Đảo Tường Vy

Thuỷ Tiên.

Rất lâu, rất lâu sau, cô từng mơ về một người đàn ông. Mơ thấy anh nhờ người tới, kêu cô đi gặp anh. Cô đi theo người dẫn đường, hình như tới một thôn nọ, rất giống cái thôn nhỏ nằm sâu trong núi Giang Nam mà thời bé cô đã từng sống. Những lúc xuân về lại có gánh hát tới đình làng diễn. Nhưng mọi thứ nhìn thấy trong mơ chỉ là một cái sân khấu. Bên trên diễn những gì, không thể nhớ nổi. Chỉ nhìn thấy anh đứng xem lẫn trong đám người đang đứng dưới sân khấu xem hát.

Anh quay lưng về phía cô, mặc đồ đen. Cánh tay trái bị thương vẫn chưa khỏi. Tuy không nói ra nhưng khiến người ta có cảm giác như thể vết thương cũ rất đau đớn. Anh vẫn có dáng như cô hằng yêu thích. Trầm lắng, kín đáo. Tuyệt đối không bao giờ thổ lộ với cô gái anh yêu về những thứ anh nghĩ. Quay người lại nhìn thấy cô, anh cũng không nói gì, mặt như thể hơi cười, nhưng cũng rất lặng lẽ. Rồi lách qua đám đông, định bỏ đi.            

Cô đi theo anh. Cô biết anh muốn cô đi theo, nhưng không nói ra. Cứ đi theo anh. Đi mãi tới một căn hộ xa lạ. Kết cấu của căn hộ này chỉ có một cửa, mọi lối đi trong đó đều thông nhau. Nhưng lại không nhìn thấy gì. Anh đi vào gian phòng bên trong, có rất nhiều người đang chờ đợi. Anh bắt đầu nói chuyện với họ, sắp xếp mọi việc. Như thể anh vẫn đang làm công tác cần lãnh đạo rất nhiều người làm việc.

Cô chờ anh ở gian phòng bên ngoài. Cứ đợi mãi. Có vài chàng trai trẻ làm việc cho anh bước vào, cứ trò chuyện với cô, như muốn an ủi và cố gắng tạo nên bầu không khí vui vẻ. Nhưng anh mãi vẫn không chịu ra, cũng không nói với cô câu nào.              

Cô cố tình chờ ở đó. Lòng thầm nhủ, em sẽ đợi anh. Như một trò chơi. Cô nhắm sẵn anh. Em nhận ra ngay sự bạc nhược trong trái tim anh. Chỉ là xem anh chơi theo cách nào. Có nỗ lực, có tháo chạy, có cố chấp đều vô dụng. Cô không chủ động, không tiến lên, không thể hiện. Cô muốn so với anh, xem ai trầm mặc hơn. Ai thô bạo hơn ai. Sợ gì kết quả cuối cùng của cuộc thi, chỉ là quên lãng lẫn nhau mà thôi.

Nhưng rốt cuộc vẫn là một việc quá sức. Thời gian để quên một con người có lẽ cũng lâu như khi nhớ tới. Và cuối cùng, những thứ mà bạn nhìn thấy được, vãn chỉ là sự tĩnh lặng của mình. Như thể chưa từng yêu. Mọi giới hạn đều quá mơ hồ. Ở bên trái. Cũng có thể bên phải. Thứ mà chúng ta yêu, vẫn chỉ là bản thân tình yêu. Có hay không con người đó đã không còn quan trọng.            

Trưa mùa Đông, cô một mình đi chợ hoa tìm mua thuỷ tiên. Mặc chiếc áo khoác đen, quần bò bẩn. Đội chiếc mũ len xanh, đi đôi giầy thể thao, đi một con đường rất dài trong ánh nắng yếu ớt và gió lớn hun hút. Trong chợ hoa có hương thơm và hơi ẩm ướt. Cô xọc tay vào túi áo khoác, lặng lẽ ngắm cậu thanh niên muốn về nhà ăn Tết, ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ cắt thuỷ tiên trong một chiếc làn lớn. Im lặng mãi, ngồi xuống bên cạnh ngắm.

Cậu ta hỏi, Cô có thích chúng không? Cô gật đầu. Hỏi, Sao những chiếc lá này vàng thế? Cậu ta đáp, cho tắm nắng là ổn thôi. Cứ gặp ánh nắng, chúng tất xanh lại. Chà. Cô gật đầu. Chọn lấy bốn củ thuỷ tiên đã cắt sẵn. Xách thuỷ tiên ra khỏi chợ. Gió lớn lại ào ạt. Cô lấy khăn quàng che mặt, đợi xe bên đường. Trời tối rất nhanh. Mãi mới gọi được một chiếc tắc xi. Ngồi ở ghế sau, cô xoa lòng bàn tay lên gò má cứ đờ ra vì lạnh buốt. Củ thuỷ tiên nhô lên một chiếc lá bé xíu đã ngả vàng. Cô cúi xuống, khẽ hôn lên nó. Ngoài cửa kính xe đã bắt đầu có tiếng lộp độp nhè nhẹ. Là những hạt tuyết nhỏ. Sắp có một trận tuyết to dầy.

Nhẹ hoặc nặng.           

Sau khi chia tay, không hề gọi điện cho nhau. Thỉnh thoảng có vài tin nhắn những mất hút rất nhanh chóng. Đó là kết cục mà cô có thể dự cảm và định sẵn. Chắc chắn sẽ là như vậy. Cô không bao giờ liên lạc với anh. Anh cũng không liên lạc với cô. Không phải dàn dựng. Chỉ thuận theo tự nhiên, đem hết những dấu ấn của nhau bị thời gian xoá mờ sạch sẽ. Những gì nhớ được đều chỉ vì muốn quên lãng. Họ là những người giống nhau. Y hệt nhau. Vì thế khi gặp ngay phút ban đầu, họ đã nhận được nhau và hiểu sự tồn tại giả tạo của sự nhận biết đó.           

Sau khi chúng ta chia tay.

Chậm rãi, từ tốn, thu dọn tất cả những thứ hiện có. Lò sưởi trong nhà quá nóng, nhiệt độ trong phòng có thể lên tới ba mươi độ. Có lúc cô chỉ mặc một chiếc quần ngủ bằng vải sợi bông in những bông hoa li ti và một chiếc áo ngực màu đen cứ đi hết phòng này sang phòng khác. Mất mười lăm tệ trong một tiệm hớt tóc đầu phố, cắt sạch đám tóc vừa nhú dài. Cô bắt đầu mê để tóc ngắn, không muốn mất tâm trí vào phần trên. Gội xong đầu cô có thể khô ngay lập tức, cũng không cần phải chải tóc. Cảm thấy có thể vứt bỏ bất kỳ thứ gì vướng víu.            

Mua một đôi giầy thể thao màu đỏ to đùng. Tóc ngắn tũn, đi giầy thể thao, nom cô như một thiếu niên gầy còm.

Thời gian đó, cô trở nên vô cùng trĩu nặng, như thể vùi mình xuống đáy biển sâu cả ba nghìn mét. Một màu xanh âm u trùm phủ. Chỉ có rong biển mềm mại như tơ lắc lư lay động. Thời gian bập bềnh như bụi trần. Cô biến thành một chú cá trầm cảm bơi đi bơi lại. Không phát ra tiếng nào. Chỉ bơi tới, lại bơi đi... Rồi chìm đắm.           

Đột nhiên thấy cơ thể và trái tim mình cứ tĩnh lặng như thế. Như thể không có một chút âm thanh gì. Như mọi tiếng động đều im bặt. Có thể giành được tự do.           

Cô tới nhà hát. Xem "Mẫu đan đình". Liên tục trong ba đêm. Giọng hát sao quyến luyến dằng dai nhau như thế. Khẽ thở dài từng tiếng. Sau khi Liễu Mộng Mai thề thốt ở Hải Cô Thạch, đã hỏi Đỗ Lệ Nương tại sao lại rơi lệ. Đỗ Lệ Nương dùng một giọng ca dài uyển chuyển, cảm tạ tình cảm sâu nặng, không ngờ nước mắt cứ tuôn rơi. Cô gái trẻ ngồi bên cũng bắt đầu lấy tay lau nước mắt. Xung quanh đều có tiếng sụt sịt.

Vâng. Chuyện như thế đã xảy ra trong một vở hát cổ từ rất lâu. Cách của tình yêu và đủ mọi dạng mục đích. Chỉ có nguyên nhân khởi đầu của tình yêu đều giống nhau: đến từ những ảo tưởng đeo đuổi sự quay về êm ả mà chúng ta hàng khát khao. Nó không phải là lương thực của chúng ta. Không phải là gốc rễ của chúng ta. Nó. Chỉ là. Chỉ là ảo tưởng. Vì vậy tất thảy mọi thứ vốn nhẹ nhàng đều trở nên rõ nặng. Nhưng có nặng mấy cũng không thể nặng hơn nỗi cô độc mà chúng ta cho rằng có thể bị trả giá và dựa vào. Trong bóng đêm, cô khẽ cười một mình.           

Phút hạ màn đã tới. Trên sân khấu và trong khán phòng đột nhiên đèn đóm sáng trưng, đám người ầm ầm đứng dậy ra về. Cô nghe thấy tiếng cơ thể mình nhổm dậy. Soạt một cái. Quyết đoán, nhẹ nhàng, giống như đặt những củ thuỷ tiên nọ lên bàn. Từng bông hoa trắng tinh khiết nở tung. Cô đã hiểu trước khi chúng bị biến thành vàng úa và khô héo, phải lấy ngay kéo, soạt soạt cắt bỏ bông hoa từ đầu cành, rồi đặt chúng vào bát sứ đựng nước sạch, ngắm chúng chết dần.

Phải rất lâu sau, cô đột nhiên nhận được một tin nhắn của anh. Anh kể, Anh đang ở một huyện trên thảo nguyên cực kỳ lạnh lẽo. Vì công việc, anh đã ở đây năm ngày. Anh thấy mình rất già, rất mệt mỏi. Đột nhiên rất nhớ em. Rất muốn gọi điện cho em.           

Cô nhớ lại lần đầu tiên gặp anh. Những động tác anh thường có. Luôn có thói quen lấy hai tay ôm mặt, ra sức chậm rãi chà xát. Toàn thân mệt mỏi và trầm tĩnh. Như thể anh là một chàng trai già trước tuổi. Anh dừng lại ở thế giới này vì một nguyên nhân không rõ tại sao. Có thể trốn chạy bất kỳ lúc nào, như vẫn đang mai phục. Nhưng anh không gọi điện cho cô. Cô cũng không gọi điện cho anh. Cô chỉ nhẹ nhàng xoá đi tin nhắn đó. Delete. Như thể đó la sự lựa chọn cuốn cùng mà cuộc sống có thể đem lại. Không có bất kỳ phạm vi và năng lực nào có thể chọn được. Cũng giống như khi xảy ra tình yêu. Dù cho họ là người mà bên kia đã xác nhận.

Chia tay chẳng qua chỉ là một việc trong khoảnh khắc. Mỗi người đều bận đi những ngả đường khác nhau. Nhưng tôi là một người không bao giờ chuẩn bị. Không chuẩn bị tiến lên. Cũng không chuẩn bị lùi lại. Đúng vậy. Chúng ta bắt đầu dần già đi. Hãy để chúng ta quên nhau, không nói năng, đi tới trước mặt thời gian. Như vậy rất hay. Tôi đã thừa nhận và đã chấp nhận. Tôi chỉ là một cô gái cố chấp và trầm lặng dừng lại ở nơi cũ, khẽ nghe thấy tiếng lòng chào với anh, Tạm biệt, người yêu của em. Chúng ta sẽ không bao giờ gặp nhau nữa.           

Tất cả mọi ký ức đều chìm dưới đáy biển sâu. Nước che đậy mọi hình dáng, mùi vị, âm thanh, nhiệt độ... Thời gian nuốt chửng chúng ta. Tình cảm của chúng ta cứ rơi rụng không rõ tại sao. Tốn công vô ích.           

Đại dương. Nơi đây vẫn chỉ là đại dương.

Khoảnh khắc.    

Tôi đề nghị, Hút hết điếu này, chúng mình về nhé! Lúc đó sàn nhảy đã trống trơn, như một rừng cây hoang vắng sau khi bầy chim vỗ cánh bay đi. Chúng ta tới thăm nhau, tìm không ra đường về. Hãy để màn đêm êm dịu phủ kín đôi mắt. Hãy để em trở thành đứa con gái bé bỏng của anh. Mang theo Mai Hoa Lộ và Đài Tiên mỏng mảnh. Muốn nhắm mắt lại, để ngủ ngon.     

Tôi đề nghị. Hút hết điếu này, chúng mình về nhé! Trong bóng tối, ngón tay anh mải miết tìm kiếm chốn mềm mại của linh hồn. Muốn em dừng lại nơi đây, nhưng lại không biết ánh sáng đã tan rồi. Trái tim em giống như đoá hoa sen, cứ nở mãi, nở mãi, không biết cụp lại. Anh muốn đưa em đi đâu. Tình yêu của em.

Lúc này, xin chớ quên rằng, em chỉ là đứa con gái bé bỏng của anh. Khi yêu em, anh chỉ là người người cha đáng kính của em. Như thể phải dồn nỗi thất vọng của anh đổ vào một cái lọ hoàn toàn mới. Lúc đói khát, hái một quả trước khi rụng xuống.           

Không cần chờ đợi tin gì. Chúng ta là những kẻ kết thúc của nhau.           

Vì vậy em nói, Hút hết điếu này, chúng mình về nhé!           

Anh yêu ơi. Anh là người em yêu.          

Chỉ là một khoảnh khắc mà thôi./. 

-- Hết --


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui