Đạo

- Cửu cửu hợp nhất, Thanh Vân kiếm xuất thế.

Trong lòng Tiêu Thần âm thầm tự nói, lập tức liếc nhìn Thanh Ngọc điện một cái, ba người không dừng lại, bước nhanh về phía trước.

- Tu sĩ các châu vào Thanh Ngọc điện.

Trước cửa vào Thanh Ngọc điện, một lão giả áo đen quát khẽ một tiếng, tu vi đúng là đã đạt Trúc Cơ đại viên mãn, giả đan chi cảnh, thanh triều cuồn cuộn (âm thanh như thủy triều), khiến lòng người run sợ.

- Chúng vãn bối tham kiến các vị Tôn giả Mộc gia.

Tiêu thần không dám có chút khinh thường, theo mọi người cung kính quỳ bái. Bên trong đại điện, đứng đầu là một tu sĩ trung niên mặt trắng nõn, đầu quấn chi chit khăn, nhưng trên người lại phát ra pháp lực ba động khiến người khác phải sợ hãi.

Hai bên người này đều có bốn người ngồi, sáu lão giả, hai thiếu phụ, tất cả đều là tu sĩ Kim Đan.

Tu sĩ quấn khăn đầy đầu chính là gia chủ Mộc gia. Giờ phút này mí mắt hắn khẽ nhướng lên, hai đạo điện mang đảo qua mọi người, thoáng dừng tại một chỗ, lập tức mở miệng cười khẽ.

- Ban ghế ngồi.

- Đa tạ Mộc Mộc Tôn giả.

Mọi người kính cẩn thi lễ, rồi mới phân chia nhau ngồi khoanh chân trên nệm.

Sắc mặt Tiêu Thần bình tĩnh, khoanh chân trên bồ đoàn rồi cụp mắt xuống, không chút dị sắc.

- Vừa rổi ánh mắt Mộc Phong thoáng dừng lại trên người ta, tuy ngăn ngủi nhưng không thể thoát khỏi cảm ứng của ta, chẳng lẽ bị hắn nhìn ra chỗ không ổn rồi?

- Lấy tu vi nguyên thần của ta hiện giờ, lại thi triển “Hỗn nguyên thần công” che dấu tu vi, cho dù tu sĩ Kim Đan cũng không nhìn thấu được, chẳng lẽ là ta quá đa nghi.

Tiêu Thần âm thầm nhíu mày, trong lòng sinh cảm giác xao động khiến hắn có chút bất an.

Bất quá vào lúc này, Mộc Mộc kia mỉm cười mở miệng, thanh âm ôn hòa khiến người khác như được tắm gió xuân.

- Chư vị tiểu hữu đều đệ tử tinh anh của môn phái các châu, tương lai đều là nhân vật rường cột của giới tu chân Triệu quốc ta, hôm nay tề tụ tại Mộc gia, trong lòng lão phu cảm thấy rất vui mừng.

- Mộc Mộc tôn giả quá lời rồi, ta có thể nhận được lời mời của thánh địa, trong lòng vô cùng cảm kích.

Trên mặt tu sĩ các châu đều lộ ra ý kính nể, nhất tề ôm quyền cung kích đáp.

- Chư vị tiểu hữu không cần câu nệ, hôm nay triệu tập mọi người đến đây, nguyên nhân bên trong mọi người đều rõ ràng.

Mộc Mộc hờ hững cười, nói tiếp.

- Quy định Thí Luyện giới cũng giống như bình thường, bất quá có chút thay đổi phải nói rõ trước, lão tổ hiển linh chân quân ban xuống pháp chỉ, nếu vị tiểu hữu nào có thể đạt hơn phân nửa Thanh Ngọc kiếm, liền có thể ở bên nhân gia người ba năm, được chỉ điểm tu hành.

- Lão tổ hàng năm bế quan, cho dù đệ tử trực hệ Mộc gia cũng khó có thể đi theo bên người tu hành, lần này xem như là một đại cơ duyên, xem thử chư vị tiểu hữu có thể chiếm được hay không.

Tuy đã sớm biết việc này, nhưng giờ phút này được nghe chính miệng gia chủ Mộc gia thừa nhận, đông đảo tu sĩ ngồi trên nệm đều không nhịn được bày ra vẻ mặt hưng phấn, trong mắt đầy lửa nóng.

Tiêu Thần khẽ nhíu mày, có cảm giác đây là một miếng mồi, dụ dỗ bọn hắn liều chết tranh đoạt, trong đó tột cùng ẩn tàng cái bí mật gì, nhưng không có bất kỳ đầu mối nào.

- Lần này Nguyên Anh lão tổ Mộc gia tung ra chiêu này, chính là cấp cơ hội cho ta, tu sĩ Nguyên Anh thần thông quảng đại, tất có thể giúp ta Trúc Cơ.

- Tuy trong chuyện này có thể ẩn giáu âm mưu nào đó, nhưng ta không còn lựa chọn nào khác.

- Nếu không còn con đương nào khác, ta chỉ có thể cẩn thận chú ý, gặp chiêu phá chiêu mà thôi.

- Cất kĩ đá thí luyện.

Mộc Mộc tỏ vẻ hài lòng, lúc nói chuyện hơi xua tay, hơn mười hộp ngọc nháy mắt xuất hiện trước mặt mọi người.

- Bên trong Thí Luyện giới, nếu gặp phải uy hiếp trí mạng có thể đem nổ chúng, pháp trận niêm phong bên trong đá Thí Luyện sẽ đem các ngươi trở ra, cho nên đá thí luyện này, tuyệt đối không được làm mất.

Đá thí luyện màu xanh, lớn bằng trứng chim, trên nhọn dưới tròn, bề ngoài cực kì bóng loáng.

Tiêu Thần tỉnh bơ đem vật ấy thu vào túi trữ vật, tu sĩ xung quanh cũng cẩn thận cất kĩ, dù sao vào lúc nguy cấp vật này cũng giúp bọn họ tránh được một kiếp.

Mắt thấy mọi người cất kĩ đá thí luyện, Mộc Mộc vừa lòng gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ cẩn thận, phất tay nói:

- Các vị trưởng lão, lấy Thanh Ngọc kiếm.

- Vâng, gia chủ.

Tám trưởng lão Mộc gia nhất tề vỗ túi trữ vật, tám tiểu kiếm xuất hiện trên tay, dài chừng một thước toàn thân là một màu xanh tươi, giống nhau như đúc.

- Triệu quốc bát châu ta lần này tề tụ, hi vong lần vào Thí Luyện giới này, các vị tiểu hữu đều đạt được lợi ích.

Mộc Mộc cười nhạt một tiếng, mặt lộ vẻ cẩn thận, trở tay lấy ra một tinh thạch màu xanh, tức khắc vung tay ném về phía trước.

- Đi.

Thúc một ngón tay, tinh thạch màu xanh nhất thời bộc phát một trận thanh mang chói mắt lớn chừng mười trượng, đợi ánh sang màu xanh tiêu tán, một cánh cửa thật lớn hiện ra giữa không trung.

Hình dáng cửa này mang phong thái cổ xưa, có khí tức ẩn chứa uy áp phát ra, phía trên là hoa văn cổ màu xanh, từng mãnh thanh mang hiện lên, chảy xuống dưới như một con thanh xa đang treo mình uống lượng. Một cái thang màu xanh từ cửa trực tiếp buông xuống, giống như một con đường thong thiên.

- Mở ra giới môn.

Mộc Mộc quát khẽ, tám trưởng lão cầm trong tay Thanh Ngọc kiếm kia không dám khinh thường, nhất tề vung tay ném, vô số đạo pháp quyết trong tay đánh ra.

- Đi.

Tám chuôi Thanh Ngọc kiếm hóa thành lưu quang bay vào cánh cửa lớn, lại như xuyên thấu mặt nước, một trận sóng gợn lên, rồi hoàn toàn dung nhập vào trong.

Két….két….két…

Sau khi Thanh Ngọc kiếm dung nhập vào trong, cánh cửa lớn run rẩy một trận, rồi chậm rãi mở ra.

Sau khi mở ra cánh cổng lớn, một mãng mù mịt, khiến người ta không thể nhìn rõ bên trong có ẩn giấu thứ gì.

- Nhanh vào Thí Luyện giới.

Chỉ là làm phép mở ra giới môn, trong thời gian ngắn mà sắc mặt Mộc Mộc có vẻ hơi tái nhợt, hiển nhiên là thần thức cùng pháp lực bị tiêu hao nghiêm trọng.

Tu sĩ các phái nghe vậy, mắt hiện vẻ hưng phấn, vương người đứng dậy, từ phía dưới, dọc theo cầu thang bước nhanh lên.

Tu sĩ thứ nhất tới trước đại môn, bước một bước vào, hiện lên từng trận gợn sóng, thân ảnh liền tiêu thất.

Tiêu Thần chớp mắt, sau một lát không có phát sinh điều gì dị thường, lúc này mới vươn người đứng dậy. Ánh mắt đảo qua chung quanh, quả nhiên thấy đám người Dương Vĩ, Hình Thiên cũng giống hắn, giờ mới bắt đầu. Nhưng trong đó có hai thân ảnh khiến hắn phải nhíu mày, trong lòng sinh ý kiêng kị.

Người thứ nhất là một gã nam tử mặt trắng, thân mặc đạo bào thêu toàn côn trùng, đủ loại chim bay, cá nhảy, khóe miệng hờ hứng ý cười, như cảm ứng được ánh mắt Tiêu Thần, liền chuyển ánh mắt, lập tức mỉm cười gật đầu. Tên còn lại là một tu sĩ mặc áo đen, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị, lúc này mở hai mắt, quét ra tia nhìn cuồng bạo, trong miệng hừ lạnh một tiếng.

- Tam thiên đại đao, vô thượng Ma tông.

Tiêu Thần thầm nghĩ trong lòng, lập tức quay đầu bước nhanh, thân hình biến mất trong cánh cửa lớn.

Liền thấy trời đất quay cồng, thân thể truyền đến cảm giác bị xé tung, cảm giác so với các trận pháp thong thường là hoàn toàn khác nhau, đợi cho ánh mắt trở lại bình thường, thân ảnh Tiêu Thần đã xuất hiện trong một khu rừng cổ hoang dã.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui