Tuyết rơi càng lúc càng dày.
Đã ba ngày từ khi ta đến nơi này. Mọi thứ yên ổn giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, thậm chí nếu như không phải Bạch Ngân ngày ngày mang thuốc tới, ta cũng quên mất mình đang bị bệnh.
Cơ thể không có cảm giác khác thường, lẽ nào thuốc của Tuyết công tử tốt như vậy?
Trên người khoác áo lông cáo ấm áp, ta lén lút lúc Bạch Ngân không ở đây, mang ô ra ngoài, đứng trong rừng đào mà ngẩn người. Lúc này, trên cành cây khẳng khiu đã nhú ra những búp mầm nho nhỏ, đợi đến mùa xuân, hoa đào sẽ nở rộ, cả khu rừng tràn ngập sắc hồng xinh đẹp.
“Thanh Kỳ cô nương, có những thứ không phải của mình, vậy thì cũng đừng nên vọng tưởng.”
Nhưng là, ta nào có vọng tưởng cái gì?
Thở dài một hơi, vẫn là nên sớm quay về thôi, còn phụ thân mẫu thân dưới kia, ta lo lắng cho họ biết bao.
Nói đến dưới kia, ta ở chỗ này giống như tượng gỗ cái gì cũng không rõ, chỉ biết qua lời Bạch Ngân nói mọi chuyện vẫn tốt, còn Tuyết công tử từ lúc được đưa lên đây ta chưa một lần gặp qua.
Tuyết rơi phủ kín trên ô, ta khẽ xoay một vòng, muốn tiến sâu hơn vào rừng đào. Mong rằng lúc Bạch Ngân quay lại, nàng sẽ không tức giận ta không biết giữ gìn sức khỏe.
Nửa diện tích của núi Tuyết để trồng hoa đào, ta cũng chẳng hi vọng đi hết được rừng đào này, chỉ là thích đi, vậy thì đi. Chừng trăm bước chân, những cây đào ngày một lớn hơn, trồng sát vào nhau, cành này cuốn lấy cành kia.
Tầm mắt đột nhiên bắt được một làn vải trắng phất phơ. Ta nghi hoặc tiến lại gần, xa xa sâu trong khu vườn là một chiếc áo mắc trên cành đào, đang nhẹ nhàng theo gió mà lay động.
Áo trắng, của ai?
Dù sao ở đây hầu hết mọi người đều mặc bạch y, đứng từ chỗ này trông ra, không thể phân biệt được là của nam hay của nữ.
Ta đoán... để quên? Hay là gió thổi?
Gió thổi xuyên qua rừng đào? Chắc là không có khả năng.
Bước chân tiến tới, ta vươn tay với lên, gỡ xuống chiếc áo hờ hững trên cành cây. Làn vải mềm mại mát lạnh, vạt áo thêu vân mây chỉ bạc tinh tế, vai khá rộng, hẳn là của nam nhân.
Vừa định treo lại bạch y lên cành cây, gió lạnh thổi tới mang theo hương trầm trên áo bay vào mũi. Ta giật mình, suýt chút nữa đã quăng cái áo trong tay xuống.
Có phải... là của người kia? Sao chàng lại để quên ở trong này?
Ta hoang mang ngó nghiêng ngó dọc, do dự không biết nên để lại hay mang về trả lại cho Tuyết công tử. Để lại thì tiếc, mang về... dù sao cũng là y phục của nam tử.
Thôi. Về nói lại với gia nô, bảo họ vào lấy là được rồi.
Đúng lúc ta định quay người rời đi, phía sau đột nhiên vang lên tiếng động. Ta nghi hoặc dừng lại, lắng tai nghe, giống như là tiếng nước? Nhưng giữa rừng đào hoang sơ này, giữa trời tuyết giá lạnh như vậy, ở đâu ra nước?
Cây đào mọc quá cao, quá dày, ta loay hoay một hồi mới vén qua lớp lớp cành cây, trên tay cầm theo chiếc áo. Vừa lách qua, ngay lập tức bị cảnh tượng trước mắt dọa cho ngây người.
Hồ nước! Thật sự có hồ nước, lạ lùng là nó không bị đóng băng, quan trọng hơn, có một người ngâm mình trong thời tiết như thế này.
Ai kia da trắng như ngọc, đứng từ phía này nhìn sang, chỉ thấy mái tóc đen ướt sũng quấn quanh tấm lưng thon gọn, cánh tay xinh đẹp hờ hững đặt trên mặt nước, giống như thật sự có điểm tựa bên dưới.
Tim ta đập thình thịch trong lồng ngực, hai chân tê cứng không dám nhúc nhích. Mãi đến khi người đó từ từ quay lại, ta mới giật mình hốt hoảng trốn sau thân cây.
Đầu óc hỗn loạn, một lúc sau, giọng nói trong trẻo quen thuộc của Tuyết công tử truyền tới:
“Ai ở đó?”
Ta bị câu hỏi của chàng dọa cho hồn vía đều bay mất, không kịp suy nghĩ nhiều, nhanh chóng nhấc chân định chạy trốn.
“Xoạt!”
A, áo choàng bị mắc vào cành đào rồi!
Ta cứng người, vừa toan cởi áo choàng, giọng nói của người kia lại vang lên, âm thanh cách ta rất gần: “Thanh Kỳ?”
Ta bị dọa cho dựng đứng, phắt một cái quay người, ngay lập tức chống lại con ngươi đen thâm thúy của chàng.
Khuôn mặt tuyệt mĩ của chàng đầy vẻ ngạc nhiên, tròng mắt trong trẻo sáng ngời, mái tóc ướt sũng, trên người chỉ mặc một chiếc quần dài màu trắng.
“Tuyết... công tử, xin thứ lỗi, ta...” Ta túng quẫn vô cùng đáp, vừa nhìn đến người trước mặt, tầm mắt vội vàng lảng tránh sang nơi khác.
Quá đẹp. Quá...
Bỗng nhiên, ta cảm giác cánh mũi nong nóng, chất lỏng ấm áp chảy xuống khóe môi. Ta sững sờ đưa tay lên lau, nhìn tới màu đỏ chói mắt, mất một lúc mới nhận thức được chuyện gì đang xảy ra.
Cái... gì... Không thể... nào!
Đôi mắt đen của Tuyết công tử chiếu đến khuôn mặt lem luốc của ta, khóe môi chàng hơi kéo lên: “Thanh Kỳ, nàng...”
Trời ạ! Ta cuống quýt đưa hai tay ôm mặt, xấu hổ đến cực điểm lùi về phía sau, nói mà như khóc: “Mạo phạm rồi, ta... ta sẽ đi khỏi đây ngay lập tức!”
Tiếng cười khe khẽ của Tuyết công tử truyền tới, sau đó là một đôi tay lành lạnh kéo ta lại: “Nàng không muốn chảy máu đến chết chứ? Ngồi xuống đây.”
Ta rất muốn xua tay rời đi, đáng tiếc cả hai đều dùng để bịt mũi mất rồi.
Tuyết công tử gỡ ra áo choàng mắc vào cành cây của ta, đỡ ta ngồi xuống bệ đá gần đó. Chàng khẽ nhíu mày, dịu dàng nói: “Nàng bỏ tay ra đi.”
Bỏ tay ra? Ta theo bản năng lắc đầu ngay lập tức.
“Ngoan.” Giọng nói của chàng xen lẫn tiếng cười: “Một chút thôi.”
Ta ngập ngừng giây lát, cuối cùng chán nản buông tay, trong lòng xấu hổ vì khuôn mặt lem luốc của mình hẳn rất buồn cười.
Ngón tay thon dài của Tuyết công tử đưa lên, nhẹ nhàng đặt trên môi ta. Ta giật mình, nghi hoặc nhìn vào đôi mắt sáng ngời của chàng.
Đột nhiên, chàng cười rất đẹp.
Tim lại nảy lên, đập nhanh thật nhanh. Ta giống như bị đôi mắt đen sâu thẳm kia hút đi linh hồn, chỉ biết chăm chăm nhìn dung nhan tuyệt mĩ trước mặt, vành tai hồng rực như ráng chiều.
Ngón tay lành lạnh của chàng từ từ vẽ quanh viền môi nhợt nhạt của ta, thật chậm, xúc cảm tinh tế mềm mại như lụa thượng đẳng, dịu dàng vuốt ve, tựa như lông chim ngưa ngứa. Ta ngồi im như phỗng, chẳng thể phản kháng, bởi vì đã trót đắm chìm vào mất rồi.