“Hàn Băng, tại sao ngươi đều phải giết chết bọn họ?” Nếu có thể, nàng vẫn là hy vọng ai cũng còn sống.
“Bởi vì bọn họ là tử sĩ, nếu không giết bọn họ, bọn họ tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua.”Hắn hiểu được tâm địa nàng thiện lương, cho nên nói lời giải thích với nàng.
Tử sĩ đã trải qua huấn luyện đặc biệt, dù có chết vẫn phải quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ sát thủ. Cho nên nếu hắn không giết chết bọn họ, bọn họ không thể không giết chết Liễu học sĩ.
Nhã Lệ hiểu được gật gật đầu, rồi mới hỏi: “Chúng ta hiện tại một đường đi theo bọn họ sao?”
“Ta là tính như vậy, ta sợ sẽ có một đám tử sĩ nữa lại đến đuổi giết cha nàng. Cho nên phải đi theo phía sau bọn họ, bảo hộ cha nàng an toàn.”
“Hàn Băng, cám ơn ngươi.” Trong mắt nàng tràn ngập cảm kích, thành tâm nói với hắn.
Hắn nhún nhún vai không có đáp lại, ngẩng đầu nhìn mắt sắc trời rồi nói với nàng: “Ta xem bọn họ sẽ ở qua đêm cách đó không xa, chúng ta phải nhanh lên tìm nơi dừng chân.”
Sau khi bọn họ theo đoàn người Liễu học sĩ, thấy bọn hắn trú chân tại một căn miếu đổ nát. Lĩ Hàn Băng phán đoán, sát thủ tạm thời sẽ không đến liền mang theo Nhã Lệ vào (tiểu khách điếm: khách sạn nhỏ) cách đó không xa tìm nơi ngủ trọ.
Hắn dặn dò tiểu nhị mang đồ ăn lên đặt trên bàn rồi cùng Nhã Lệ dùng bữa.
Hắn trầm tư một lát, đột nhiên hỏi: “Ta không hiểu, người hãm hại cha nàng đã làm hại cha nàng danh dự bị hao tổn, thậm chí có khả năng mất đi tính mạng. Vì sao còn muốn đuổi tận giết tuyệt đối với cha nàng.”
Nhã Lệ dừng đũa, gật gật đầu nói: “Nghe ngươi nói như vậy, ta cũng hiểu được việc này thật sự rất kỳ quái.”
“Đúng rồi, Nhã Lệ, cha nàng từng giao cho nàng cái gì sao?”
“Cái gì?” Nàng suy nghĩ một chút, đừng lên đi đến bên giường, từ trong bao quần áo xuất ra một vật gì đó đưa cho hắn, “Đó là một nghiên mực, cha muốn ta luôn mang theo bên mình. Khi đó ta thực kinh ngạc, không ngờ cha đặt nó ở dưới đáy giường của ta. Nhưng mà ta xem nó không có chỗ nào đặc biệt.”
Lí Hàn Băng sáng mắt lên. Hắn chỉ biết nghiên mực này nhất định có tầm quan trọng, nói không chừng có thể khiến cho hắn tra ra được một ít manh mối. Nếu không hề có một chút rõ ràng thì chỉ có thể luôn ở tư thế chịu đòn.
Đối với việc chứng minh sự trong sạch của Liễu học sĩ, cho đến nay vẫn không có một chút tiến triển, thì ra mấu chốt lại là ở trên người Nhã Lệ.
“Ngươi phát hiện ra cái gì sao?” Thấy hắn rất có hứng thú đánh giá cái nghiên mực, trong mắt chợt lóe sáng lên thì nàng không khỏi nghi hoặc mà hỏi.
Chỉ thấy hai tay hắn hơi chút dùng sức, nháy mắt nghiên mực kia bị tách ra thành hai nửa, sau đó rút ra từ giữa khe hở một mẩu giấy. Hắn đặt nghiên mực lên bàn, sau đó mới mở giấy ra đọc. Hắnnhanh chóng xem qua, rồi mới đem giấy để lại chỗ cũ, khóe miệng gợn lên một chút tươi cười.
“Nàng bảo vệ nó cẩn thận, nó có thể cứu mệnh cha nàng.”
Sự tình cuối cùng cũng có manh mối. Vốn đối với mấy người ở bày mưu đằng sau màn kia, hắn hoàn toàn không có biết gì nên chỉ có thể đi từng bước tính từng bước. Hiện tại cuối cùng hắn cũngbiết nên xuống tay từ chỗ nào.
Nhã Lệ đặt nghiên mực lại chỗ cũ rồi hỏi hắn: “Nhìn dáng vẻ của ngươi, tựa hồ đã biết người hãm hại cha ta là ai?”
Lí Hàn Băng gật gật đầu với nàng “Ta cho rằng, nàng biết ít thì đối với nàng có lợi hơn.”
Nàng nghe được hắn không nghĩ để nàng biết chân tướng sự việc, là vì bảo hộ nàng. “Được, ta không hỏi nữa. Ta tin tưởng ngươi nhất định có thể cứu cha ta.”
Lần đầu tiên nhìn thấy hắn, nàng liền đối với hắn sinh ra cảm giác tin tưởng, đó là một loại tín nhiệmtừ trực giác. Ngay cả nàng đều không thể nói ra vì liếc mắt qua một lần liền cho là hắn. Hơn nữa mấy ngày nay ở chung càng làm cho nàng có cảm mến hắn, càng ngày càng nhanh chóng tích lũy cảmtình.
Sau khi dùng cơm xong, hắn sai tiểu nhị đưa nước ấm vào bên trong phòng cho nàng rửa mặt chải đầu, hắn nhân cơ hội này quyết định khám phá tình hình thực tế của đối thủ.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Đây là kinh nghiệm hắn rút được khi hành tẩu giang hồ. Tuy rằng hắn cá tính ngay thẳng, nhưng hắn không phải là một người không có đầu óc.
Làm hắn ngoài ý muốn là, các thế lực phía sau thế nhưng không chỉ có ở kinh thành. Gần như ở các địa phương đều có cơ sở ngầm của hắn. Xem ra, các nơi mà Liễu học sĩ phải đi qua thì trước hết hắn sẽ xuống tay xử lý một phen mới được.