Vô Tương chùy nghe chú mà động, cả người rung động, phát ra tiếng chùy chói tai.
Sâu trong hắc vụ truyền đến từng trận thống khổ gào thét, khiến thú sơn dã sợ hãi chạy tứ tán.
Hai đầu thâm cốc đã bị phong tỏa, chướng yêu không còn đường trốn, chỉ có tụ lại sương mù trong cốc, đánh cược một lần cuối cùng.
“Thần phù sắc lệnh, cáo chư thập phương......!Trảm yêu trói tà độ quỷ, ngàn vạn." Chú âm rơi xuống, Vô Tương chùy treo ngược trên không, cột sáng màu vàng xuyên mây mà ra, ngưng kết trên bầu trời sơn cốc thành Bát Quái Đồ màu đỏ vàng cực đại không gì sánh được.
Bát Quái Đồ xoay tròn như bánh xe bay, kim quang vạn trượng, chiếu rọi sơn cốc.
Chướng yêu bị kim quang thiêu đốt, kêu rên liên tục, hắc vụ bốc hơi, thân thể bàng nhiên hóa thành hắc khí to bằng bàn tay, chán nản rơi xuống đáy cốc.
Lan Kha hừ một tiếng tiến lên, thu vào trong túi trói yêu.
Chung Ly Đàn nhẹ nhàng nhảy xuống đáy cốc, điểm đỏ giữa lông mày cũng biến mất.
“Chướng yêu trong núi xem như đã được thanh trừ sạch sẽ, thôn dân dưới chân núi có thể an tâm vào núi đốn củi săn thú rồi." Lan Kha dứt lời, ngược lại mời Chung Ly Đàn, "Thôn mở tiệc, vừa hay đã đến giờ, đại sư tỷ có muốn đi cùng chúng muội không?”
“Không được, ta về thành trước." Chung Ly Đàn đã tích cốc (không cần ăn uống), chỉ lấy mồi thuốc làm thức ăn, kiêm phương pháp tu hành khí nuốt nguyên.
Lan Kha biết rõ tính tình Chung Ly Đàn thanh lãnh, không thích ồn ào náo động, liền giao túi trói yêu cho Chung Ly Đàn, sau đó cùng Mạnh Thanh Dĩnh theo đường mòn xuống núi.
Chung Ly Đàn thì bước lên đường trở về Phong Thành.
Ngoại ô trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân nhẹ nhàng của Chung Ly Đàn hòa hợp với tiếng chuông thanh thúy của Tam Thanh Linh bên hông.
Tiếng chuông ẩn chứa lực trấn tà, khiến cho yêu vật bị trói chặt trong túi phát ra từng trận gào thét.
Trong đó có âm thanh nhỏ như bụi cát truyền ra: "Chân nhân từ bi, thả ta ra, ta nguyện báo cho Mặc Thanh Lân biết......!Lúc trước ta cùng nàng chạy ra khỏi Xà Trạch, chỉ có ta biết tung tích của nàng.”
Bước chân Chung Ly Đàn không ngừng.
"Ta còn biết sâu xa của thất kiếp sau gáy chân nhân, chẳng lẽ chân nhân không muốn giải bí ẩn này sao?"
Chung Ly Đàn dừng chân, thân hình đứng ngay dưới ánh trăng.
Ánh sáng xanh rơi xuống, chiếu rọi ra sau gáy nàng, bảy chấm đen dọc theo xương cổ xếp thành hàng, giống như mực châu thành chuỗi, không chỉ nổi trên bề mặt cơ, càng giống như đã thấu xương nhập tủy.