Editor: XZanAn thị có một tiệm chụp ảnh “Đồng Bối Bối” chuyên chụp ảnh cho trẻ nhỏ.
Lúc Đường Thi Vi còn đang mang thai đã được đồng nghiệp giới thiệu “Đồng Bối Bối”, ảnh kỉ niệm một tuổi của Tô Diệu Diệu cũng được chụp ở đây.
Tám giờ sáng, Tô Minh An lái xe dưới lầu rồi đến đón bọn trẻ.
Bà nội Đào và Tạ Cảnh Uyên đã tới nhà 301, còn Tô Diệu Diệu vừa thay đồ xong, đang buộc yếm chuẩn bị ăn sáng.
Đường Thi Vi ngồi cạnh con gái, bất lực nói với bà nội Đào: “Sáng nay Diệu Diệu ngủ say quá, nếu bọn cháu không gọi con bé dậy thì bây giờ vẫn còn đang ngủ.
”Bà nội Đào: “Vậy cứ để con bé ngủ đi, không vội chụp ảnh, dì đã nói với cháu rồi, giấc ngủ của trẻ nhỏ rất quan trọng, sau này không được ép con bé dậy nữa.
”Tô Minh An đẩy cửa bước vào, nghe vậy nở nụ cười: “Dì còn thiên vị Diệu Diệu hơn chúng cháu, bây giờ cháu có thể nuông chiều con bé, nhưng sang năm phải đi nhà trẻ rồi, còn để tùy con bé hay sao?”Bà nội Đào: “Cũng đúng, nhưng năm nay không tính, hai nhà chúng ta không phải người ngoài.
”Tạ Cảnh Uyên ngồi trên ghế sofa, nhìn Tô Diệu Diệu đang chăm chú ăn cơm, nhớ lại lúc ở Thanh Hư Quán.
Trong Quán có ba con thú yêu, cún và chim sẻ đều rất chịu khó, từ sáng sớm đã đến giảng đường nghe kinh, chỉ có Tô Diệu Diệu là luôn đúng giờ mới đến, thời gian còn lại đại khái đều dùng để ngủ.
Cái tính này, về sau đi học không biết thành tích sẽ ra sao.
Chờ cậu thu lại tâm tư bay xa, Tô Diệu Diệu đã ăn xong, được Đường Thi Vi bế vào phòng vệ sinh súc miệng, cởi yếm để lộ chiếc váy màu trắng.
“Diệu Diệu nhà ta thật là xinh xắn!” Bà nội Đào cười híp mắt khen ngợi.
Tô Diệu Diệu cũng rất thích chiếc váy này, chạy đến nơi để mũ cầm mũ lên đội, lại đến trước mặt bà làm dáng, đòi khen.
Tạ Cảnh Uyên khó tránh khỏi mà cũng nghiêng đầu nìn bộ dạng khoe khoang của cô bé.
Phần lớn yêu tinh biến thành người đều là tuấn nam mỹ nữ, nhưng trong đám yêu tinh đó, Tô Diệu Diệu là yêu tinh đẹp nhất mà cậu từng gặp.
Hiện giờ cô nhóc vẫn đang trong hình hài một đứa trẻ, nhưng từ ngũ quan đã có thể nhìn ra bóng dáng sau khi lớn.
Nếu con bé vẫn muốn tu luyện bằng cách hấp thu nguyên khí, thì đàn ông bình thường, mấy ai có thể khước từ sự cám dỗ của nó?Nghĩ đến đây, ánh mắt Tạ Cảnh Uyên nhìn Tô Diệu Diệu càng thêm lạnh.
“Được rồi, chúng ta đi thôi.
”Tô Minh An lái xe, bà nội Đào và Đường Thi Vi ngồi ghế sau, mỗi người ôm một đứa trẻ.
Thắt dây an toàn, Đường Thi Vi không quên dặn Tô Minh An: “Lái chậm chút nhé.
”Tô Minh An nhìn gương chiếu hậu, cười: “Yên tâm đi, anh cam đoan sẽ chạy chậm hơn xe bò.
”Tất nhiên là lời nói đùa, nhưng Tô Minh An đi cũng rất an toàn.
8 giờ 45, mọi người đến tiệm chụp ảnh.
Nữ quản lý thoạt nhìn chỉ ngoài hai mươi, trẻ tuổi xinh đẹp, bốn nhân viên cửa hàng cũng đều là thanh niên có tuổi tác tương đương.
Đường Thi Vi để Tô Diệu Diệu tự chọn.
Tô Diệu Diệu nghe nữ quản lý giới thiệu, chọn một bộ cổ trang màu trắng mịn, trên áo dưới váy, lại chọn một bộ đồng phục nữ dân quốc, cuối cùng chọn một chiếc váy công chúa màu xanh biển.
Nữ quản lý: “Ôi chao, Diệu Diệu nhà ta thật tinh mắt, con chọn hết cả ba thời đại kinh điển rồi!”Tô Diệu Diệu xoay người nhìn Tạ Cảnh Uyên.
Cô bé có thể cảm nhận được Tạ Cảnh Uyên không quá hứng thú, nhưng cậu nhóc rất hiếu thuận với bà nội, dưới ánh mắt tha thiết của bà nội Đào cũng chọn đại ba bộ.
Bà nội Đào cau mày, ánh mắt của cháu trai không tốt lắm nhỉ, mấy kiểu dáng hiện đại này trong nhà cũng có mà.
Nữ quản lý nhìn ra sự bất mãn của bà, đề nghị: “Hai đứa là bạn tốt, không thì Cảnh Uyên phối theo Diệu Diệu có được không? Sau đó bên mình sẽ chụp cho hai bé thêm ba tấm hình chụp chung, coi như làm quà, chủ yếu là do hai bé đẹp quá, bên mình muốn giữ lại một bộ làm ảnh quảng cáo.
”Trong câu nói cũng có ý thăm dò, nếu người lớn hai nhà thuận miệng đồng ý, cô sẽ thật sự in một bộ ảnh để làm quảng cáo.
Tô Minh An và bà nội Đào đều là người khôn khéo, bỏ qua quảng cáo, trái lại đồng ý với đề nghị của nữ quản lý.
Trong tiệm chỉ có một nhiếp ảnh gia, chụp cho Tô Diệu Diệu trước.
Tô Diệu Diệu đứng trước các phông nền trang trí khác nhau, động tác vừa tự nhiên lại linh động đáng yêu, hầu như không có ảnh lỗi.
Tạ Cảnh Uyên lại rất cứng nhắc, mỗi bức ảnh chỉ chỉ có tư thế đứng, ngồi là khác nhau, còn biểu cảm là y hệt.
Nữ quản lý: “Cảnh Uyên đáng yêu quá, thật sự là giống như nam chính lạnh lùng cao ngạo trong truyện tranh ấy.
”Tô Diệu Diệu: …Đúng là Tạ Cảnh Uyên lạnh lùng cao ngạo, nhưng đáng yêu chỗ nào, phải như cô bé mới là đáng yêu!Để cho nữ quản lý hiểu rõ thế nào mới là đáng yêu, đến lần chụp ảnh đôi đầu tiên khi hai người mặc đồ cổ trang, Tô Diệu Diệu cố ý ôm cánh tay Tạ Cảnh Uyên, đầu cũng nghiêng về phía cậu bé, cười ngọt ngào với ống kính.
Nhiếp ảnh gia liên tục “tách tách”, đưa vẻ ngọt ngào của bé gái và biểu cảm kinh ngạc, kháng cự, bất đắc dĩ của bé trai vào trong khung cảnh.
Vì Tô Diệu Diệu và Tạ Cảnh Uyên đều rất phối hợp nên chụp ảnh rất nhanh, đến khi chụp xong toàn bộ ảnh gia đi ba người nhà học Tô, ảnh hai bà cháu bà nội Đào, và ảnh hai nhà năm người thì mới có 10 giờ.
Tô Minh An lái xe đến vười bách thú.
Trên đường đi, Tô Diệu Diệu nghiêng đầu nói chuyện với Tạ Cảnh Uyên: “Anh ơi, anh biết trong vườn bách thú có những con gì không?”Tạ Cảnh Uyên không muốn nói về những chủ đề vô nghĩa này.
Tô Diệu Diệu cho là cậu nhóc không biết, bèn bẻ đầu ngón tay nói cho cậu, những cái này đều không phải trọng điểm, trọng điểm là ở câu cuối: “Anh ơi, trong sở thú không có mèo, mẹ nói mèo phổ thông quá.
”Tạ Cảnh Uyên nhìn cô bé.
Mèo vốn rất phổ thông, mèo yêu cũng là thú yêu tương đối dễ đối phó, những con hồ yêu, xà yêu, nhện tinh ở trong núi sau mới khó giải quyết, yêu thuật của chúng còn tàn ác hơn.
Bỏ qua sự bất mãn âm thầm của cô bé, Tạ Cảnh Uyên quay đầu nhìn ra ngoài xe.
Tô Diệu Diệu bĩu môi.
Có thể mèo hơi phổ thông, nhưng con mèo trắng như tuyết như bé đây không hề phổ thông chút nào nhé, còn hiếm lạ hơn mấy con sói con hổ gì đó!Ôm suy nghĩ này, lúc đến vườn bách thù, Tô Diệu Diệu nhìn động vật nào cũng đều mang vẻ mặt ghét bỏ.
“Oa, con mèo này đáng yêu quá à!”Xa xa truyền đến giọng nói của một cô gái, trong lòng Tô Diệu Diệu khẽ động, theo bản năng cho rằng con mắt tinh tường của đối phương đang tán thưởng mình, cho đến khi cô bé nhìn sang mới nhận ra cô gái đó đang ngồi xổm bên đường, khen ngợi con mèo tam thể ngồi trên sân cỏ màu xanh chỉ biết dùng móng vuốt rửa mặt “cute phô mai que”.
.