Editor: XZanCon trai Tạ Vinh của bà Đào và Tô Minh An là bạn học cấp ba, học cùng lớp ngồi cùng bàn, tình bạn vô cùng thân thiết, đến khi ghi danh vào trường đại học khác nhau mới tạm thời mất liên lạc.
Mấy năm trước Tô Minh An tới tiểu khu Ôn Hinh mua nhà, trùng hợp gặp Tạ Vinh, hai người cố ý mua nhà cùng một tầng.
Càng trùng hợp là vợ của hai người gần như mang thai cùng một lúc, lại cùng vào một bệnh viện, chờ sinh ở cùng một phòng, vợ Tạ Vinh vừa sinh xong con trai thì Đường Thi Vi bên này cũng sinh con gái.Tạ Vinh còn nói đùa muốn để cho hai đứa trẻ đính hôn từ nhỏ.Đủ loại duyên phận, dường như bà Đào đã coi Tô Diệu Diệu là cháu gái ruột của mình.
Nhà họ Tạ đã tìm bảo mẫu chăm sóc cho cháu trai Tạ Cảnh Uyên, thân thể bà còn khỏe mạnh có thể giúp đỡ được, bà không muốn nhà họ Tô phí tiền giao Tô Diệu Diệu cho một vú nuôi chưa chắc đã đáng tin cậy, năm ngoái khi Đường Thi Vi nghỉ sinh xong phải đi làm, bà Đào đã nhiệt tình nhận lấy trọng trách trông nom Tô Diệu Diệu vào ban ngày.Tô Diệu Diệu rất ngoan, trừ chống cự lúc tắm rửa thì những khi khác gần như không khóc không nháo, đặt biệt là bây giờ đã biết đi biết nói, đưa cho một món đồ chơi bé sẽ tự mình chơi, ăn cơm cũng ngày càng thuần thục, không làm rơi cơm lên người, còn sạnh sẽ hơn đám trẻ lớn, chăm sóc bé rất đơn giản nên Tô Minh An và Đường Thi Vi không khách sáo với bà Đào nữa.Đương nhiên mỗi tháng hai vợ chồng vẫn gửi bà Đào 500 tệ, nhiều thêm nữa thì bà không chịu nhận.Tạ Vinh có bản lĩnh, bà Đào cũng không thiếu tiền, bà chăm sóc Tô Diệu Diệu đơn giản vì thích đứa trẻ này.Bà Đào suy nghĩ kĩ, bà sẽ thay Tô Diệu Diệu góp tiền vợ chồng nhà họ Tô đưa lại, đợi Tô Diệu Diệu thi đỗ đại học sẽ gửi bao lì xì qua.Đường Thi Vi đi rồi, bà Đào dắt Tô Diệu Diệu vào nhà.Tô Diệu Diệu thuần thục tìm kiếm bóng dáng Tạ Cảnh Uyên.Đúng vậy, Tô Cảnh Uyên cũng đầu thai cùng cô bé, cơ duyên vừa khéo, ba mẹ hai nhà cũng đặt cho bọn họ cái tên cũ.Tô Diệu Diệu quan sát ngũ quan hai người, xem ra lúc trưởng thành bọn họ cũng sẽ có dáng dấp như kiếp trước.Lúc này Tạ Cảnh Uyên đã ăn sáng rồi, đang ngồi trên thảm cạnh ban công, cầm một quyển sách trong tay.
Hờ hững liếc mắt nhìn Tô Diệu Diệu, Tạ Cảnh Uyên tiếp tục xem sách.Bà Đào để Tô Diệu Diệu ngồi cạnh Tạ Cảnh Uyên, cúi đầu dỗ dành nói: “Bà còn có chút việc, Diệu Diệu ngồi chơi cùng anh nhé.”Tô Diệu Diệu ngoan ngoãn gật đầu.Chờ bà Đào và dì Tống bảo mẫu sang phòng khác, phòng khách không còn người nào khác, Tô Diệu Diệu không muốn ngồi nữa, thân thể nho nhỏ nằm xuống, xoay người nằm ngửa, trong tay cầm một quả bóng cảm quan* mềm, đôi mắt to nhìn Tạ Cảnh Uyên.*Bóng cảm quan giúp trẻ phát triển và hoàn thiện giác quan.Tạ Cảnh Uyên nhìn cô bé một cái.Tô Diệu Diệu nhìn bìa sách tranh trên tay cậu nhóc, chân thành hỏi: “Đạo trưởng đọc được à?”Sau khi đầu thai, Tô Diệu Diệu mất đi tu vi nhưng khứu giác của yêu vẫn còn đó, dù cho trẻ sơ sinh chưa nhìn được gì nhưng cô bé vẫn có thể dựa vào hơi thở để nhận biết người xung quanh.Kể từ giấy phút gặp nhau ở bệnh viện, Tô Diệu Diệu đã cảm nhận được hơi thở quen thuộc trên người Tạ Cảnh Uyên, mát lạnh, giống như sương thu đọng lại trên cỏ cây.Khi được sáu bảy tháng tuổi, thừa dịp bà Đào đặt cô bé và Tạ Cảnh Uyên ở chung một chỗ, Tô Diệu Diệu rất thích lăn hoặc bò đến bên cạnh Tạ Cảnh Uyên, không nói được, cô bé cầm đồ chơi thanh kiếm nhỏ lên, bắt chước chiêu kiếm của Tạ Cảnh Uyên, Tạ Cảnh Uyên không phản ứng lại, cô bé lại lấy thêm một con mèo đồ chơi khoa tay múa chân với cậu.Tô Diệu Diệu rất vui, đến một thế giới xa lạ mà có người quen bên cạnh thì rất tốt.Sau khi biết nói, Tô Diệu Diệu lại thích tán dóc với Tạ Cảnh Uyên.Cô bé không quan gọi anh Tạ Cảnh Uyên, lúc ở riêng vẫn thích gọi nhóc là đạo trưởng, hơn nữa thần sắc của Tạ Cảnh Uyên vẫn giống vị đạo trưởng bé quen kiếp trước.Tạ Cảnh Uyên nhìn cuốn sách song ngữ Trung-Anh trên tay, không nhìn sang bên cạnh, gật đầu.Bà Đào là một quý bà có học thức, mõi sáng và chiều đều sẽ dành 30 phút dạy vỡ lòng cho cậu.
Tạ Cảnh Uyên đã học được một năm rồi, tuy cậu bé không biểu hiện bên ngoài, nhưng từng chữ, từng từ đơn đọc lướt qua cậu bé đều nhớ, nếu không phải sợ bà Đào nghi ngờ thì cậu còn có thể đọc một ít sách của người lớn.
Đương nhiên, những quyển sách đó đều được đặt ở phòng sách, chỉ khi bà Đào ôm cậu vào đó mới được nhìn qua, còn không với tới.“Đạo trưởng lợi hại quá, em nhìn chẳng hiểu gì.” Tô Diệu Diệu bóp quả bóng mềm bày tỏ sự hâm mộ.Tạ Cảnh Uyên nhớ lúc bà nội Đào cùng dạy cậu bé và Tô Diệu Diệu học, nhưng mà con bé không muốn học, nghe được một tí là chạy đi chơi đồ chơi, hoặc lăn ra ngủ luôn.Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, lúc làm mèo Tô Diệu Diệu thích ngủ, biền thành người rồi vẫn ham ngủ.Nhưng ít ra lúc tu luyện nó còn vui lòng chăm chú nghe kinh, bây giờ thì…Tạ Cảnh Uyên lắc đầu, mèo chính là mèo, nhóc không thể đòi hỏi gì nhiều ở con bé.Quả nhiên, đợi Tạ Tảnh Uyên xem xong sách giáo dục sớm bà Đào mới mua, quay sang nhìn Tô Diệu Diệu, quả bóng trong tay cô bé đã lăn đi, bé gái nhắm mắt lại sắp ngủ say.Tiếng nói, tiếng bước chân của bà Đào và dì Tống truyền đến phòng khách.Lông mi dài của Tống Diệu Diệu run lên.Tạ Cảnh Uyên nhắc cô bé: “Phải đến công viên rồi.”Tô Diệu Diệu nghe xong, ngắp rồi duỗi người một cái, ngồi dậy.Ăn, ngủ, ra công viên chơi, đây chính là cuộc sống hiện tại của bọn họ, đúng là thỏa mái quá đi..