Đạo Trưởng Và Mèo


Editor: XZanBuổi tối trước ngày sinh nhật, bà nội Đào xuống bếp làm hai bát mỳ trường thọ nhỏ cho Tô Diệu Diệu và Tạ Cảnh Uyên.

Bà nội Đào dùng chày cán sợi mỳ, sợi mỳ mịn nước dùng thơm, bên trên còn có một quả trứng chần nước sôi, hai viên cá và tất nhiên không thể thiếu rau.

Tô Diệu Diệu ăn gần hết bát mỳ đầy, chỉ chừa lại rau.

“Diệu Diệu không được kén ăn nhé.

” Bà nội Đào hiền hậu khích lệ cô bé.

Tô Diệu Diệu nhìn Tạ Cảnh Uyên, cậu ăn từ từ, tuy vẫn còn một ít nhưng đã ăn hết rau rồi.

Tô Diệu Diệu rất muốn gắp rau của mình cho tạ Cảnh Uyên, tiếc là bà nội Đào cứ ở cạnh nhìn chằm chằm, cô bé không có cơ hội nên đành ngoan ngoãn ăn hết.

Sáng hôm sau, Tô Diệu Diệu nhận được quà sinh nhật của bố mẹ.

Quà của Tô Minh An là một thỏi vàng, còn của Đường Thi Vi là một bộ quần áo mới rất đẹp.

Hai vợ chồng đều chuẩn bị quà riêng, muốn so xem quà ai sẽ được con gái yêu thích hơn.

Hai phần quà đặt ngay trước mặt, ánh mắt Tô Diệu Diệu bị thỏi vàng hấp dẫn.


“Đúng là tham tiền!” Đường Thi Vi nhận thua, hôn con gái một cái.

Tô Minh An: “Tham tiền tốt mà, khi lớn sẽ chỉ một lòng muốn kiếm tiền, không sợ bị người ta lừa tiền.

”Hai vợ chồng giúp con gái thay quần áo mới, đưa đến nhà họ Tạ rồi đi làm.

Bà nội Đào và dì Tống đang bận, một mình Tô Diệu Diệu ngồi trên thảm với Tạ Cảnh Uyên.

Mắt trẻ nhỏ còn đang phát triển, không thể đọc sách lâu, Tạ Cảnh Uyên ngồi quay mặt ra ngoài cửa sổ, như thể bị cảnh tượng ngoài đường thu hút.

Tô Diệu Diệu nằm bên cạnh lại cảm thấy cậu bé đang ngồi thiền, chỉ là không bày ra bộ dạng nghiêm túc ngồi thiền mà thôi.

“Đạo trưởng, bây giờ chúng ta cũng được coi là bạn tốt sao?” Tô Diệu Diệu hỏi nhỏ.

Tạ Cảnh Uyên cụp mắt, nhìn đôi mắt đen hơi nhướng lên của cô bé.

Đôi mắt của cô nhóc rất giống đôi mắt mèo kiếp trước, nhìn như ngây thơ nhưng lại giấu một tia mị hoặc.

“Em muốn nói gì?” Cậu nhàn nhạt hỏi.

Tô Diệu Diệu cười híp mắt: “Sáng nay bố mẹ tặng quà sinh nhật cho em, bọn họ còn nói đợi khi nào em đi học quen được bạn tốt, đến sinh nhật các bạn cũng sẽ tặng quà cho em.

”Tạ Cảnh Uyên: “Em muốn anh tặng quà cho em?”Ánh mắt Tô Diệu Diệu tràn đầy mong chờ, nhưng lại nói: “Nếu như anh coi em là bạn tốt.

”Tạ Cảnh Uyên không có bạn bè, trước tu hành không có, sau tu hành cũng chỉ có sư huynh đệ đồng môn.

Lần đầu mèo yêu nghiêm túc làm người, có hơi tham lam một tí cũng không có gì.

“Nghĩ xem muốn cái gì?” Tạ Cảnh Uyên hỏi, tài sản hiện tại của cậu nhóc chủ yếu gồm các loại sách tranh và đồ chơi, vố là hai người cùng xem và chơi nên hẳn là bé con sẽ không có hứng thú.

Ánh mắt Tô Diệu Diệu sáng lên, ám chỉ vô cùng rõ ràng: “Em thích đồ lấp lánh.

”Tạ Cảnh Uyên lập tức nghĩ tới vòng tay vàng Tạ Vinh mua cho bọn họ hồi năm mới, cậu và Tô Diệu Diệu đều có.

Vàng là tài sản đáng giá, cậu không thích đeo nên bà nội Đào đã thu lại.

Nếu cậu lén lấy rồi đưa cho Tô Diệu Diệu, bà nội Đào sẽ cho rằng của cải trong nhà bị trộm, nếu cậu trực tiếp thương lượng với bà, cho dù bà có bằng lòng mang tặng thì vợ chồng Tô Minh An cũng nhất định không nhận, sẽ yêu cầu Tô Diệu Diệu trả lại.


Tạ Cảnh Uyên giải thích cho mèo hiểu.

Tô Diệu Diệu rất thất vọng, làm người khó quá.

Tạ Cảnh Uyên: “Đây đều là đạo lí làm người, em phải nghiêm túc học.

”Tô Diệu Diệu lơ đãng gật đầu.

Tạ Cảnh Uyên nhìn dáng vẻ thất vọng của cô bé, suy nghĩ một chút rồi đi ra ngoài, lúc quay lại trong tay có thêm một thanh socola.

Tạ Cảnh Uyên không thích thứ đồ ăn vặt ngọt ngấy này, nhưng nhóc biết Tô Diệu Diệu cũng không ăn đủ.

Nhìn thấy socola, mắt Tô Diệu sáng lên, vội đoạt lấy.

Cô bé nhanh chóng ăn hết miếng socola, còn chưa đã thèm mà liếm môi, liếm cả những ngón tay đã cầm socola.

Tạ Cảnh Uyên cau mày nói: “Không được liếm tay.

”Động tác của Tô Diệu Diệu ngừng lại.

Tạ Cảnh Uyên cầm chiếc khăn lông bên cạnh lên, giúp cô bé lau đôi bạn tay bị bẩn.

Khoảng cách của hai người rất gần, Tô Diệu Diệu nhìn cậu rồi bỗng chu cái miệng nhỏ, hôn lên mặt Tạ Cảnh Uyên.

Toàn thân Tạ Cảnh Uyên cứng đờ.

Tô Diệu Diệu cười hì hì: “Bố nói nụ hôn của con gái rất quý giá, không thể tùy tiện hôn người khác, cũng không thể để người khác tùy tiện hôn, em hôn đạo trưởng một cái coi như là tặng quà sinh nhật cho anh nha.


”Tạ Cảnh Uyên nhìn con mèo trước mặt bằng ánh mắt phức tạp.

Cậu từng chứng kiến con mèo này hấp thu nguyên khí của một ân khách lầu xanh, lão yêu có tâm tính ác độc, khi làm chuyện này cũng sẽ tràn đầy mùi vị tà ác, nhưng nó thì khác, vừa mới biến hóa, ngây thơ coi hấp thụ nguyên khí thành phương thức tu luyện, lúc dây dưa với ân khách, đôi mắt nó sạch sẽ, trái với ánh mắt dâm tà như người thu lợi của tên ân khách.

Hoặc có lẽ, đây chính là một con mèo yêu ngây thơ không rành thế sự, rồi lại biến thành một đứa trẻ hồn nhiên thiếu hiểu biết.

Tạ Cảnh Uyên dùng tay lau chỗ Tô Diệu Diệu hôn, lòng bàn tay có một vết bẩn màu nâu, đó là socola từ miệng bé để lại.

Tạ Cảnh Uyên cực kì ghét bỏ nhìn cô bé: “Bẩn lắm, đừng dùng nụ hôn làm quà, không ai thích đâu.

”Con bé còn nhỏ, tạm thời cứ giải thích như vậy đi, đợi khi nào đi học rồi sẽ tự học được đạo nam nữ chung sống thôi.

Tô Diệu Diệu bị ánh mắt của cậu đả kích.

Mèo ưa sạch sẽ, cô bé cũng không ngoại lệ, luôn giữ bộ lông trắng như tuyết, đây là lần đầu bé bị người ta chê bẩn.

Không cần Tạ Cảnh Uyên nói thêm cái gì, Tô Diệu Diệu đã tự đi súc miệng.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận