Trương Tịch Nhan tỉnh lại phát hiện bản thân đang nằm trên giường. Ba mẹ của nàng đều đã đến, quần áo đổi thành quần áo mùa thu, nhiệt độ không khí trong phòng hạ xuống chừng mười độ, sắc trời bên ngoài cũng không phải là lúc sáng sớm như mỗi lần nàng vừa ngâm xong thuốc tắm, bây giờ đã là chạng vạng, hiển nhiên lần cuối cùng nàng ngâm thuốc tắm đã trôi qua một quãng thời gian thật lâu.
Nàng tức khắc minh bạch đây là ngâm thuốc tắm ra sai lầm.
Nàng có thể tỉnh lại, có ba mẹ ở cạnh bên, xem biểu tình của họ cũng vẫn còn tốt, chính mình hẳn là không có gì trở ngại, mà thuốc tắm là do bà nội ba phao chế, dụng ý vì tốt cho nàng, nên không có khả năng đi tìm bà nội ba tính sổ, nàng vô cùng bình tĩnh tiếp nhận sự thật này.
Nàng không hỏi chính mình đã ngủ bao lâu, cũng không hỏi Liễu Vũ có phải hay không đã rời đi rồi. Nàng hôn mê lâu như vậy, trong phòng không có khí vị của Liễu Vũ, cô cũng không có nhiều thời gian để tiêu phí bồi bên cạnh nàng, hẳn là đã sớm rời khỏi. Tuy nói Liễu Vũ có chút thích nàng, nhưng thích một người chỉ là vấn đề tình cảm, đối với sinh hoạt mà nói chỉ là sự điều tiết, không ai có khả năng vì thích một người mà ngay cả công tác sự nghiệp ăn cơm uống nước để sinh tồn cũng không màng. Thích cũng không đại biểu là quan trọng, thích hay không thích rất nhiều thời điểm đều không quan trọng. Không thích khách hàng, vì kiếm miếng cơm ăn, vì sinh tồn cũng bắt buộc phải giao tiếp với khách hàng, đồng dạng đạo lý, thích ai cũng không nhất định phải làm cái gì, thậm chí không cần lui tới. Tuy cũng có loại người rất coi trọng tình cảm, đem người yêu, đem tình cảm đặt ở vị trí quan trọng nhất trong sinh hoạt, nhưng loại người đó tuyệt đối không phải là Liễu Vũ.
Trương Tịch Nhan nhớ tới bản thân, mới phát hiện cả người vô lực, nàng hỏi: "Con bị làm sao vậy?"
Ông Trương Trường Thọ đáp: "Hư bất thụ bổ, hơn nữa dược tính và thể chất xung đột, ngã bệnh."
Bệnh tới như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ.
Trương Tịch Nhan điều dưỡng gần một tuần mới có thể xuống giường đi lại, nhưng cả người nàng mềm như bông phảng phất bị rút đi tất cả sức lực, khí hải trống rỗng như bị phế hết tu vi, tới Hoa Thần Cổ cũng lẳng lặng cuộn tròn thành một đoàn lớn bằng ngón tay cái bộ dáng muốn chết không muốn sống.
Nàng không lên tiếng hỏi chính mình có phải hay không bị thùng thuốc tắm kia ngâm cho phế đi. Nếu như tu vi của nàng thật sự bị phế, nàng có thể quay trở lại như lúc trước tiếp tục làm người thường, trôi qua cuộc sống yên ổn của dân văn phòng. Nàng không muốn tiếp tục cái cảnh sống hôm nay không biết ngày mai, không muốn mỗi ngày phải thừa nhận đau đớn từ kinh mạch toàn thân lan tràn, không muốn mỗi ngày ba giờ sáng phải rời giường đi luyện công.
Lúc ba nàng hỏi sau này nàng muốn chuyên tu Cổ thuật hay là Đạo - Cổ song tu, nàng không chút do dự nói với ba nàng: "Con muốn làm một người bình thường, giống như trước kia là tốt rồi."
Ông Trương Trường Thọ nói: "Hiện giờ tim của con, thân thể cơ năng của con đều dựa vào sự duy trì của Hoa Thần Cổ, giải cổ có nghĩa là sẽ cắt đứt đường sống, nếu muốn làm dân văn phòng bình thường thì con phải suy xét đến chuyện có thể tự nuôi sống bản thân và Hoa Thần Cổ hay không."
Trương Tịch Nhan im lặng.
Nếu nàng từ bỏ công việc nguy hiểm của gia tộc, thì tiền lương và phúc lợi đãi ngộ sẽ không còn, dựa theo tiền lương trước kia lúc còn đi làm văn phòng của nàng thì tới tiền mua độc trùng về dưỡng cũng không đủ, nàng không nuôi nổi Hoa Thần Cổ, Hoa Thần Cổ gặm chính là nàng.
Cho dù nàng tìm được công việc lương cao, kiếm tiền đủ nhiều, nhưng rất nhiều đồ vật nàng cần dùng căn bản không có bán trên thị trường, còn phải dựa vào gia tộc, nhưng nàng không làm việc cho gia tộc, gia tộc đương nhiên sẽ không đi nuôi một cái người rảnh rỗi.
Nàng có đi tìm một công việc bình thường thì cũng phải tu luyện cổ thuật, bằng không kết quả chờ đợi nàng tất nhiên chỉ có bị phản phệ.
Tội gì?
Như thế nào cũng đều là lấy mạng ra làm việc, gia tộc nàng tuy rằng công việc nguy hiểm, nhưng chung thân sau này đều có đảm bảo, bà chủ lại là người thân, nàng không có việc gì rảnh rỗi hờn mát một xíu, giãy nãy một xíu, bà chủ cùng lắm là bắn cho nàng hai cái ánh mắt xem thường sau đó còn phải lon ton đi nấu thuốc này nọ cho nàng. Nàng còn được đề cử làm CEO, tệ lắm cũng có thể vớt được cái chức giám đốc công ty gia đình, không sợ tới tuổi trung niên bị đuổi việc này nọ, vì trong gia tộc thì tuổi càng lớn kinh nghiệm càng nhiều đãi ngộ cũng càng cao.
Trương Tịch Nhan suy nghĩ cẩn thận rồi nói: "Câu nói vừa nãy, ba coi như con chưa nói nhen."
Cổ tính vốn âm tà, tu luyện đến cuối cùng rất khó có được bộ dáng bình thường, thông thường thoạt nhìn đều là ba phần giống người bảy phần giống quỷ, một ít người thảm hơn có lẽ so quỷ còn giống quỷ. Nàng còn muốn vác mặt ra đường gặp người a, vì thế không chút do dự quyết định: "Đạo - Cổ song tu."
Ông Trương Trường Thọ gật gật đầu: "Nếu lựa chọn Đạo - Cổ song tu thì phải duy trì sự cân bằng của âm dương ngũ hành trong cơ thể thật tốt, hiện tại thể chất của con quá mức âm hàn, âm cực thịnh, dương cực suy, cần phải điều dưỡng cho tốt. Thùng thuốc tắm lúc trước có chút ảnh hưởng đến căn cơ của con, nếu không điều trị cho tốt mà tùy tiện đi tu luyện, thì sẽ có nguy hiểm đến sinh mệnh. Dược thiện dưỡng sinh, mỗi ngày sáng tối đả tọa dưỡng khí, con trước dưỡng một, hai tháng rồi xem tình huống mới tính tiếp."
Trương Tịch Nhan gật đầu đồng ý.
Ông Trương Trường Thọ nói: "Bà nội ba có chuyện tìm con, đi đi."
Trương Tịch Nhan đi đến cửa phòng của bà nội ba, bà nội ba đang bỏ một cái hộp nhỏ vào trong rương, hình như đang sửa sang lại một ít đồ vật. Nàng nhẹ nhàng gõ gõ cửa, gọi: "Bà nội ba."
Bà nội ba lên tiếng: "Vào đi." Bà khóa cái rương lại, xoay người ngồi xuống bàn bên cạnh, chỉ chỉ vào ghế dựa đối diện: "Ngồi đi." Đợi Trương Tịch Nhan ngồi xuống, bà nói: "Bà muốn đi ngục tối bế sinh tử quan. Nếu bà không ra được, con đem cái rương này đi chôn, thay bà lập một cái mộ chôn quần áo và di vật. Thi cốt không còn, không cần táng trong tổ lăng làm gì."
Trương Tịch Nhan cảm giác thực đột ngột, rất là ngoài ý muốn. Nàng sửng sốt một hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần, không biết nên nói thêm gì, chỉ phải nhẹ nhàng gật gật đầu đồng ý, nói: "Con đã biết. Mộ chôn quần áo và di vật nên lập ở đâu?"
"Con xem rồi chọn một chỗ là được." Bà nội ba nhìn thật sâu vào mắt Trương Tịch Nhan, nhẹ giọng nói: "Anh cả của con năm đó không thể vượt qua Vạn Quan Trận, anh hai con thì tới Cửu Tinh Quan cũng chưa phá được, Trương Khiếu Lâm vượt qua Vạn Quan Trận nhưng lại bị vây ở Cửu Cung Môn. Chị ba và anh tư của con, xuất sư khảo hạch thôi mà đã trầy da tróc vảy mạo hiểm vô cùng, tới nỗi cổng của tổ lăng nằm ở đâu cũng không biết. Còn những người chú, bác và anh chị em họ khác của con, tìm được cổng của tổ lăng chỉ có ba người, một người là Trương Nghĩa Sơn mở cửa hàng nhang đèn ở dưới thị trấn, một người khác là Trương Nghĩa Tông đã xuất ngoại, người còn lại là Trương Khiếu Nhạc chỉ mới học đại học năm 3. Hiện tại còn sống trên đời, vượt qua 18 cửa ải đi đến tầng trên cùng của Tàng Thư Lâu chỉ có ông cố của con, bà, ba của con và con."
Trương Tịch Nhan nói thầm trong bụng: Đây là muốn cho mình lên làm đương gia* sao ta?
*Đương gia: người đứng đầu đảm đương quyết định mọi việc trong gia đình, gia tộc hay dòng họ.
Nàng biết rõ cân lượng của bản thân, hiện tại kêu nàng làm đương gia, quản những chuyện mà bà nội ba đang gánh vác, nàng chắc chắn không quản được, cũng không ứng phó nổi. Đến nỗi việc vượt qua 18 cửa ải kia cũng không phải là do nàng có bản lĩnh. Nàng nói: "Con không phải vượt qua 18 cửa ải liên tục, vị trí của Tàng Thư Lâu là bà nói cho con biết, dựa theo trạm kiểm soát đi qua là đến nơi. Cách thức vượt qua những trạm kiểm soát kia, trong nhà đã dạy sẵn. Mỗi cái trận vị trong Vạn Quan Trận đều là một trận pháp đơn độc, những trận pháp này hoàn toàn tương khấu với nhau tạo thành Vạn Quan Trận, mỗi trận lại có khẩu quyết đối ứng và pháp môn vận hành, thư tịch trong thư phòng cách vách đều có ghi lại những trận pháp đó."
"Cửu Tinh Quan, Cửu Cung Cách phối hợp với Bát Quái Trận Tinh, 81 viên gạch ứng với 81 quẻ vị, tính ra chính xác 9 viên gạch, lại chơi giống như trò ghép hình lệch vị một chút là có thể giải xong, sau đó sẽ xuất hiện một cái thông đạo dài mười mét, những viên gạch vừa được ghép kia sau ba phút sẽ quay về vị trí cũ khiến cho thông đạo đóng lại, bên dưới thông đạo là đao trận và cổ hố, ngã xuống hẳn phải chết, bởi vậy chỉ có ba phút để chạy qua, tìm sai đường cũng không sao, làm lại lần nữa là được. Bên trong đao trận và cổ hố có dựng cọc hoa mai để đặt chân nếu lỡ té xuống, thoạt nhìn giống như là bản thăng cấp của những cọc hoa mai cắm trên vũng bùn mà con hay tập chạy vào buổi sáng, trên thực tế thì nó chỉ nhiều hơn bình thường 45 cọc làm cho lẫn lộn tầm nhìn, những cọc bẫy có cơ quan trí mạng, dẫm sai sẽ gặp nguy hiểm, chính xác an toàn chỉ có 9 cây cọc, khoảng cách, độ cao đều giống hệt như những cây cọc mà con thường vượt qua lúc chạy bộ buổi sáng, vì thế chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra ngay."
"Đại đường của gia tộc nơi bọn con đi học có treo một tấm bảng đề chữ 'Tông nghiệp truyền thừa', trên bảng có vẽ ám văn, ám văn đó không sai biệt chút nào với địa hình của tổ lăng, không chỉ có vị trí của tổ lăng, ngay cả đường đi cũng có, được chỉ dẫn rất rõ ràng. Bốn chữ 'Tông nghiệp truyền thừa' giống như lời nhắc nhở, hơn nữa có bản đồ vẽ kiểu ám văn, thực dễ dàng tìm được."
"Cửa ải có mười hai vị trấn mộ tướng quân, mười hai cụ cổ thi, quyển sách 'Cương thi bảo lục' mà ba con đưa cho con có mười hai bức họa vẽ mười hai vị trấn mộ tướng quân giống y như đúc, còn chú thích rõ ràng loại cương thi nào thì dùng bùa nào, bà biết con sợ những thứ đó mà, nhìn thấy mấy lá bùa đặt ở nơi vừa duỗi tay là có thể lấy được, đương nhiên con liền chộp lấy dán ngay lên mặt bọn họ rồi." Nàng đem 18 cửa ải mà bà nội ba vừa nói, đối ứng với quyển sách nào hoặc là giải pháp nhìn thấy ở đâu nhất nhất chỉ ra tới: "Ngài dùng cái chuyện không hề khó chút nào đi tuyển chọn ra người làm đương gia, con cảm thấy không thích hợp nha."
Bà nội ba nhàn nhạt liếc nàng một cái: "Bà cảm thấy thích hợp. Không nói cái khác, bà chỉ hỏi con, có bao nhiêu người cả ngày ngồi nhìn kỹ tấm bảng 'Tông nghiệp truyền thừa' kia? Nói cho bọn họ rằng tông nghiệp truyền thừa nằm ở trên tấm bảng đó, có bao nhiều người sẽ tin? Có bao nhiêu người nghiêm túc nghiên cứu sơn hình địa thế của tổ lăng?"
Trương Tịch Nhan: Là do con đi học thất thần ngồi dòm tấm bảng đi, con leo núi chạy bộ thuận tiện ngắm phong cảnh thôi, có được không.
Bà nội ba lười đến nghe nàng ngụy biện: "Trong nhà chỉ có mấy thứ này, cũng chính là tổ lăng, ngục tối và Tàng Thư Lâu, cùng với xưởng dược liệu ở trong thôn và một ít sản nghiệp bên ngoài. Bọn họ không vượt qua được cửa ải, cho dù tổ lăng, ngục tối và Tàng Thư Lâu có ở nơi đó mở rộng cửa cho bọn họ vào, bọn họ cũng không lấy được đồ vật bên trong. Con có thể một đường đi đến tầng cao nhất của Tàng Thư Lâu, đối với tổ lăng rõ như lòng bàn tay, đồ vật bên trong tùy con lấy đi phân chia, thời điểm mấu chốt bọn họ chỉ có thể trông cậy vào con, lời con nói, bọn họ tự nhiên sẽ nghe theo."
Tiếp tục giao đãi một số chuyện vụn vặt, bà đem một ít pháp khí và ngọc thạch trang sức mà bản thân đã không còn dùng đến nữa đưa hết cho Trương Tịch Nhan.
Trương Tịch Nhan tuy rằng ghét bỏ bà nội ba lớn lên giống như quỷ, nhưng nàng ở nhà tổ ba năm, bà nội ba chiếu cố nàng ba năm dạy nàng ba năm, một thân bản lĩnh hiện tại của nàng có thể nói đều là do bà nội ba tay cầm tay dạy ra, hiện giờ bà để lại di ngôn, chuyến này đi sinh tử khó liệu, làm cho Trương Tịch Nhan cảm thấy trong lòng thật không dễ chịu.
Nàng nói: "Đồ vật của bà con sẽ giữ dùm, chờ bà ra tới con trả lại cho bà."
Bà nội ba chỉ chỉ vào những quần áo và di vật muốn được chôn cùng: "Những thứ bà cần lưu giữ đều ở kia."
Trương Tịch Nhan lần nữa gật đầu đồng ý.
Bà nội ba đem tài khoản tiền tiết kiệm, tài sản riêng trên danh nghĩa của bà và tài sản của dòng họ chuyển cho ông Trương Trường Thọ, sau đó liền đi vào ngục tối bế sinh tử quan.
Ông Trương Trường Thọ trở thành đương gia của gia tộc, lưu lại nhà tổ.
Trương Tịch Nhan là bệnh nhân cần được ba mẹ chiếu cố nên cũng ở lại đây.
Nàng mỗi ngày trừ bỏ uống thuốc đả tọa dưỡng sinh cùng với giúp ba nàng xử lý một chút chuyện vặt vãnh trong tộc, chính là cân nhắc tu luyện.
Nhà nàng có không ít lão tổ tông Đạo - Cổ song tu, có điển tạ lưu lại, cung cấp cho nàng không ít ý nghĩa tu luyện và pháp môn, nàng căn cứ theo phương pháp tu luyện của các lão tổ tông phối hợp với Vu Thần bảo điển, cân nhắc ra được phương pháp tu luyện thích hợp với bản thân mình.
Vô luận là Đạo gia tu luyện pháp môn hay là Vu Thần bảo điển, càng hiểu biết, càng cân nhắc thì càng hiểu ra được thâm ảo trong đó, Trương Tịch Nhan sờ đến con đường tu luyện này giống như được mở ra cánh cổng của thế giới mới, tu luyện đến... có chút nghiện.
Nàng dưỡng tốt thân thể tu luyện Cổ thuật liền có thể cảm giác được rõ ràng Hoa Thần Cổ trở nên sinh động hơn, không giống như lúc trước tử khí trầm trầm, tố chất thân thể của nàng cũng nhanh chóng tốt lên, trạng thái khí hư mệt mỏi biến mất, mỗi ngày đều tinh thần dư thừa.
Ngũ cảm của nàng cũng trở nên càng thêm nhạy bén, thậm chí có thể tinh tường cảm nhận được cái gọi là "khí" ở trong trời đất. Đó là một loại cảm giác phi thường huyền diệu, tựa như vạn vật đều có "khí" ở bên trong, dòng "khí" đó lúc nào cũng kích động. Nàng dẫn đường mượn dùng cỗ "khí" này, chẳng sợ chỉ là đánh một bài Thái Cực Quyền dưỡng sinh, cũng có thể đánh ra uy lực, nhất chiêu nhất thức, quyền chưởng đánh ra đều cực kỳ có lực.
Trương Tịch Nhan tìm được lạc thú trong việc tu hành, không còn cảm thấy tu luyện ở nhà tổ là việc khổ sở nữa, nhưng nhà tổ hiện giờ trừ bỏ bà nội ba bế sinh tử quan ăn uống đều ở bên trong ngục tối không tiêu tiền ra, thì từ ba nàng cho đến Trương Hi Đường, Trương Hi Minh rồi đến nàng, một đám đều là nhà giàu tiêu tiền như nước, các loại dược liệu, đồ bổ tiêu hao khủng khiếp, tùy tiện nắm một loại dược liệu ra để ngao chế thuốc tắm, đó đều là tiền a, cầm đi ngâm một phát là không còn. Ngẫu nhiên còn phải khai hỏa luyện đan bằng cái lò luyện đan trong phòng bếp, tiền dược liệu ngâm thuốc tắm cho cả nhà trong một tháng cũng không nhiều bằng phí tổn của một lần luyện đan.
Trương Tịch Nhan cũng xem như cảm nhận được cái gì gọi là 'không đương gia không biết củi gạo quý'.
Lời của bà nội ba cũng coi như rõ ràng, cái nhà này, sớm hay muộn gì cũng sẽ đến nàng đứng ra đảm đương. Ba nàng năm nay đã 60 tuổi, tuổi lớn, thân thể cơ năng bắt đầu thoái hóa, còn phải bắt đầu tu luyện lại một lần nữa, không chỉ có dựa vào dược liệu đồ bổ bổ dưỡng, mà còn phải tự bảo dưỡng bản thân thật tốt, nếu nàng muốn cho ba của mình sống thọ một chút, thì không nên để ông vì gia kế mà làm lụng quá vất vả.
Gần đến cuối năm, là thời điểm bận rộn nhất trong năm, cũng là thời điểm làm ăn tốt nhất. Trương Tịch Nhan không muốn buông tha cơ hội kiếm tiền, thu thập tốt hành lý, đeo kiếm lên lưng, xuống núi.
Nàng đi ngang qua cửa hàng bán nhang đèn của chú Trương Nghĩa Sơn, gặp được Liễu Vũ.
Liễu Vũ đang cùng Trương Nghĩa Sơn nói gì đó, bỗng nhiên quay đầu lại, sau đó đứng hình một lúc, rồi mỉm cười hỏi: "Nha, Trương đạo trưởng, hết bệnh rồi, bỏ được xuống núi ha?" Cô hầm hừ nói: "Đôi ta cũng xem như là đồng cam cộng khổ trải qua hoạn nạn với nhau, thế mà chị lại ném trả đồ mà tôi gửi cho chị, ý chí sắt đá dữ hen."
Trương Tịch Nhan:?Cái quỷ gì?
Liễu Vũ nói: "Tôi gửi email cho chị, chị có trả lời tôi sao? Tôi gửi tin nhắn cho chị, chỉ có đáp lại tôi sao? Tôi gửi đồ cho chị, toàn bộ đều bị trả về hết. Hết bệnh rồi, chị trả lời một tin nhắn cho tôi, hoặc nhờ chú Nghĩa Sơn báo với tôi một tiếng, làm vậy lao lực lắm hả?"
Trương Tịch Nhan:? Nhà tổ không có tín hiệu di động, còn Wifi thì bị bà nội ba thiết lập MAC* hạn chế địa chỉ, nàng có muốn xài ké một chút cũng không được, mà nàng cũng không có thời gian rảnh rỗi để lên mạng, cho dù ngẫu nhiên có thời gian rảnh, không phải đọc sách thì cũng dành cho tu luyện. Liễu Vũ gửi đồ cho nàng, vô công bất thụ lộc, khẳng định là bà nội ba hoặc ba nàng giúp nàng gửi trả lại. Huống hồ, nàng đưa sách cho Liễu Vũ, Liễu Vũ chỉ lấy đúng một quyển. Liễu Vũ không nhận đồ của nàng, dựa vào cái gì muốn nàng nhận đồ của Liễu Vũ? Có tật xấu đi! Nàng nhàn nhạt liếc Liễu Vũ một cái, mặc kệ cô, quay sang nói với Trương Nghĩa Sơn: "Chú Nghĩa Sơn, con xuống núi, về sau có chuyện gì thì cứ liên hệ điện thoại."
*MAC Address (địa chỉ MAC) là một dãy số định danh thiết bị và không có thiết bị nào có MAC giống nhau. Trong quản trị mạng, MAC Address thường được sử dụng trong việc gán IP, quản lý thiết bị. Một trong những ví dụ thường gặp là, cấu hình Router Wifi chỉ cho phép các thiết bị có địa chỉ MAC mà bạn cho phép, mới được truy cập mạng.
Trương Nghĩa Sơn gật đầu đồng ý: "Được rồi, sau này đều nghe con." Ông lại nói: "Liễu Vũ sau khi từ nhà tổ ra tới, ở chỗ của chú đợi con nửa tháng, không thiếu gửi đồ, gọi điện thoại cho con, sao con lại... Ai, là chú nhiều chuyện, các con nói tiếp..."
Trương Tịch Nhan lên tiếng: "Cuối năm, nhiều việc quá, con đi trước." Nàng nhìn cũng không thèm nhìn Liễu Vũ một cái, xoay người đi ra đường vẫy một chiếc xe khách đi ngang qua, ngồi lên xe, đi rồi.
Liễu Vũ tức giận đến mức nghiến răng ken két, khách khách khí khí tạm biệt Trương Nghĩa Sơn, trở về xe của mình liền lạnh mặt, tràn đầy tức giận lái xe theo sau chiếc xe khách mà Trương Tịch Nhan vừa lên.
Cô là điên rồi mới đi lo lắng Trương Tịch Nhan có phải hay không còn bị bệnh, có phải hay không thực nghiêm trọng, kết quả khứa này tung tăng nhảy nhót thần thái còn cực kỳ tốt, nhưng mà nhìn thấy cô liền một chút sắc mặt đẹp cũng không cho. Cô lại không có mắc nợ nàng a!