Đạo

- Ta đã đánh nát đan điền hắn, hủy đi trí nhớ mười mấy năm qua, sau này để hắn làm một người bình thường, một đời an ổn đi.

Dược Đạo Tử than nhẹ một tiếng, kẹp lấy Đoạn Hoa Minh, độn quang lóe lên hướng về phía xa bay đi.

Thanh Vân Tử ánh mắt dừng trên người Tiêu Thần lộ vẻ hài lòng, đưa tay vỗ vai hắn, độn quang chợt lóe cũng biến mất không thấy nữa.

Tiêu Thần cúi đầu trầm tư một lát, lập tức cười khổ lắc đầu, xem ra có khi lòng mình không đủ cứng rắn, bất quá cũng may Đoạn Hoa Minh từ nay về sau vô pháp tiếp tục tạo thành cái uy hiếp gì đối với hắn.

Chậm rãi đi đến trước người Thiên Cơ Tử, đem túi trữ vật gỡ xuống, trong mắt lập tức hiện lên một đạo dị sắc, theo ánh mắt kính sợ của đông đảo đệ tử hắn thở dài nói:

- Cho dù lúc sống đối địch, nhưng thân là Kim Đan tu sĩ, ta cũng sẽ đem ngươi an táng thật tốt, ngủ yên đi.

Nghe vậy đệ tử Lạc Vân cốc nhất thời trong mắt hiện vẻ kính nể, đợi Tiêu Thần phất tay mang thi thể Thiên Cơ Tử rời đi mới thấp giọng thở dài nói:

- Tiêu trưởng lão quả thật là người có tình có nghĩa a. . . .

Giữa độn quang, Tiêu Thần trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn, thấp giọng nói:

- Đã có được thân thể tu sĩ Kim Đan, tài liệu luyện chế Ma Thi Khôi Lỗi tìm được rồi.

. . . . .

Ba tháng sau.

Lạc Vân Cốc Linh Dược các, trải qua thời gian gần ba tháng, dư ba sự kiện Liệt Diễm Tông diệt vong náo động cả giới tu chân Bắc Hoa Châu rốt cục cũng chậm rãi tiêu tán. Trong đoạn thời gian này, vô số đại tiểu tông môn sôi nổi tiến đến bái phỏng, biểu đạt ý thần phục kính sợ, trong khoảng thời gian ngắn, thực lực Lạc Vân cốc nhanh chóng bành trướng, hơn nữa thu vào một ít tu sĩ tán tu Trúc Cơ kỳ, hoàn toàn xứng đáng trở thành bá chủ Bắc Hoa Châu. Hơn nữa hai phái Địa Linh Môn, Hắc Sát Môn trước sau tuyên bố phong bế sơn môn, uy danh Lạc Vân cốc lại càng nhất thời vô lượng!

Mà người trẻ tuổi mạnh nhất Lạc Vân cốc, tu sĩ thiên tài tiềm lực vượt quá tưởng tượng, Tiêu Thần tự nhiên nhận lấy hâm mộ của mọi người, chưởng môn các phái lớn nhỏ sau khi bái phỏng hai người Thanh Vân Tử sẽ đến tới chỗ ở của hắn cẩn thận xu nịnh. Sau khi Tiêu Thần tiếp đãi qua một số người, thật sự không chịu nổi quấy nhiễu, đến mức hắn phải tuyên bố bế quan tu luyện mọi việc mới an tĩnh lại.

- Bái kiến Tiêu Thần sư thúc!

- Đệ tử tham kiến Tiêu Thần sư thúc.

Một đường đi tới, phàm là gặp được Tiêu Thần, trên mặt đệ tử Lạc Vân Cốc đều toát ra vẻ sùng bái, sôi nổi dừng bước kính cẩn thi lễ. Tiêu Thần nhất nhất mỉm cười gật đầu, chậm rãi hướng hậu sơn Lạc Vân Cốc đi vào.

Hai gã đệ tử phụ trách thủ vệ hậu sơn thấy Tiêu Thần xa xa đi tới, vội vàng kính cẩn chào đón nói:

- Đệ tử tham kiến Tiêu trưởng lão.

Tiêu Thần cười gật gật đầu.

- Lần này ngươi nhận ra rõ ràng, sẽ không tiến tới ngăn cản ta chứ?

Thanh niên áo vàng nghe vậy trên mặt lộ ra vài phần câu nệ, ngại ngùng cười cười, có chút ngượng ngùng cúi đầu.

Tiêu Thần cười lắc đầu, cất bước hướng bên trong sơn động bước vào.

- Đệ tử Tiêu Thần, bái kiến chưởng môn chân nhân, bái kiến sư tôn.

Cầm trong tay ngọc bội tiến vào thạch động, nhìn thấy phía trên bệ đá hai lão gia hỏa đang mỉm cười, Tiêu Thần trong lòng khẽ động, nhịn không được có chút kích động.

Thanh Vân Tử, Dược Đạo Tử hai người là nhân vật bậc nào, tâm tư linh mẫn, theo thần sắc hắn biến hóa cũng đã nhìn ra manh mối. Giờ phút này liếc nhau, người trước ho nhẹ một tiếng, chậm rãi nói:

- Việc Trúc Cơ, có lẽ đã có phương pháp giải quyết.

Tiêu Thần tuy rằng đã cảm giác được, nhưng là giờ phút này được xác nhận, trong lòng vẫn là kích động không thôi, hít thở sâu một trận mới bình tĩnh lại, cung kính nói:

- Thỉnh chưởng môn chân nhân chỉ dạy.

Thanh Vân Tử cười gật gật đầu, hơi trầm ngâm nói:

- Con có biết gì về Doanh Châu Mộc gia không?

Tiêu Thần lộ vẻ suy tư, một lúc sau ánh mắt thoáng hiện nét kinh hãi, thất thanh nói:

- Chẳng lẽ là Doanh Châu Mộc gia nơi có được tu sĩ Nguyên Anh duy nhất trong Triệu quốc Bát Châu?

- Đúng vậy.

Thanh Vân Tử hơi ngẩng đầu, ánh mặt lộ vài phần kính sợ, chậm rãi nói:

- Doanh Châu Mộc gia thân là Triệu quốc đệ nhất tu chân thế gia, thực lực sâu không lường được, không những lão tổ Mộc Hiển Thánh chân nhân là Nguyên Anh tu sĩ, Mộc gia gia chủ cùng các vị trưởng lão không dưới mười lăm người, cũng đều là Kim Đan tu sĩ.

- Huyết mạch một nhà có thể liên tục xuất hiện đông đảo tu sĩ cao giai như thế thật khiến người ta sợ hãi!

- Doanh Châu Mộc gia chính là tối cường thế lực trong giới tu chân ở Triệu quốc, nếu không phải vì gia tộc này có tranh chấp, chỉ sợ giới tu chân ở Triệu quốc đã sớm thống nhất từ mấy trăm năm trước.

Một lão tổ Nguyên Anh, hơn mười tu sĩ Kim Đan, huyết mạch Mộc gia thực khiến người khác khiếp sợ!

Tiêu Thần sắc mặt chấn kinh, một lúc sau mới khôi phục lại bình tĩnh, thoáng suy tư, nói:

- Chẳng lẽ việc Trúc Cơ của đệ tử cùng Doanh Châu Mộc gia này có quan hệ?

Thanh Vân Tử mỉm cười gật đầu, nói:

- Đúng là như thế!

Lúc sau, ở giải thích của hắn, Tiêu Thần mới hiểu được sự tình từ đầu đến cuối.

Doanh Châu Mộc gia thân là gia tộc thực lực tối cường trong giới tu chân Triệu quốc, áp đảo phía trên các môn phái, nhưng trong mấy trăm năm qua lại hiếm khi nhúng tay vào tranh đấu trong Tu Chân Giới. Trái lại cứ cách trăm năm còn có thể ban xuống ân trạch, cho phép một số ít đệ tử kiệt xuất trong Triệu quốc Bát Châu tới Mộc gia tu hành ba năm.

Trong ba năm, phàm là đệ tử được tới Mộc gia đều thu được việc tốt cực lớn.

Vốn lần này dựa theo lệ thường, còn hai mươi năm nữa mới đến kì Mộc gia cho phép Bát Châu tông phái cử đệ tử tới, nhưng chẳng biết tại sao lần này sớm bắt đầu, thời gian là một tháng sau.

- Trình độ tu chân tại Bắc Hoa Châu xếp hạng chót trong Triệu quốc. Nếu không phải lần này Lạc Vân cốc ta một phái có hai Kim Đan, lại đem diệt trừ Liệt Diễm Tông, uy thế đại thắng, chỉ sợ cũng không có tư cách được mời.

Thanh Vân Tử phất râu mà cười, trên mặt vài phần tự mãn,

- Lần này các tông môn đã cử ra được một số người, con trước tiên hảy chuẩn bị sau đó ngày mai xuất phát đi trước tới Doanh Châu, nắm lấy nội tình Doanh Châu Mộc gia, ắt hẳn có thể giúp con thành công Trúc Cơ.

- Vâng, đệ tử tuân mệnh.

Tiêu Thần trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn, kính cẩn đáp lời.

- Tiêu Thần đồ nhi, người các thế hệ trước tới Mộc gia mặc dù phần lớn đều có thể đạt được ưu đãi thật lớn, nhưng cũng có hạng người vận rủi, ở trong ba năm này vô cớ mà chết. Hết thảy hảy cẩn thận, nếu gặp chuyện không thể làm liền không cần cưỡng cầu, con hiểu không?

Dược Đạo Tử trong mắt hiện lên vài phần sầu lo, trầm giọng nói.

Tiêu Thần nghe vậy thi lễ thật sâu, cung kính nói:

- Sư tôn xin yên tâm, đệ tử sẽ làm việc cẩn thận.

- Sư đệ nói thế thành ra quan tâm quá tất loạn.

Thanh Vân Tử nghe vậy lắc đầu, cười nói:

- Tu sĩ chúng ta đặt tu chân đại đạo lên hàng đầu, đó là nghịch thiên mà đi tìm kiếm một lộ sinh cơ từ trong mờ mịt. Tu chân một đường gian nan khổ khổ nguy cơ trùng trùng, nếu không có chút dũng khí, cho dù tư chất cao đến đâu, cũng khó thành đại khí!

- Sư huynh nói rất đúng, đệ hiểu được rồi.

Dược Đạo Tử cười khổ một tiếng.

- Đồ nhi, con lui xuống chuẩn bị kỹ càng một phen, ngày mai con có thể về nhà một chuyến trước khi tới Doanh Châu.

- Đa tạ sư tôn ban ân!

Tiêu Thần trong lòng vui vẻ, lần này rời đi sợ là tới hơn ba năm, cũng nên về nhà nói rõ việc này để tránh phụ mẫu song thân lo lắng.

- Ừ, lui ra đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui