Đạo Trưởng Thành Thân Đi

Ta bụm mặt ngây ngốc ngồi dưới đất, nửa ngày cũng không hiểu Thanh Vận mới làm gì với ta.

“Mỗi ngày thức dậy còn sớm hơn gà! Làm nhiều hơn trâu?! Vậy ngươi tự thành thật nói xem mỗi ngày ngươi ngủ bao lâu! Vi sư bắt ngươi làm bao nhiêu việc nặng! Ăn kém hơn heo! Đường Thất! Ngươi biết heo ăn gì sao! Là cám!!” Thanh Vận không biết đã đứng lên từ khi nào, đôi mắt đỏ ngầu nổi giận mắng ta.

“Ngươi tự hỏi lại lương tâm mình đi! Ngươi ăn cám lúc nào!! Mỗi ngày ta cho ngươi bốn mươi quan tiền chợ! Ngươi lén cắt xén mấy quan, ta có so đo với ngươi không! Ngươi rơi xuống sông, là ai nửa đêm không ngủ, trắng đêm đi tìm ngươi, là ai cả người ướt sũng ẵm ngươi về, trả lời xem! Lúc ngươi viết mấy lời này có nghĩ đến cảm nhận của người khác hay không!”

Ta ôm mặt ngồi dưới đất, vốn nên phẫn nộ vì bị Thanh Vận mắng cả buổi nhưng lại không phản bác được lời nào.

Hôm qua lúc viết ra những lời này thì tâm tư đang rối loạn, làm sao đoán được Thanh Vận đọc xong giận tím mặt.

Nghĩ lại, Thanh Vận tuy keo kiệt nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng bạc đãi ta. Chẳng qua vì hắn đổi nhầm hồn phách của ta mà tự dưng soi mói, kỳ thị hắn. Kỳ thật lúc đầu ta với Thanh Vận cũng chỉ là hai người xa lạ, nếu hắn độc ác thì đã không thu nhận ta chứ nói gì đến chuyện trăm phương nghìn kế cứu mạng ta hay giúp ta che giấu với Đoạn Tang Mặc.

Nhìn dáng vẻ hắn bây giờ chắc chắn là đêm qua đã trắng đêm ra ngoài tìm ta. Ta như một đứa con nít nông nổi, nghịch ngợm bình thường, gây phiền toái khắp nơi còn tự cho mình là nạn nhân.

“Sư phụ, thực xin lỗi...” Ta cúi đầu nhỏ giọng, tiếng nói yếu ớt như muỗi kêu.

“Đừng gọi ta là sư phụ, ngươi không phải tính rời Thanh Vận Quan sao! Ta không có phúc thu nhận một đồ đệ hiếu thuận như ngươi!” Thanh Vận không lớn tiếng nữa mà ngược lại chuyển qua thân thiết.

Thanh Vận vừa dứt lời, nước mắt của ta nhất thời tràn ra như thủy triều.

Nếu Thanh Vận thực không cần ta, ta đây nên đi đâu...

Ta không có gì cả, chỉ dựa vào chút bạc mà Đường Thất tiền nhiệm để lại, không đầy mấy tháng sẽ chết đói nơi đầu đường xó chợ. Cho dù không đói bụng chết, không chừng sẽ lưu lạc hồng trần, mỗi ngày bán rẻ tiếng cười kiếm sống. Ông trời a!

Cuộc sống như vậy quả thực sống không bằng chết...

Sau đó bỗng dưng cảm thấy hai má không còn đau nữa, ta vội vàng đứng dậy liều mạng ôm lấy hai chân Thanh Vận, vừa khóc vừa nói: “Oa... Sư phụ, người đừng không cần đồ nhi...” Thật khiến người ta thương tâm rơi lệ...

Thanh Vận thấy ta khóc lóc thê thảm như cha chết mẹ chết, hiển nhiên cũng hơi động lòng, cúi xuống tính gỡ tay ta ra nhưng động tác khá nhẹ nhàng.

“Buông ra!” Thanh Vận vừa phụng phịu vừa tức giận.

“Không buông! Đồ nhi chết cũng không buông!”

Ngốc mới buông!! Ta không tính lưu lạc hồng trần đâu!

Ta muốn làm vợ Thanh Dạ!!

“Vi sư bảo ngươi buông ra!”

Giọng Thanh Vận không còn giận dữ như trước nữa mà xưng hô cũng đã thay đổi.

Lòng ta thầm mừng, nếu đã xưng là vi sư chứng tỏ việc này còn cơ hội cứu vãn!

Mới vừa rồi hắn còn ta này ta nọ, thật đúng là hạ quyết tâm không nhận người đồ đệ này nữa, ta sợ tới mức trái tim pha lê suýt vỡ nát.

“Một ngày là thầy cả đời là thầy! Sư phụ, người yêu người nhất là ta, người sao có thể bỏ rơi ta...” Ta ngẩng đầu, chớp hai mắt đẫm lệ, vô tội nhìn Thanh Vận. Trong nước mắt không nhiễm chút bụi trần, không biết có thể khiến bao nhiêu đại thúc tan chảy.

Chuyện buồn nôn hay không buồn nôn để sau hẵng nói. Chứ rời Thanh Vận Quan, ta đi đâu tìm được sư huynh ôn nhu như vậy, sư đệ hiếu thuận như vậy!

Thanh Vận đương nhiên động lòng trước ánh mắt chua xót, tuyệt vọng của ta, bất đắc dĩ nhìn ta nói: “Ngươi đứng lên trước...” Giọng điệu mềm mỏng hơn vừa rồi nhiều.

“Sư phụ nếu người không tha thứ cho đồ nhi, đồ nhi sẽ quỳ mãi ở đây!” Ta bất chấp.

Kỳ thật ta đã sớm đoán Thanh Vận sẽ không để ta quỳ mãi nhưng làm vậy sẽ thể hiện được sự trung thành của ta với hắn.

Nét mặt Thanh Vận phức tạp, nhìn ta nửa ngày, cuối cùng đành đầu hàng, thở dài nói: “Lần sau không được viện cớ này nữa!”

“Dạ!” Thanh Vận vừa dứt lời, hai mắt ta lập tức ráo hoảnh, từ tốn đứng lên.

Ai u, quỳ nãy giờ khiến hai đầu gối ta đau gần chết.

Đôi mắt mệt mỏi của Thanh Vận nhìn ta, hai tay nhẹ nhàng vuốt lên má ta, bất đắc dĩ hỏi: “Đau sao?”

Khả năng biến hóa của Thanh Vận này cũng khá lắm, mới vừa rồi còn tát ta không chút lưu tình, giờ đã vỗ về mặt ta dịu dàng như vậy.

“Đau...” Ta ủy khuất trả lời.

Từ nhỏ đến lớn, ngay cả cha ta cũng chưa từng đánh ta, hai má ta giờ đây nóng như lửa thiêu, còn hơi rát rát.

“Chút nữa chườm nước đi, vi sư vừa rồi giận quá mới lỡ tay đánh ngươi, lần sau đừng tùy tiện náo loạn bỏ đi nữa, cũng đừng nói mấy lời vô liêm sỉ như vậy.” Thanh Vận cau mày mở miệng ra vẻ thấm thía.

“Dạ.” Tuy ta trả lời ngoan ngoãn nhưng trong lòng rất bất mãn!

Lỡ tay?

Ta khinh!

Rõ ràng là mượn cơ hội trả thù!

Ngày nào đó ta cũng lỡ tay tát ngươi một cái được không?

“Vi sư mệt rồi, ta về nghỉ trước. Hôm nay ngươi không phả học Thanh Đạo, hãy cùng Mặc nhi giúp sư huynh đón tiếp thí chủ.” Thanh Vận dứt lời lại liếc nhìn ta rất thâm sâu rồi đi ra sau hậu điện.

Ta nhìn theo bóng Thanh Vận, trong một đêm như già thêm mười tuổi. Không khỏi nhớ lại dáng vẻ cao ngạo trước kia của hắn nên thầm chua xót như bình dấm chua bị đổ.

Sau khi nhặt thư bỏ trốn lăn lốc trên đất và dọn dẹp tiền điện sạch sẽ, ta đến hậu viện múc một chậu nước chườm mặt rồi không khỏi nhe răng trợn mắt lần nữa. Thanh Vận có biết thương hương tiếc ngọc hay không chứ, đánh ta đau gần chết.

Khi Đoạn Tang Mặc thấy ta cũng không kém phần kinh ngạc.

“Sư tỷ, mặt của người bị sao vậy?”

“Không cẩn thận đập vào cửa!” Ta dối trá.

Ta đã thầm cân nhắc, cuối cùng kết luận mình vẫn nên lấy lí do này hơn là tiết lộ bị Thanh Vận đánh, như vậy còn giữ được chút mặt mũi.

“A.” Đoạn Tang Mặc dù còn hoài nghi nhưng chiều ý ta, không hỏi thêm.

Đến trưa là lúc đi chợ với Đoạn Tang Mặc, trên đường đi, ta hoàn toàn vứt bỏ dáng vẻ hàng ngày mà chuyển thành tiểu thư khuê các, không dám lắm lời. Kỳ thật ta vẫn còn sợ lời cầu hôn hôm qua của Đoạn Tang Mặc, sợ hắn hỏi lại, không biết trả lời thế nào.

Có lẽ phải viện cớ trung thành với tổ sư đến suốt đời đi...

“Sư tỷ, hôm nay ăn món gì?” Đoạn Tang Mặc quay đầu, nhìn ta chằm chằm.

“Thịt Tô Đông Pha.” Ta trả lời ngắn gọn.

Dùng thịt Tô Đông Pha nịnh bợ Thanh Vận để hắn khỏi lên cơn lần nữa.

Chậm đã! Thanh Vận tát ta mà ta còn cho hắn ăn thịt Tô Đông Pha?! Đây cũng quá hèn nhát!!

“Sư tỷ, gần đây trời chuyển lạnh, mấy ngày nữa nên mua thêm quần áo.” Đoạn Tang Mặc cố tìm chuyện tào lao để nói.

“Ha ha, đúng vậy...” Ta xấu hổ cười cười, kế đó tiếp tục bước đi.

Sư đệ này mặt nào cũng tốt! Chỉ là trong tình yêu lại đơn thuần giấy trắng. Nếu ta không dạy bảo hắn đàng hoàng, chẳng may ngày nào đó hắn bị hồ ly dụ dỗ mê hoặc thì phải làm sao?

“Sư tỷ!”

Giọng nói hờn dỗi của Đoạn Tang Mặc bỗng vang lên bên tai.

“A, sao vậy?” Ta buồn bực quay đầu hỏi.

“Sư tỷ có phải đang trốn tránh ta không?” Đoạn Tang Mặc sớm dừng bước, đôi mắt có vẻ giận hờn nhìn ta.

“Ha ha, sư đệ đa tâm, sư tỷ yêu ngươi còn không hết!” Lời vừa nói ra, nhất thời ta hận không thể cắn cái lưỡi chuyên gây chuyện thị phi của mình.

Ở chung lâu ngày với Thanh Vận ngu ngốc, mấy lời nịnh bợ rất dễ tuôn ra. Nhưng hôm nay sau khi nói với Đoạn Tang Mặc một câu sư tỷ yêu ngươi còn không hết này không phải là tự chuốc phiền hay sao!

“Sư tỷ, kỳ thật người không cần trốn tránh ta. Nếu tỷ không muốn ta sẽ không cưỡng cầu, cứ xem như hôm qua ta mê sảng.” Đoạn Tang Mặc dừng lại, cặp mắt đen như mực đục ngầu. Dứt lời một mình xăm xăm tiến về phía trước.

Chẳng lẽ ta né tránh quá lộ liễu nên Đoạn Tang Mặc phát hiện rồi?

“Này, sư đệ, sư tỷ không phải đang trốn tránh! Ngươi đợi chút!” Ta vội vàng đuổi theo.

Tiến về phía trước! Tiến về phía trước! Sư đệ thù sâu! Sư tỷ nặng nợ!

Đoạn Tang Mặc có vẻ rất tức giận nên không thèm nghe ta gọi, lập tức đi rất nhanh. Ta đuổi theo, thở hồng hộc, cuối cùng cản không nổi bèn đặt mông xuống đất, khóc thét: “Ai u!”

Một tiếng khóc thét còn hơn thiên ngôn vạn ngữ, Đoạn Tang Mặc quả nhiên dừng bước, xoay người thấy ta ngồi dưới đất vẻ mặt khổ sở, đúng là vẫn không đành lòng, đi tới ngồi xổm xuống nhìn ta lo lắng hỏi.

“Sư tỷ, người không sao chứ?”

Đoạn Tang Mặc không để ý tới ta thì thôi, hắn vừa để ý ta liền thảm! Ta rành nhất là chiêu được nước lấn tới!

“Không phải ngươi không thèm để ý sư tỷ sao, chỉ để ý tới mình sao! Quan tâm sư tỷ chết sống làm gì!” Ta nhíu mày liếc hắn, sau đó quay mặt sang hướng khác, không thèm nhìn hắn.

“Là sư tỷ không để ý ta mới đúng...” Giọng Đoạn Tang Mặc rầu rĩ truyền vào tai ta.

“...”

Đường Thất, chết cũng không thể thừa nhận!!

Vậy làm ác nhân trước cáo trạng đi!!

“Ai nói sư tỷ không để ý ngươi! Ngươi thật không hiểu tâm tư nữ nhi người ta chút nào! Đây gọi là muốn nói nhưng xấu hổ! Muốn nói nhưng xấu hổ, hiểu không!” Ta nói rất hợp lý hợp tình.

“Muốn nói nhưng xấu hổ?”

Đoạn Tang Mặc buồn bực nhìn ta, hiển nhiên không thể lý giải tâm ý sâu xa của ta. Nhưng mục đích của ta là khiến hắn không hiểu, vậy mới dễ gạt hắn.

“Đồ ngốc!” Ta ra vẻ thẹn thùng, vừa giận vừa vờ đánh Đoạn Tang Mặc.

“...”

Ta nhìn Đoạn Tang Mặc mê man, ngây ngốc ra mặt, thầm nghĩ hẳn mình đang đùa giỡn sư đệ chăng?

“Còn không mau đỡ sư tỷ lên? Nếu không ra chợ mua đồ ăn kịp, người ta sẽ dọn hàng mất!” Ta lập tức biến sắc, thu hồi vẻ thẹn thùng, trừng mắt nói với Đoạn Tang Mặc.

Mấy chữ “muốn nói nhưng xấu hổ” đã đủ lừa Đoạn Tang Mặc ít lâu rồi. Còn lừa được hắn trong bao lâu thì không chắc!

Lúc mua xong, Đoạn Tang Mặc bỗng trở nên trầm mặc, ta nhìn mày kiếm của hắn nhăn riết, vẻ mặt rất hoang mang nên không đành lòng quấy rầy hắn.

Ta dắt Đoạn Tang Mặc im lặng trở về đạo quán, còn cách Thanh Vận Quan không xa đã thấy thấp thoáng hai đỉnh kiệu.

Vốn dĩ khách đến Thanh Vận Quan cầu phúc thường là phu nhân, tiểu thư nên có kiệu ở đây cũng không lạ. Nhưng hai đỉnh kiệu này khá quen mắt, hơn nữa mấy hạ nhân đứng cạnh kiệu cũng vậy. Tim ta đập mạnh, không dám lại gần Thanh Vận Quan nửa bước.

Đoạn Tang Mặc hiển nhiên cũng ngẩn người nhìn hai cỗ kiệu kia hết nửa ngày, rốt cục quay đầu nắm bàn tay đã sớm lạnh ngắt của ta.

“Đừng sợ, sẽ không xảy ra chuyện gì.” Đoạn Tang Mặc thản nhiên, sau đó tươi cười để ta yên tâm.

“Ừ.” Ta tuy nói vậy nhưng vẫn không ngừng run rẩy.

Dù sao ai gặp người từng mưu hại mình mà không sợ! Cho dù người nọ không quang minh chính đại ra tay.

Đoạn Tang Mặc chậm rãi kéo ta đi vào đạo quán.

Thanh Dạ vẫn mặt mày ôn nhu trò chuyện với đám oanh yến, một mình tiếp đón nên bận túi bụi. Trong điện có hai người, một phụ nhân đang nâng khăn chấm nước mắt, một nam nhân khác trông khá giống Đoạn Tang Mặc đang ngồi bên khuyên giải.

Ta bất giác nắm thật chặt tay Đoạn Tang Mặc nhưng kỳ quái là Đoạn Tang Mặc không đi về phía bọn họ mà lại lập tức kéo ta ra sau điện. Ta tuy hơi khó chịu nhưng cách này có thể tránh Đoạn phu nhân càng xa càng tốt nên để mặc hắn lôi đi.

“Mặc nhi!” Phía sau bỗng vang lên một giọng nói khàn khàn nghẹn ngào.

Đoạn Tang Mặc khẽ khựng lại nhưng lập tức bỏ qua, tiếp tục lôi ta đi.

“Mặc nhi!” Tay áo Đoạn Tang Mặc bị níu lại nên hắn đành dừng bước.

Ta hờ hững xoay người liếc nhìn Đoạn phu nhân giờ đây đang đầm đìa nước mắt giữ Đoạn Tang Mặc. Nếu xét tướng mạo, Đoạn phu nhân lúc trẻ tuy không nói là khuynh quốc khuynh thành nhưng hẳn cũng là một giai nhân xinh đẹp tuyệt trần nên dù đã có tuổi mà đôi mắt vẫn hiền lành dịu dàng như xưa.

Nhưng “tri nhân tri diện bất tri tâm”, ai có thể ngờ bà ta một tay mưu hại nhiều nữ tử như vậy. Một nữ nhân vì nam nhân, có phải chuyện gì cũng có thể làm được?

Ta bỗng nhớ lại ngày ấy bà ta theo Đoạn lão gia đến Thanh Vận Quan, vì ngăn cản Đoạn Tang Mặc nhập đạo mà khóc đứt ruột đứt gan. Lúc ấy ta cũng không đành lòng vì ta với Thanh Vận đang cố tình lừa Đoạn Tang Mặc vào Thanh Vận Quan. Nhưng hôm nay nghĩ lại, chắc bà ta khóc lóc dữ dội như vậy là vì đã không còn tấm bia Đoạn Tang Mặc này nữa thì phải.

“Xin hỏi thí chủ có chuyện gì phân phó?” Đoạn Tang Mặc xoay người hờ hững nhìn Đoạn phu nhân, giọng điệu bình tĩnh.

Duy chỉ có mình ta biết, Đoạn Tang Mặc lạnh lùng kia đang xiết tay ta đau gần chết!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui