Đạo Trưởng Thanh Lãnh Và Quỷ Vương Tà Mị Của Nàng


Thấy Chung Ly Đàn như có động dung, âm thanh kia lớn dần: "Chân nhân, ngươi là linh thể hiếm thấy trong tu chân giới, nếu có thể hóa giải thất kiếp sau gáy, phi thăng tiên đồ sẽ có hy vọng.

Tại sao ở cảnh giới này phí hoài thời gian trăm năm?”

“Im đi." Chung Ly Đàn nhíu mày, ánh mắt xuyên thấu bóng đêm, nhìn về phía xa.

Chẳng biết từ lúc nào, gió trong núi rừng đã lắng xuống, tiếng chim thú côn trùng kêu vang đã lắng xuống.

Ánh trăng vừa lộ khỏi mây, xoáy lại biến mất, mây mù càng dày đặc, túi trói yêu vừa mới huyên náo cũng chợt không có tiếng động, giống như cảm giác được tồn tại khủng bố sâu không lường được nào đó, đang lặng lẽ tới gần.

Một buổi trưa, Tam Thanh Linh vang lên dữ dội, cuồng phong gào thét, cuốn theo bụi đất mà tới.

Phương xa nồng đậm trong bóng đêm, chậm rãi hiện ra một bóng người màu trắng yếu ớt.

Sương mù dần tiêu tan, tiếng của Tam Thanh Linh cũng dần dừng lại, đạo tố ảnh kia cuối cùng hiện ra từ trong bóng đêm.



Đó là một nữ tử trẻ tuổi thon dài, bạch y tả tơi, tóc tai tán loạn, chân trần đi trên đường núi gập ghềnh, bước đi giống như bởi vì đau đớn mà hơi tập tễnh.


Nữ tử càng lúc càng gần, khuôn mặt điềm đạm đáng yêu bỗng nhiên nhảy vào trong mắt Chung Ly Đàn.


Mi tựa trăng non, mày sắc nhẹ tô, mắt như lưu ly trong suốt, lại như phỉ thúy ôn nhuận.

Lông mi xanh thu lại, lệ quang điểm điểm, càng lộ vẻ nhu nhược.


Lúc đầu tựa như nữ tử không nhận ra sự tồn tại của Chung Ly Đàn, cho đến khi thoáng nhìn bóng người trên mặt đất, mới ngạc nhiên ngước mắt lên, tiện đà mặt lộ vẻ kinh ngạc, dường như không ngờ tới lại gặp phải người sống trên đồng bằng hoang vu này.


Nàng dừng chân nhìn lại, ánh mắt lướt lên từ giày thập phương của Chung Ly Đàn, trước sau xẹt qua Càn Khôn Âm Dương Trạc giữa cổ tay, bên hông treo Tam Thanh Linh, tiền Ngũ Đế, thậm chí cả Lưu Châu trước ngực, cuối cùng ngưng mắt ở trên mặt Chung Ly Đàn.



Nhưng thấy da nàng trắng mà mặt mày thâm thúy đen như mực, mũi mỏng mà thẳng tắp, đường môi rõ ràng, một bộ dáng cao thanh ngạo khí.


Chắc là nữ tử nhận ra thân phận của Chung Ly Đàn từ trang phục của nàng, vẻ kinh ngạc đột nhiên chuyển thành kinh hỉ, bước nhanh chạy về phía Chung Ly Đàn, nhưng ngay khi cách đó một trượng, chợt có sóng khí đánh úp tới, mặc dù không đánh bay nàng, nhưng làm nàng không thể tiến thêm một bước nữa.


Hai mắt nữ tử đẫm lệ, run giọng nói: "Tiên trưởng tại thượng, khẩn cầu ngài......!Cứu, cứu tiểu nữ tử.”


Giọng Chung Ly Đàn lạnh nhạt: "Ngươi là người phương nào? Tại sao lại đi một mình?”


Nữ tử sợ hãi không dám tới gần, nhẹ giọng đáp: "Tiểu nữ tử là người Phong Thành, cùng gia quyến đến Viên Thành thăm người thân, muốn tìm đường tắt, cho nên chọn đường này.

Không ngờ nửa đường gặp phải yêu phong bay tới, người nhà đều bị yêu phong cuốn đi rồi.

Khi tiểu nữ tử tỉnh lại, bản thân đang ở trong một sơn động, thấy một yêu vật hung tàn, đã làm hại tính mạng người nhà, chỉ giữ tiểu nữ tử lại làm điểm tâm ban đêm......”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận