Đạo Trưởng Và Mèo


Editor: XZanMột ngày trước khi giao thừa, người nhà họ Tô lên đường.

Sau khi xuống máy bay, Tô Minh An gọi cho bà nội Tô báo bình an.

Tô Diệu Diệu ngoan ngoãn nghe, chờ cuộc gọi kết thúc, Tô Diệu Diệu ngẩng đầu hỏi xin: “Bố ơi, con muốn gọi điện cho anh.

”Tô Minh An chiều con gái, không quan tâm đến cước phí gọi đường dài mà gọi vào số của bà nội Đào, người lớn nói hai cậu rồi đưa điện thoại cho hai đứa bé.

Tô Diệu Diệu cố ý đi xa mấy bước, cầm điện thoại nói nhỏ:”Đạo trưởng, máy bay của em hạ cánh rồi!”Tạ Cảnh Uyên nghe được một tia vui mừng, cậu chỉ ừm.

Tô Diệu Diệu bắt đầu phàn nàn: “Đi máy bay không vui chút nào, chỉ được ngồi trên ghế, cũng chẳng được đi lại xung quanh, trên máy bay có cửa sổ nhưng không ai được mở ra, em muốn sờ đám mây bên ngoài cũng không được.

”Tạ Cảnh Uyên không biết nên nói gì.

Bên phòng ngủ chính đột nhiên truyền đến tiếng khóc của trẻ nhỏ.

Tô Diệu Diệu: “Chú Tạ với cô Kiều đến à?”Tạ Cảnh Uyên: “Ừ, đến đón Tết, mùng hai đi.

”Tô Diệu Diệu nghe tiếng khóc kia, hừ hừ: “Ồn ào quá.

”Tạ Cảnh Uyên không nói gì, trẻ con loài người bình thường vốn hay khóc, tuy ồn ào nhưng không phải không chịu được.


“Không nói nữa, em ở bên đó nhớ ngoan ngoãn nghe lời người lớn…”Tô Diệu Diệu ấn nút màu đỏ cúp máy, cắt ngang lời lải nhải của Tạ Cảnh Uyên.

Tạ Cảnh Uyên: …Con mèo khó thuần, trước mặt cậu thì bày đặt ngoan ngoãn vâng lời, cách xa rồi gan cũng lớn hơn đấy.

Mùng ba tháng Giêng, cả nhà họ Tô trở về từ Giang thị, ngồi taxi về tiểu khu Ôn Hinh lúc bốn giờ chiều.

Tạ Cảnh Uyên vừa rửa mặt xong, nghe tiếng nói chuyện của bà nội Đào và Tô Minh An, cậu lau tay rồi đi ra thì quả nhiên thấy Tô Minh An và Đường Thi Vi đứng bên ngoài, Tô Diệu Diệu đang ngủ say trong lòng Tô Minh An.

Tiết trời lạnh giá, cô bé được bao bọc rất kín, từ góc của cậu chỉ có thể nhìn được đỉnh đầu với mái tóc bù xù.

“Mau vào đi, lát nữa qua đây ăn cơm tối, muộn rồi, hai đứa đừng nấu cơm nữa.

”“Cảm ơn dì, bạn cháu không khách sáo với dì nữa ạ.

”“Nào, đưa Diệu Diệu cho dì, ngủ ở bên này, đằng nào lát nữa dậy cũng phải qua đây, hai đứa đi thu dọn đồ đạc trước đi.

”“Cũng được, dì phải mệt hơn rồi.

”Bà nội Đào đón lấy Tô Diệu Diệu, khoát tay với hai vợ chồng Tô Minh An, xoay người vào nhà.

Cửa lớn đóng lại, bà nội Đào ôm Tô Diệu Diệu, quay đầu nhìn cháu trai thì cười nói: “Diệu Diệu về rồi, Cảnh Uyên nhà ta lại có bạn rồi.

”Nét mặt Tạ Cảnh Uyên hờ hững.

Tạ Vinh và Kiều Lệ Lệ đã đi, phòng ngủ chính lại thành phòng của Tạ Cảnh Uyên, bà nội Đào ôm Tô Diệu Diệu tới, cởi áo khoác vừa dày vừa nặng trên người Tô Diệu Diệu, rồi đặt cô bé vào ổ chăn của Tạ Cảnh Uyên.

“Đi đường lâu, đừng bị cảm đó.

”Nhìn khuôn mặt ửng hồng của Tô Diệu Diệu, bà nội Đào hơi lo lắng.

Tạ Cảnh Uyên lại thấy không đến mức đó, cậu và Tô Diệu Diệu đều đang tu luyện, dù cho linh khí mỏng manh chỉ có thể cải thiện sức khỏe, nhưng thừa sức chống lại mấy bệnh nhẹ thông thường.

Đắp kín chăn giúp Tô Diệu Diệu, bà nội Đào và dì Tống cùng đi chuẩn bị cơm tối.

Tạ Cảnh Uyên đứng bên giường, ánh mắt di chuyển trên khuôn mặt Tô Diệu Diệu, luôn cảm thấy mấy ngày ngắn ngủi không gặp, hình như cô bé mập lên một xíu.

Từ phòng bếp truyền đến mùi thơm của món rau xào, Tô Diệu Diệu bắt đầu ngủ từ lúc trên máy bay khịt khịt mũi, rốt cuộc cũng dậy.

Người lớn đều đang ở phòng khách, Tô Diệu Diệu dụi mắt ngồi dậy, nhìn thấy Tạ Cảnh Uyên đang ngồi thiền bên giường.

Cậu đưa lưng về phía cửa, ngộ nhỡ có người đến, cậu có thể ngưng ngồi thiền ngay lập tức.


Kiếp trước, lúc ngồi thiền Tạ Cảnh Uyên mang theo nét uy nghiêm, còn nhóc Tạ Cảnh Uyên trước mặt này chỉ khiến người ta cảm thấy cậu nhóc rất nghiêm túc.

Nhưng làm cho Tạ Cảnh Uyên mở mắt, Tô Diệu Diệu tức khắc không dám có suy nghĩ trêu chọc nào trong đầu.

“Đạo trưởng, sao em lại ở nhà anh?” Tô Diệu Diệu nhìn quanh một lượt, nghi hoặc hỏi.

Tạ Cảnh Uyên chỉ nói: “Ăn cơm thôi, đi rửa mặt đi.

”Trời lạnh, Tô Diệu Diệu vừa tỉnh ngủ lười biếng không muốn cử động, nghe thấy giọng nói của bố mẹ ngoài phòng khách liền gọi: “Mẹ ơi!”Đường Thi Vi nhanh chóng đi tới, mặc áo khoác cho con gái, rồi lại ôm con gái đi rửa mặt.

Tạ Cảnh Uyên đứng trước cửa phòng vệ sinh, nhìn dáng vẻ yên tâm thoải mái hưởng thụ của Tô Diệu Diệu, lại nhìn nét mặt dịu dàng của Đường Thi Vi, lẵng lẽ đi ra ngoài.

Đến trước bàn cơm, tinh thần của Tô Diệu Diệu thay đổi tựa như biến thành người khác, ngoại trừ rau, cô bé ăn cái gì cũng thấy ngon.

“Diệu Diệu ở nhà bà ngoại chơi có vui không?” Bà nội Đào cười hỏi.

Tô Diệu Diệu gật đầu: “Vui ạ, nhà cháu ngồi trên thuyền lớn, ông ngoại còn đưa cháu đi câu cá.

”Bà nội Đào: “Vậy cháu có nhờ bà không?”Tô Diệu Diệu chớp mắt, ngọt ngào nói: “Nhớ ạ.

”Thấy Tạ Cảnh Uyên nhìn qua, Tô Diệu Diệu thông minh nói thêm: “Cũng nhớ anh nữa.

”Tạ Cảnh Uyên cụp mắt tiếp tục ăn cơm.

Bầu không khí trên bàn ấm cúng, sau khi ăn xong, bà nội Đào lấy quà năm mới và tiền mừng tuổi đưa cho Tô Diệu Diệu.

Đường Thi Vi cũng chuẩn bị quà cho Tạ Cảnh Uyên.


Hai đứa nhỏ ngồi vào cùng mở quà.

Quà của Tạ Cảnh Uyên là một bộ “Câu chuyện về Đại vương”, cậu nhóc thích đọc sách, đây là sự thật mà người lớn hai nhà đều công nhận.

Tạ Cảnh Uyên lễ phép nói cảm ơn.

Tô Diệu Diệu nhận được một chiếc vòng tay ngọc trai, bên trên còn có một con heo nhỏ bằng hạt đậu phộng treo lủng lẳng.

Nhìn chuỗi ngọc trai sáng lấp lánh, Tô Diệu Diệu chưa từng thấy bao giờ“oa” lên một tiếng.

Đường Thi Vi: “Quà của dì đắt quá, cháu…”Bà nội Đào: “Không phải tặng cháu, Diệu Diệu thích là được rồi.

”Tô Diệu Diệu thích thú, lập tức đeo vòng lên tay, chiếc vòng hơi lỏng ra, bà nội Đào giúp cô bé cài lại.

“Cảm ơn bà ạ, cháu thích quà của bà nhất.

” Tô Diệu Diệu tựa vào lòng bà làm nũng.

Bà nội Đào điểm lên cái miệng nhỏ của cô bé: “Bà cũng thích Diệu Diệu miệng ngọt nhất!”Trước ngày mùng năm, buổi tối vẫn có người đốt pháo, trong tiếng pháo hoa, Tô Diệu Diệu và Tạ Cảnh Uyên lại thêm một tuổi, tháng chín là có thể đi nhà trẻ rồi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận