Đạo Trưởng Thành Thân Đi

Đoạn Tang Mặc vừa nhắc tới, ta sực nhớ mình từng hứa như vậy.

Ngày đó ta đã đồng ý với Đoạn Tang Mặc, đợi đến lúc có trăng tại nơi cô nam quả nữ vắng người sẽ cho hắn ôm một cái, ai ngờ bị Thanh Vận phán một câu nữ nhi nên rụt rè, đừng yêu đương lộ liễu.

Vừa hay đêm nay trời cao lộng gió, cảnh đẹp như vậy...

Nghĩ vậy, ta ra vẻ nghĩa khí trả lời Đoạn Tang Mặc: “Có thể!”

Rất hào hùng không khác gì ‘trời rét sông Dịch lạnh lùng ghê, tráng sĩ một đi không trở về’.

Đoạn Tang Mặc cười cười, đưa tay hơi kéo ta lại, ta lảo đảo nhào vào lòng hắn.

“Ai, ai ai! Sư đệ! Không, không nên như vậy!!” Ta trừng mắt, cố gắng đẩy Đoạn Tang Mặc ra.

Tuy nói là ôm nhưng cũng khác nhau!

Đoạn Tang Mặc làm như ta vì quá yêu thương nhung nhớ mà nhào vào lòng hắn vậy! Người nào không hiểu chuyện bắt gặp còn tưởng ta là loại nữ nhân vì yêu đương mà không biết rụt rè!

Nhưng Đoạn Tang Mặc không thèm để ý tới sự giãy dụa của ta, ôm ta khư khư vào lòng, thật cẩn thận thật dịu dàng nhưng khiến ta không cách nào thoát ra được.

“Ai! Sư đệ, chúng ta dừng lại một chút đi! Một lần nữa cũng được mà phải không?”

Không biết vì sao lúc nói ra lời này, ta cảm thấy mình đã hết thuốc chữa.

“Sư tỷ, đừng nói gì...” Đoạn Tang Mặc nhẹ nhàng dán miệng thì thầm bên tai.

“...” Ta cứng đờ, không dám động đậy gì, nhất thời bốn phía thật yên tĩnh chỉ còn mỗi tiếng gió thổi khiến đạo bào tung bay phần phật.

Chậm đã!! Rõ ràng ta là sư tỷ! Vì sao ta phải nghe lời Đoạn Tang Mặc?!?!

Suy nghĩ này vừa bật ra càng khiến thêm phần hỗn độn.

Đáng tiếc ngay cả cơ hội hỗn độn cũng bị Đoạn Tang Mặc tước đoạt, giọng hắn trầm thấp nghẹn ngào lại nỉ non bên tai ta: “Sư tỷ... Người biết không? Từ nhỏ đến lớn... Trừ mẫu thân ta ra, người là nữ nhân đầu tiên ta ôm...”

“Sư tỷ biết.”

Thời đại này nữ nhân bị ôm phải cưới về nhà, làm gì có ai lớn gan như sư tỷ ta, ôm rồi còn không cần chịu trách nhiệm?

Đoạn Tang Mặc vẫn không để ý tới lời ta, hình như đang chìm vào ký ức xa xưa, tự hồi tưởng quá khứ kể lể không ngớt...

“Theo ta nhớ thì trừ mẫu thân ra, tựa hồ nữ nhân nào thấy ta cũng như thấy rắn rết mãnh thú, sợ chạy không kịp. Ai cũng nói nữ tử nói chuyện với ta xong sẽ chết oan chết uổng... Ta như là sao chổi, chỉ có thể vĩnh viễn trốn ở một nơi bí mật gần đó, ta thường xuyên nghĩ... Mình có phải là một quái vật vốn không nên tồn tại trên đời này hay không...”

Ta lẳng lặng tựa vào lòng Đoạn Tang Mặc lắng nghe, không biết an ủi thế nào. Có một số việc, nếu không phải là đương sự thì không tài nào cảm nhận được hết sự chua xót khổ sở trong đó. Chuyện ta có thể làm cũng chỉ là im lặng nghe hắn nói.

“Mấy năm nay thanh tĩnh sống trong biệt viện, không phải nghe đàm tiếu gì nhiều, vất vả lắm mới ép mình chấp nhận sự thật này. Nhưng hình như ông trời đang đùa cợt ta, nói cho ta biết hết thảy mọi chuyện đều do một tay mẫu thân sắp đặt... Thì ra số mệnh khắc nữ nhi của ta đều là âm mưu mẫu thân dựng nên, ta vốn là tấm bia đỡ cho mẫu thân gây ra những tội ác tầy trời, đẫm máu... Vì sao... Người đó là mẫu thân của ta... Sinh ta ra, nuôi dưỡng ta...”

Khi Đoạn Tang Mặc nói đến khúc cuối, giọng nói đã sớm nghẹn ngào, không thành lời...

Hai tay ta bất chợt đưa lên nhè nhẹ vỗ lưng hắn.

Sư đệ dũng cảm luôn đưa thân làm bao cát, nhìn anh tuấn ngời ngời như vậy nhưng bên trong lại mang một trái tim thủy tinh. Cũng sẽ bị tổn thương, cũng sẽ thấy cô độc, cũng sẽ cần ấm áp.

“Sư đệ, sư tỷ hát một bài cho ngươi nghe nhé?” Ta ngẩng đầu chớp chớp đôi mắt cong như vầng trăng khuyết, cười với Đoạn Tang Mặc.

“Được...” Đoạn Tang Mặc cũng không cự tuyệt, hơi cầm chặt tay ta lại.

“Sư tỷ rất ít khi hát cho người ta nghe, nếu hát không hay ngươi cũng không được cười!” Ta uy hiếp nói thầm với hắn.

Nếu ta không thể xoa dịu vết thương lòng của hắn thì giờ đây khiến hắn vui lên từng chút một để quên dần bi thương, đến khi nào biến mất không còn chút dấu vết mới thôi.

“Được, ta không cười.” Đoạn Tang Mặc nghe xong cũng hứng thú lây, thản nhiên đáp lại.

“Khụ khụ... Khụ khụ khụ...” Ta hơi đằng hắng, sau đó cất giọng vô cùng tình cảm.

“Sao trên trời không nói lời nào, sư đệ trên kia có nhớ sư tỷ. Đôi mắt dán tận trời cao, trái tim sư tỷ là đóa hoa băng giá...”

“Phốc...”

Không biết vì sao, ta hát thâm tình đến thế mà Đoạn Tang Mặc lại phì cười.

“Đừng cười! Chăm chú lắng nghe!” Ta vờ giận dữ gõ đầu hắn.

“Dạ!” Đoạn Tang Mặc tuy ngoan ngoãn trả lời nhưng vẫn không giấu được ý cười trong giọng nói.

“Cỏ cây um tùm bên sông Thanh Vận Quan, sư tỷ gần trong gang tấc, hàng đêm có nhớ tới sư tỷ, nhạt nhòa lệ rơi...”

“Sư tỷ, ngươi còn bài nào cảm động hơn không?” Giọng Đoạn Tang Mặc cười không che dấu.

“A... Có...”

Ta biết Đoạn Tang Mặc sẽ hỏi vậy, tốt khoe xấu che, phải giữ lại chút lý do khiến sư đệ sùng bái, tiếp tục duy trì địa vị của ta trong lòng hắn!

“A?” Đoạn Tang Mặc nhẹ nhàng đẩy ta ra, đôi môi bạc thếch hơi cong cong, hứng thú nhìn ta, hình như mời ta tiếp tục ca hát.

“Trên đời chỉ có mình sư tỷ tốt, có mình sư tỷ xem sư đệ như trân bảo, hãy ngã vào vòng tay sư tỷ, hạnh phúc khó tả. Không có sư tỷ sẽ buồn sầu, không sư tỷ sẽ như trẻ lạc loài...”

Ta hát đến đây bất giác cũng thấy da mặt mình đã đạt đến độ dày cực hạn, rốt cuộc cũng phải hát cho xong vì muốn Đoạn Tang Mặc tiếp tục hứng chí, vui vẻ. Vì mục tiêu thổi bay hết tất cả tâm sự bi thương của hắn, ta đành phải dán thêm một lớp vỏ xe lên mặt mà hát cho xong.

“Không có sư tỷ sẽ buồn sầu, không sư tỷ sẽ như trẻ lạc loài, rời khỏi vòng tay sư tỷ, làm sao có hạnh phúc? Trên đời chỉ có mình sư tỷ tốt, có sư tỷ sẽ không sao. Nếu có được, trong mơ cũng sẽ cười...”

Đoạn Tang Mặc vẫn chăm chú nhìn ta, cặp mắt đen như mực gần trong gang tấc giờ đây bình thản như ánh trăng thanh bần, nồng nàn mê ly, bên môi còn vương ý cười say lòng người. Ta như bị trúng ta, trong mắt lúc này chỉ có mỗi ánh mắt tươi cười mỹ mãn của Đoạn Tang Mặc.

Sau đó bên tai ta vang lên giọng nói trầm thấp mê hoặc của hắn: “Nếu đúng như sư tỷ nói, trên đời chỉ có mình sư tỷ tốt, chỉ có mình sư tỷ xem sư đệ như trân bảo. Ngoài trừ mẫu thân, sư tỷ là nữ nhân duy nhất không bị ta khắc chết. Vậy chi bằng chúng ta cùng hoàn tục thành thân đi?”

Đoạn Tang Mặc tự nhiên buột miệng, vừa dứt lời đã khiến ta kinh hoàng, ngơ ngác đứng tại chỗ không thể nhúc nhích, giống như mới có một tảng đá nện thẳng xuống đầu.

Đoạn Đoạn… Đoạn Tang Mặc, hắn hắn hắn... Không phải hắn mới cầu hôn với ta đó chứ!

Tim ta nhất thời sôi sục như thịt viên trong nồi lẩu, đập bùm bùm dồn dập liên hồi.

Đây chính là lần đầu tiên ta được cầu hôn!

Chậm, chậm đã! Đây không phải trọng điểm!

Trọng điểm là ta thích Thanh Dạ! Không phải Đoạn Tang Mặc! Tuyệt không thể bị mất hồn dễ dàng như vậy!

Chắc là đêm nay trăng thật đẹp khiến Đoạn Tang Mặc tức cảnh sinh tình!

Đúng vậy! Đều do ánh trăng gây họa!

Ta yếu ớt mắng Đoạn Tang Mặc: “Cho nên, ngươi không thể hại chết sư tỷ nên không bỏ qua sao!!”

“Không phải sư tỷ nói hãy ngã vào vòng tay của sư tỷ, hạnh phúc khó tả sao? Giờ lại đổi ý?” Đoạn Tang Mặc dứt lời liền thoáng nhíu đôi mày tuấn mỹ, nhìn ta vô cùng tổn thương.

Ta thấy đôi mắt mất mát đó nên không đành lòng cự tuyệt nhưng hôn nhân đại sự không phải trò đùa! Một lần sẩy chân sẽ ôm hận cả đời! Nếu hôm nay tùy tiện nhận lời cầu hôn của Đoạn Tang Mặc, sau này có hối hận đứt ruột bầm gan cũng không còn cách nào đổi ý!

“Người tu đạo không được nói vậy, ngươi, ngươi biết xấu hổ hay không!” Ta chỉ đành giả bộ hung ác, nổi giận mắng.

“Vậy sư tỷ nói xem, thế nào là xấu hổ mà thế nào mới không xấu hổ?” Đoạn Tang Mặc bám riết không tha.

“...”

Không biết xấu hổ giống như tiểu tiện sai chỗ vậy!

Nhưng bảo ta làm sao nói ra được đây?!?!

“Thối tha, thối tha, không biết xấu hổ!!” Ta túng quá mắng đại.

Mắng xong kinh hoàng bỏ chạy vào Thanh Vận Quan, phía sau là tiếng Đoạn Tang Mặc lo lắng í ới ta cũng mặc kệ.

Ta hoảng sợ trốn trong phòng, may mà Đoạn Tang Mặc không đuổi theo. Ta nhảy lên giường, trùm chăn kín mít, đầu óc quay cuồng.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ...

Tránh được hôm nay còn có ngày mai, không thể trốn mãi!

Nếu ngày mai Đoạn Tang Mặc lại hỏi, ta phải trả lời sao đây?

Sư đệ, vạn ác dâm đừng đầu, cắt đi!!

Không đúng phải không! Sư đệ chưa làm chuyện gì vượt quá lễ giáo với ta! Nếu ta nói vậy khác nào tự tố cáo mình có chủ ý đó?

Nếu không thì nói như vầy: ‘Sư đệ, trên thế gian tất cả tình yêu đều là nhất thời, chỉ có tin vào tổ sư, mới là vĩnh hằng!

Đúng vậy, ý kiến hay, cứ nói vậy đi!

Sau khi kiếm được một cái cớ không tồi, tâm trạng sôi sục như thịt viên cũng lắng xuống nhưng không hiểu sao ta lăn lộn mãi trên giường mà vẫn không ngủ được, hình như ta đã quên chuyện gì đó rất quan trọng...

Ngày hôm sau.

Khi ta còn đang ngái ngủ thì con gà trống của Thủy Vân Am đã cất tiếng gáy rất không biết điều, ta mắt mũi kèm nhèm, rời giường rửa mặt chải đầu. Làm xong bữa sáng cho bọn Thanh Vận, Thanh Dạ, sợ chạm mặt Đoạn Tang Mặc sẽ xấu hổ nên vội vàng chui tọt vào phòng Thanh Vận núp.

Lúc đẩy cửa ra, ta hơi buồn bực, chăn gối trên giường vẫn ngay ngắn, không có dấu hiệu bị nằm lên. Tên lười biếng Thanh Vận gần đây còn bắt ta xếp chăn cho hắn. Hôm nay sao bỗng chăm chỉ, siêng năng thế này.

Lý do duy nhất đó là...

Đêm qua hắn không ngủ trong phòng...

Ta bỗng nhìn quanh quất khắp phòng, mọi vật vẫn ở nguyên vị trí cũ như lúc ta bỏ đi hôm qua, ngoại trừ lá thư bỏ trốn khô như ngói đặt dưới ly trà. Trong đầu chợt hiện lên một ý nghĩ khiến ta lạnh cả người.

Ta vội vàng tìm khắp hậu viện Thanh Vận Quan cũng không phát hiện bóng dáng Thanh Vận đâu. Lúc chạy đến tiền điện định đẩy cửa ra ngoài tìm kiếm thì thấy một lá thư phất phơ trên mặt đất. Tim ta nhảy dựng, quét mắt một vòng khắp tiền điện lập tức bắt gặp thân hình gầy yếu nào đó.

Lúc này không hiểu sao hắn cuộn tròn như con nhím quỳ úp lên nệm, vùi đầu giữa hai đầu gối không lộ mặt ra.

Ta thấy Thanh Vận như vậy lập tức sự nặng nề nãy giờ trong lòng đã rũ bỏ xuống hết.

Ta đã nói rồi, Thanh Vận đời nào quan tâm ta như vậy, làm sao có thể thức trắng đêm ra ngoài tìm ta chứ?

Nhưng dáng vẻ như con nhím hiện giờ của hắn là đang luyện thần công gì sao? Võ nhím? Thuật rút xương?

Ta đi lên lay lay bờ vai Thanh Vận: “Sư phụ, người ở đây làm gì?”

Ai ngờ lay hắn không ngã mà giống như ta lỡ chạm vào nút khởi động gì đó. Thanh Vận vốn đang vùi đầu bỗng ngẩng lên, dọa ta sợ hãi vô cùng. Khủng bố hơn là cặp mắt gian xảo vằn vện tơ máu, như ma quỷ đang chằm chằm nhìn ta.

“Thất nhi?” Giọng nói ôn hòa thường ngày có vẻ hơi bén nhọn.

“Đúng vậy. Sư phụ, người sao vậy?” Ta vươn tay huơ huơ trước mặt hắn.

Chẳng lẽ Thanh Vận luyện võ nhím nên tẩu hỏa nhập ma?

Ta phải làm sao đây?

Đốt bùa gọi hồn?

Nếu Thanh Vận còn gà mờ thì ta chính là một phần mười gà mờ, nào dám tùy tiện ếm bùa.

Thanh Vận yên lặng nhìn ta, ánh mắt vô cùng phức tạp, như đang cố xác nhận điều gì đó. Mất nửa ngày mới trở lại bình thường, tát "bốp" một cái lên mặt ta.

Hai má nóng bừng, đau đớn, ta ngã nhào xuống đất. Cặp mắt đỏ ngầu kia giờ đây bốc lửa giận khó giấu, hai đồng tử cũng run rẩy kịch liệt.

“Ngươi không phải đi rồi sao! Còn trở về làm gì!! Cút đi! Cút càng xa càng tốt! Ngươi thực nghĩ ta không có ngươi sẽ sống không nổi sao!!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui