p/s: Bắt đầu từ đây đổi cách xưng hô nha các tình yêu…
“Phải.” Nhã Lệ không chút do dự nhìn hắn mà nói với vẻ mặt kiên định.
Nàng biết hiện tại là nàng đang tranh thủ cơ hội duy nhất cho hạnh phúc của hai người.
Bị đôi mắt trong suốt cùng giọng điệu khẳng định của nàng làm rung động, Lí Hàn Băng nhìn nàng với vẻ mặt phức tạp.
“Hàn Băng, không phải mỗi một đôi vợ chồng đều giống như cha và mẹ chàng. Tuy rằng ta không biết bọn họ vì cái gì mà nguyện ý chấp nhận sống cuộc sống bằng mặt không bằng lòng trong quá khứ. Nhưng ta có thể nói cho chàng biết, cha ta và mẹ ta, bọn họ luôn yêu thương lẫn nhau, đây mới đúng là tình cảm vợ chồng bình thường nhưng quý giá!”
Lời của nàng làm tâm hắn dao động, nhưng vẻ lạnh lùng và cứng rắn của hắn lại không biểu lộ chút cảm xúc dao động nào.
Nhã Lệ nói với hắn bằng giọng điệu thật dịu dàng: “Tin rằng chàng hiểu được là thiếp thích chàng, muốn vĩnh viễn ở bên chàng. Như vậy có đủ để chúng ta làm bạn cả đời hay không?”
Nhìn vẻ dịu dàng của nàng, tâm Lí Hàn Băng trở nên mềm mại. Nhưng sự đau xót này đã theo hắn tám năm nên khắc sâu quá mức.
“Ta không biết.” Hắn lựa chọn làm loại người nhu nhược, trốn tránh ánh mắt chờ đợi của nàng, trốn tránh tình yêu dịu dàng của nàng.
Hắn sợ cái gì chứ? Hắn tự hỏi lòng mình.
Dưới đáy mắt hiện lên sự mờ mịt và giằng co.
Trên mặt Nhã Lệ tràn đầy thất vọng “Thiếp cũng không biết, hóa ra đối với chuyện tình cảm, chàng lại nhát gan như vậy.” Nói xong, nàng xoay người rời đi.
Nàng quyết định, nàng phải rời khỏi hắn. Nàng biết có thể cứu hắn chỉ có chính hắn. Hắn không tự đi tới thì nàng vĩnh viễn không thể ở cùng hắn cả đời.
Lí Hàn Băng nhìn nàng đi xa, hai nắm đấm cứ nắm chặt lại buông ra, há mồm muốn nói lại nói không ra lời.
Xoay người đánh một quyền lên cái cây bên cạnh, hắn đứng suốt đêm không ngủ ở đình hóng gió.
Sáng sớm hôm sau, Nhã Lệ vào cung thăm hỏi cha. Lí Hàn Băng đi gặp mặt Hoàng Thượng, hai người không có gặp nhau.
Ngày thứ ba, nàng ở lại trong cung chăm sóc cha bị ốm, còn hắn đi làm nhiệm vụ nên hai người không có cơ hội đụng mặt.
Nàng tưởng, hai người cứ sẽ như vậy mà không cần gặp lại. Có lẽ, chờ sau khi cha nàng khỏi hẳn, hai người cùng trở về Tô Châu. Dần dần, nàng nhất định có thể quên hắn.
Hắn lại nghĩ, hắn biết tuy nàng dịu dàng động lòng người, nhưng nội tâm lại cực kỳ cố chấp. Như vậy cũng tốt, vài ngày không gặp mặt có thể làm cho tâm tình hai người lắng đọng lại một chút, hắn sẽ cùng nàng nói chuyện về vấn đề hai người sau.
∞∞∞
Bảy ngày sau, thân thể Liễu học sĩ sau khi trải qua điều dưỡng đã dần hồi phục, bọn họ quyết định hôm nay lên đường về Tô Châu. Bây giờ, Liễu học sĩ đang đi đến ngự thư phòng để nói lời từ biệt với Hoàng Thượng, Nhã Lệ thì ở Hàm Nhã Các chờ đợi cha trở về.
Nhã Lệ ngồi trên ghế, có vẻ hơi đứng ngồi không yên.
Nàng không hiểu chính mình vì cái gì bồn chồn không dứt.
Hắn có thể xảy ra chuyện gì hay không? Trực giác của nàng nghĩ như vậy, nhưng ngay lập tức bác bỏ ý nghĩ của chính mình.
Mới nói phải quên hắn, thế nhưng sao trong đầu vẫn lúc nào hiện lên bóng hình hắn?
Lúc này, cung nữ thông báo Lí Nhược Thủy đến.
” Lý đại nhân, ngài đến chào từ biệt chúng ta sao?” Nhìn thấy hắn, trong lòng Nhã Lệ không khỏi cảm thấy phiền muộn.
Lí Nhược Thủy vẻ mặt nghiêm nghị nhìn nàng mà nói: “Ngươi nguyện ý đi xem Hàn Băng sao?”
Bảy ngày qua, Lí Hàn Băng từng tới nơi này tìm nàng, lại bị nàng cự tuyệt ngoài cửa. Có lẽ bởi vì thế nên khi hắn làm nhiệm vụ tinh thần không yên mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Thế là, Lí Nhược Thủy chạy nhanh đến tìm nàng, hy vọng nàng có thể đi nhìn hắn một lần.
“Hắn xảy ra chuyện?” Trực giác của Nhã Lệ cho rằng như vậy nên bối rối nhìn hắn mà hỏi.
Trong mắt Lí Nhược Thủy xuất hiện một chút vừa lòng mà cười, xem ra nàng vẫn còn quan tâm đến hắn, không giống như biểu hiện vô tình bề ngoài.
“Hắn bị trọng thương. Nàng đi theo ta sao?“
Nhã Lệ vội vàng gật gật đầu.
Khi hai người đang muốn rời đi thì Liễu học sĩ vừa trở về. Thấy thế, ông ta kinh ngạc hỏi hai người đã xảy ra chuyện gì.
Lí Nhược Thủy nói rõ ngọn nguồn. Liễu học sĩ nghe xong bèn quyết định đi cùng bọn họ.
Ở trên xe ngựa, Nhã Lệ lo lắng nhíu mày.
“Lý đại nhân, hắn võ công tốt như vậy, sao lại có thể bị thương nặng, đe dọa tính mạng?” Nàng lo lắng hỏi.
“Bởi vì này vài ngày không thấy ngươi, hắn tự nhiên phân tâm, không cẩn thận đã bị ám toán, trúng độc. Lại bị mọi người vây công, mỗi một đao đều bị thương có thể thấy được xương, hắn có thể sống đã là tính mệnh hắn lớn.” Lí Nhược Thủy chau mày, mặc dù vẫn là nói chậm rãi, trong lòng hắn cũng cực kỳ lo lắng cho Hàn Băng.
Lí Hàn Băng cố chống đỡ bản thân đến khi trở về, bộ dáng người đầy máu làm Lý Nhược Thủy cũng phải sợ hãi. Khi hắn phát hiện các vết thương trí mạng đều là do Lí Hàn Băng bị trúng độc đã lập tức triệu Thái y đến, cũng bởi vì trong hoàng cung có rất nhiều dược liệu quý, mới khống chế được độc tính.
Hắn hiểu được Hàn Băng trong lòng nhớ đến ai, trong ba ngày hắn bị thương hôn mê này, miệng lẩm bẩm những lời vô nghĩa đều là Nhã Lệ. Hắn biết, phương pháp duy nhất có thể làm cho Hàn Băng nhanh tốtlên chính là trước mắt giúp hắn giữ giai nhân lại, đưa nàng đến gặp hắn.
Về hướng đi của Liễu học sĩ và Nhã Lệ, bởi vì luôn có người bẩm báo với hắn, cho nên hắn mới biết được đường đề hắn bị cấm cửa. Lại cũng biết hai cha con Liễu gia hôm nay phải rời khỏi kinh thành, thế là hắn mới có thể “vừa vặn” chặn bọn họ lại.
Nhã Lệ nghe tin hắn bị thương nặng như vậy thì trong lòng nổi lên đau đớn khó có thể nói thành lời, hận không thể giờ phút này có thể ở bên người hắn để chăm sóc hắn. Đến nỗi nguyên nhân vì sao nàng phải rời hắn đi thì giờ phút này đã chẳng phải là trọng yếu nữa .
Liễu học sĩ nhìn thấy mắt con gái đỏ hồng đầy nước mắt, vẻ mặt lo lắng nên mặc dù nàng chưa nói ra lời, nhưng ông ta dễ dàng nhìn ra tình cảm của nữ nhi với đối phương.
Ông ta từng gặp Đao Vương một lần, một nam nhân thoạt nhìn tràn đầy chính nghĩa khí. Nếu nữ nhi thật sự thích người trẻ tuổi kia, ông có thể thừa cơ hội này mà quan sát, nhìn xem hắn có thích hợp trở thành con rể của mình hay không.
Xe ngựa nhanh chóng đi vào phủ Tể tướng, Lí Nhược Thủy lập tức đưa hai người đến Thủy Dạng Lâu.
Chỉ thấy cửa phòng rộng mở, Nhã Lệ bất chấp mọi người, chạy vội tới trước giường.
Nhìn thấy Lí Hàn Băng nửa người trên cơ hồ đều bị quấn băng vải kín, nước mắt nàng đã không tự chủ chảy xuống.
Bàn tay nàng mềm mại xoa hai má tái nhợt của hắn. Vốn là khuôn mặt hăng hái, giờ phút này trở nên tiều tụy không thôi, cả người giống như đã gầy rất nhiều, làm cho nàng vô cùng đau lòng.
Tâm tư của nàng đều dồn lên người hắn, bởi vậy không phát hiện có tiểu đồng canh giữ ở một bên. Cho đến khi nàng nghe thấy tiểu đồng nói với Lí Nhược Thủy rằng Hàn Băng đến nay cũng chưa tỉnh lại thì nàng mới lập tức đứng lên mà hỏi Lí Nhược Thủy: ” Khi nào thì hắn mới có thể tỉnh lại?“
“Thái y nói trong hai ngày này. Nếu trong hai ngày còn không tỉnh lại thì có khả năng vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại.”
“Không……” Tin tức này thật sự quá mức rung động. Nhã Lệ vừa nghe liền thương tâm khóc nức nở không thôi.
Nàng trở lại bên giường, tiếp nhận việc chăm sóc hắn, hy vọng hắn nhanh nhanh thức tỉnh.
Lí Nhược Thủy thấy thế, ý bảo tiểu đồng lui ra, rồi mới mời Liễu học sĩ cùng mình đi ra để phòng lại cho đôi tình nhân.
Nhìn khuôn mặt mà nàng yêu say đắm giờ trở nên tiều tụy không có chút máu như thế, thật giống như sinh mệnh từng giọt từng giọt chảy đi mà nàng hận chính bản thân mình. Bảy ngày qua, nàng không có lúc nào là không nhớ đến hắn, nhưng lại bởi vì hắn không cho nàng hứa hẹn liền quyết định bỏ hắn đi, nàng thật sự là rất không nên.
Ý nghĩ bọn họ hai người có khả năng trời đất xa cách mãi mãi luôn xoay quanh trong đầu nàng, làm cho nàng hối hận không thôi. Nếu bốn ngày trước nàng bằng lòng gặp hắn, có lẽ chuyện này sẽ không phát sinh .
“Hàn Băng, thiếp là Nhã Lệ đây! Chàng nhất định phải tỉnh lại, chỉ cần tỉnh lại, em nhất định ở lại bên cạnh chàng, vĩnh viễn cũng không rời chàng đi.“ Nàng thâm tình ghé vào lỗ tai hắn thì thầm.
Lí Hàn Băng bỗng nhiên bất an cựa quậy thân mình, bắt đầu nói lời vô nghĩa “Nhã Lệ…… Nhã Lệ…… Đừng rời ta đi…… Đừng rời ta đi……“
Hắn đang trong giấc mộng, Nhã Lệ rời đi làm cho hắn cực kì sợ hãi. So với lúc hắn mười lăm tuổi rời nhà còn càng cảm thấy bất an, sợ hãi hơn.
Nhìn hắn đổ mồ hôi lạnh, nàng vội vàng lấy khăn thay hắn lau mồ hôi, đồng thời trấn an nói: “Thiếp ở đây.Hàn Băng, thiếp ở đây.“
Nắm lấy tay hắn, lòng của nàng thật là trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Thật không ngờ tại thời điểm sinh tử, nàng có thể nghe được lời thật tình của hắn. Như vậy là đủ rồi, chỉ cần hắn có thể mở mắt tỉnh lại, mà còn sống thì nàng nguyện ý không cần danh phận ở bên hắn.
Có lẽ là lời nói của nàng đã trấn an hắn, hắn dần dần bình tĩnh trở lại. Cuối cùng Nhã Lệ thấy hắn an ổn ngủ thì ngáp nhẹ rồi mệt mỏi nằm ghé xuống bên người hắn.
Nửa đêm, Lí Hàn Băng chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, ý thức dần dần khôi phục. Cảm thấy bàn tay bị một cái gì đó mềm mại ấm áp nắm chặt, hắn mở mắt ra quay đầu liền thấy Nhã Lệ đang ghé vào bên người hắn mà ngủ .
Trên mặt hắn tràn ngập biểu tình không dám tin. Nhìn thấy nàng, tâm tình hắn bỗng trở nên viên mãn, đến tận bây giờ thì hắn không thể không thừa nhận là hắn yêu nàng.
Nhưng hắn không rõ, vì cái gì mà nàng lại ở chỗ này? Nàng chẳng phải không muốn gặp hắn nữa sao?
Lí Hàn Băng muốn ngồi dậy, không cẩn thận động đến vết thương, làm hắn đau đến mặt mày nhăn nhúm.
Động tác của hắn làm nàng tỉnh giấc, nàng lờ mờ mở mắt. Thấy hắn đã tỉnh lại thì cơn buồn ngủ lập tức hoàn toàn biến mất liền mở to hai mắt vui sướng nói: “Cuối cùng chàng cũng tỉnh.”
Thấy nàng vui mừng mà khóc thì vẻ mặt hắn chợt không hiểu.
Nàng vội vàng đối hắn nói: “Thái y nói, hai ngày này nếu chàng không tỉnh lại thì có khả năng vĩnh viễn cũng sẽ không thể tỉnh, nên thiếp rất lo lắng!”
“Nàng có thể rót cho ta chén nước không?”
“A! Thiếp rót ngay đây.“
Nàng vội vàng rót chén nước, nâng hắn ngồi dậy uống.
Sau khi uống hết chén nước, Lí Hàn Băng hỏi: “Đêm đã khuya rồi sao?”
Nàng gật gật đầu “Vâng, hiện tại khoảng canh hai.”
“Lên đây.“
“A?” Đối với yêu cầu của hắn thì nàng có hơi kinh ngạc, nghĩ chính mình nghe lầm.
“Lên đây, ngủ một giấc cho tốt, có chuyện gì ngày mai nói sau.” Hắn nói đầy bá đạo.
Hắn không muốn thừa nhận với nàng rằng mình muốn nàng ngủ ở bên hắn. Kỳ thật là sợ nàng thừa dịp trở về phòng ngủ sẽ rời hắn đi. Hiện tại hắn vết thương đầy người, nào có biện pháp mang nàng trở về. Cho nên giữ nàng ở bên người thì chính hắn mới an tâm.
Trải qua mấy ngày nay ở chung, Nhã Lệ đã có thể dễ dàng trông vẻ mặt cử chỉ mà nhìn ra hỉ nộ ái ố của hắn, cho nên dụng ý hắn nàng như thế nào lại không rõ, hắn chính là sợ mình chạy trốn đây!
Cùng hắn đồng giường không quan hệ, nhưng nàng lo lắng một việc “Nếu không cẩn thận chạm miệng vết thương của chàng thì làm sao bây giờ?”
“Yên tâm, giường rất lớn, nàng sẽ không làm đau ta. Nếu nàng không lên, ta sẽ cho rằng căn bản nàng không muốn cùng ta ở một chỗ.” Hắn nói không vui với nàng.
Nghe vậy, nàng đành phải ngoan ngoãn lên giường, thật cẩn thận cách xa hắn chút.
Khi nàng đã nằm yên ổn, hắn lập tức gắt gao cầm bàn tay nhỏ bé của nàng.
Hành động của hắn làm lòng nàng rất ấm áp, nàng chậm rãi ngủ, trên mặt vẫn mang nụ cười.