi tưởng lại đạo quan của Trương Tịch Nhan và quầy hàng của ông Trương Trường Thọ, bán nhang đèn bùa chú là chuyện bình thường, nhưng bán dược liệu là làm sao? Trương Tịch Nhan đổi nghề không làm đạo sĩ nữa à? Nhưng nàng ấy còn mặc đạo bào mà, rõ ràng không có đổi nghề nha.

Trương Tịch Nhan lại bồi thêm một câu: "Hai người đang chờ bên ngoài kia, tôi có gặp qua trên đường, trong đó có một người có hương vị của Hoa Thần Cổ."

Liễu Vũ:???

Cô tin tưởng cái mũi chó của Trương Tịch Nhan, nhưng là, cô đã ở trong núi mấy tháng không đi ra ngoài, người từ bên ngoài đi vào đây thì làm sao trên người có hương vị Hoa Thần Cổ được? Chẳng lẽ còn có một con Hoa Thần Cổ khác?

Liễu Vũ thay xong quần áo, đi ra ngoài gặp hai người nuôi cổ kia. Cô đánh giá hai người này từ đầu tới chân một cách tỉ mỉ, phát hiện thực lực của bọn họ cũng chỉ cỡ đại tư tế, chưa thấy có dấu vết bị Hoa Thần Cổ bám lên người. Trương Thập Tam sẽ không nói bậy những việc này, nàng ấy nói có thì nhất định là có. Riêng về điểm này thì Liễu Vũ rất chắc chắn. Cô phất tay kêu đại tư tế và người dân trong bộ lạc Hoa Tế lui xuống hết, quyết định trước tiên lừa hai người này một phen, cô nói: "Thần của bộ lạc Hoa Tế phái người đến mua dược liệu của thần của bộ lạc Hoa Tế, thiệt là hiếm lạ nha!"

Tay kỹ thuật: "..."

Tay giày da: "..."

Hai người bọn họ quay sang nhìn nhau, cảm thấy thực không hiểu được, nhưng thái độ của Liễu Vũ rõ ràng không đúng cho lắm. Trong lúc bọn họ còn đang kinh nghi bất định thì chợt thấy mấy cánh hoa hồng nhạt bay ra khỏi người của Liễu Vũ, hai người sắc mặt đại biến cất bước bỏ chạy, nhưng chạy chưa được hai mét đã bị mấy cánh hoa bắt kịp xoay quanh mấy vòng trên đầu, hai người lung lay mấy cái, sôi nổi ngã quỵ trên mặt đất.

Tay giày da trước khi ngất xỉu còn lẩm bẩm: "Họ Trương..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui