Đào Viên Tương Ngộ

"Ngài làm cái gì? Mau thả ta xuống!"

Ca ca làm như không nghe thấy tiếng la hét của người trong lòng, cũng làm lơ luôn vùng vẫy kháng cự của nàng, vẻ mặt kiên định bước đi, đích đến hiển nhiên là Phù Dung viện của mẫu thân.

"Mộ Dung Kiệt." Thu Minh đánh đấm hết sức, cuối cùng vô lực tựa vào lồng ngực ấm áp của người yêu, dịu giọng: "Nếu chàng yêu ta thì đừng khiến ta tự dày vò bản thân như thế, thả ta xuống đi, chuyện này chẳng thể tới đâu cả."

"Như thế nào là không thể đi tới? Ta yêu thương nàng, nàng vậy nhưng lại dễ dàng buông tay." Ca ca nhíu mày, vòng tay siết chặt thêm một phần: "Trở thành thê tử của ta đi Thu Minh, ở bên nhau đến cuối đời được không?"

Thu Minh cắn răng, lắc đầu: "Không, ta không thể trở thành thê tử của chàng, không thể."

"Tại sao không thể? Thu Minh, nàng nói cho ta nghe, tại sao không thể?"

Ngón tay thon dài của ca ca bám thật chặt lấy bờ vai run rẩy của Thu Minh, chặt đến nỗi khớp xương tái nhợt lộ ra rõ ràng.

Thu Minh bật khóc, nàng cố sức thoát khỏi ca ca, giọng nói nức nở: "Ta là con gái của một thương nhân, sau đó còn lưu lạc trong thanh lâu! Chàng nói đi, liệu mẫu thân phụ thân của chàng có muốn con trai mình lấy một kẻ như ta làm thê tử hay không? Ta yêu chàng, nhưng ta ích kỷ, ta muốn làm thê không muốn làm thiếp, không muốn ngồi ngẩn ngơ trong hậu viện ngóng chờ chàng, không muốn yêu chàng trong sự sẻ chia với người khác. Chàng nói đi, người đời rồi sẽ nghĩ thế nào? Gia đình chàng sẽ nghĩ thế nào?"


"Nàng quản quá nhiều." Ca ca lạnh lùng nói, y ép chặt thân thể mảnh mai của giai nhân vào lòng. "Ta không quản được như nàng, cũng chẳng muốn suy tính miệng lưỡi thế gian. Ta chỉ biết, đời này kiếp này, người ta muốn cùng kết tóc chỉ có thể là Thu Minh. Đừng ai nghĩ ngăn cản được, kể cả nàng."

Thu Minh nghẹn lời, không ngờ ca ca của ta lại bá đạo như vậy.

Ta cùng tỷ tỷ đi theo hai người đến Phù Dung viện, trong lòng thật ra cũng có chút lo lắng. Thân thế của Thu Minh... ta vốn không có nói hết cho mẫu thân nghe, chính là việc nàng ấy từng lưu lạc ở thanh lâu. Nghĩ đi nghĩ lại, cho dù gia đình ta cởi mở, cũng khó ai chấp nhận một cô nương như thế làm con dâu mình.

Tâm ý ca ca đã quyết, thôi, ta đành vào trong hỗ trợ, hết sức nói đỡ cho họ vậy, còn nước còn tát.

Đám gia nô thấy ca ca ta bế một cô nương hùng hổ đi vào, rất biết điều mà lui ra hết. Trong sảnh chỉ còn mẫu thân đang nhàn nhã uống trà, còn có nương bên cạnh, còn có...

Ông trời ơi! Sao phụ thân cũng ở chỗ này?

Ta gấp rút đến đầu đầy mồ hôi, gào thét trước mẫu thân thì thôi đi, còn làm loạn trước mặt phụ thân nghiêm khắc của ta chính là tự - tìm - đường - chết.

Ta gấp, Thu Minh còn gấp hơn, nàng mở lớn mắt, cố hết sức đẩy ca ca: "Không cần! Mộ Dung Kiệt, mau dừng lại! Ta nói dừng lại!"

"Sợ?" Ca ca cười ngất, hừng hực khí thế đi vào. "Cũng tốt, ta đây tiện thể xin phép phụ thân luôn. Thu Minh, nàng chạy không thoát rồi."

Ca ca của ta mạnh miệng thế thôi, trong lòng y chắc đang nổi sóng từng cơn, ai mà không biết chiến thần không sợ trời không sợ đất chỉ đặc biệt sợ thừa tướng phụ thân chứ. (sau này thêm sợ vợ nữa)

Không gian yên tĩnh bị ca ca hùng hổ quấy rối, mày kiếm sắc bén của phụ thân nhíu lại,ánh mắt lạnh lùng chiếu đến: "Mộ Dung Kiệt, ngươi lại đang hồ nháo cái gì, lễ nghi quy tắc ném đi đâu hết rồi?"

Thu Minh vội vàng thoát khỏi ca ca, hạ người quỳ xuống: "Lão gia, Thu Minh biết tội, tất cả đều tại nô tỳ, đều tại nô tỳ..."


Phụ thân liếc mắt sang ca ca: "Thế này là sao?"

Ca ca cầm tay Thu Minh, lôi kéo nàng đứng dậy, vẻ mặt có chút tối tăm: "Nàng không phải nô tỳ, đừng tự hạ thấp mình như thế."

"Hỗn xược!" Phụ thân quăng ly trà xuống đất, mang theo khí thế lạnh lẽo quát lớn: "Mộ Dung Kiệt, ngươi quỳ xuống cho ta!"

Ca ca phịch một tiếng, thẳng lưng quỳ trước mặt phụ thân, vẻ mặt nghiêm chỉnh: "Phụ thân, nhi tử có tội."

"Ngươi có tội! Biết vậy còn làm? Ta dạy ngươi ép buộc con gái nhà lành, dạy ngươi phá cửa xông vào biệt viện của người khác hay sao?"

Ép buộc con gái nhà lành... Nghe cũng thấy đúng đúng...

Thu Minh đã nghiêm chỉnh quỳ xuống, run run: "Lão gia, xin đừng trách phạt tướng quân, ngài ấy không cưỡng ép ta, xông vào đây đều do ta khiến ngài ấy quá tức giận mà quên mất lễ nghi."

"Thu Minh cô nương? Cô nương cứ đứng dậy trước đã."

Mẫu thân ta rất hay nhờ Thu Minh làm chút việc nhỏ, vì thế phụ thân đối với nàng khá quen mặt.


Thu Minh cắn môi nhìn sang ca ca, cuối cùng nhẹ nhàng đứng dậy, lùi lại phía sau.

Không khí căng thẳng muốn chết, ta vội vàng đưa mắt cầu cứu nhìn nương, vẻ mặt đáng thương ít khi trưng ra giờ đã có chỗ dùng.

Nương khẽ ho một cái, dịu dàng lên tiếng: "Lão gia, hay may cứ nghe Kiệt nhi trình bày một chút? Trước nay nó vẫn luôn biết lý lẽ, hôm nay kích động như vậy, hẳn là có chuyện quan trọng."

Khuôn mặt mẫu thân tràn ngập ý cười, tủm tỉm đưa tới cho phụ thân một ly trà khác. Mỹ nhân ôn nhu dịu dàng như nước, thành công khiến cho nét nghiêm nghị trên gương mặt phụ thân từ từ dãn ra, giọng nói cũng mềm mỏng đi đôi chút:

"Tốt lắm. Ta cho phép con giải thích, sao bỗng nhiên lại mất kiểm soát như vậy?"

Dây thần kinh vừa được thả lỏng, vì câu nói của phụ thân mà lại căng lên như dây đàn. Đến rồi, thời khắc nguy hiểm nhất chính là lúc này.

Ca ca ngẩng cao đầu, ánh mắt y sáng ngời , kiên định nói từng chữ: "Con muốn thú Thu Minh làm thê tử!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận