Đạo

Ánh mắt Cát Thành Cương dừng ở trên người Hứa Ngôn Ngọ lộ ra vẻ thú vị, cười nói: "Đạo hữu không cần cùng hai người bọn hắn nhiều lời, nói chuyện với bọn họ cũng không kiếm được linh thạch nào, không bằng cho họ kiểm tra sớm một chút rồi cùng đứng bên cạnh xem náo nhiệt, dù sao cũng không tốn linh thạch.

Hứa Ngôn Ngọ nghe vậy trong mắt liền sáng ngời, giữ chặt tay Cát Thành Cương, làm như là chỉ có huynh đệ ngươi là hiểu ta, liên miên nói:

- Đúng đúng đúng, được rồi, không cùng bọn họ nhiều lời nữa, kiểm tra nhanh lên, ta vẫn chờ xem náo nhiệt đây, dù sao cũng không tốn tiền.. Thậm chí còn có tiền để kiếm.. Cũng không xem một cách vô ích.

Người này nói luyên thuyên một hồi, vài câu cuối cùng hạ thấp ngữ khí xuống, cho dù mấy người đứng kế bên cũng không nghe được rõ.

Vệ Tử Thanh cùng Âm Vô Trần nghe vậy thì sắc mặt hơi cứng, nhưng cũng không có phát tát, sau khi kiểm tra liền trả lại cho ba người.

Dáng người Hứa Ngôn Ngọ tuy rằng thấp bé, mặt mũi lấm lem trông cực kỳ bủn xin, nhưng giờ phút này đông đảo tu sĩ nhìn về phía hắn cũng có mang theo vài phần lấy lòng. Linh Dược tông là luyện dược thánh địa của Triệu quốc Tu Chân giới. Trong đó có hơn mười người tam phẩm Luyện Đan Sư, còn nghe đồn là còn tồn tại một tứ phẩm Luyện Đan Sư trong truyền thuyết. Cho nên tu sĩ các tông phái trung đẳng, có rất ít tông phái đối với họ bất kính. Dù sao thì tu sĩ khi tu hành, đan dược có tác dụng rất quan trọng, đối Luyện Dược Sư chỉ có lấy lòng, chứ không ai nguyện ý đi trêu chọc họ cả.

- Hình Thiên đạo hữu, không nghĩ tới ngươi cũng ở đây, chẳng lẽ trong Thí Luyện giới ngay cả ngươi cũng không có được một Thanh Ngọc Kiếm?

Cát Thành Cương vừa cùng Hứa Ngôn Ngọ mang theo tu sĩ Thổ Hành Tông đi đến một bên, anh mắt người trước lộ ra vài phần vui mừng, đột nhiên hướng tới hai người Hình Thiên đi đến.

Hình Thiên đứng một bên nghe được Cát Thành Cương nói thì khóe miệng nhịn không được lộ ra nụ cười khổ, chua sót nói:

- Một lời khó nói hết, vốn là sớm đã chiếm được một, nhưng ngày trước bị người vây công, rồi cuói cùng bị một gã tu sĩ mặc hắc bào đoạt đi rồi.

Nói đến đây, lông mi hắn hơi dựng lên, trong mắt hiện lên sự sợ hãi, thấp giọng nói:

- Vừa rồi ta nghe Thành Cương đao hữu nói, tựa hồ ngươi từng gặp qua hắc bào tu sĩ nọ?

Sắc mặt Cát Thành Cương ngưng trệ, rồi lập tức lắc đầu, thấp giọng than:

- Lão tử cùng đạo hữu cũng giống nhau, nhưng là ta tự mình giao ra Thanh Ngọc kiếm, tên kia thực lực sâu không lường được, ta tự nhận không phải là đối thủ của hắn, nên cũng không tự mình chuốc lấy khổ.

- Nhưng hắc bào tu sĩ mà ta gặp được có phải là người mà ngươi nói hay không còn khó nói.

- Hắc bào nhân này có thể chê giấu khí tức.

...........

Ánh mắt Hình Thiên lộ ra vẻ kinh nghi, nhịn không được nhíu mày lại

- Tuy rằng thực lực Tiên Thần bất phàm, nhưng cũng không mạnh như Cát Thành Cương... Chẳng lẽ là do ta nhầm, hắc bào nhân kia hoàn là người khác?

- Được rồi, đạo hữu không cần nghĩ nhiều, mấy ngày này ta đã đem tất cả các nhân tài trẻ tuổi của các phái mà tỉ mỉ nghỉ lại, đúng là không tìm được người nào có thể tương xứng với hắn?

Cát Thành Cương vừa nhìn thấy Hình Thiên nhăn mày lại, cho là hắn đang suy nghĩ về việc này, liền xua tay nói:

- Nhưng mà hôm nay đã đến kì hạn, người nọ dù có muốn che giấu cũng không được nữa. Hơn nữa, hai tên môn thần phía trước nhất định đang hận hắn đến tận xương tủy, khẳng định sẽ làm hắn lộ ra chân diện mục, cho nên chúng ta chỉ cần tiếp tục từ từ kiên trì là được.

Hình Thiên nghe vậy thì trong đầu xẹt qua một đạo thiểm điện, Cát Thành Cương vừa nói,

- Đem tất cả các nhân tài trẻ tuổi của các phái mà tỉ mỉ nghĩ lại, đúng là không tìm được người nào có thể tương xứng với nhân vật này.

Đúng là trong nháy mắt đã đề tỉnh hắn.

- Mặc dụ khó tin, nhưng ta nghĩ ta đã có thế xác nhận được thân phận của ngươi.

Hắn chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra dị sắc, nói khẽ:

- Nhưng mà cục diện ngày hôm nay nguy hiểm, không chỉ có hai người Vệ Tử Thanh cùng Âm Vô Trần, mà còn đó đông đảo tu sĩ các phái khác, người này làm sao mà qua được của ải khó khăn này đây?

Trong lúc hắn đang cúi đầu suy tư thì xa xa có hai luồng độn quang gào thét mà đến.

Hai luồng hắc sắc độn quang mơ hồ truyền ra khí tức băng hàn, lại mang theo từng tiếng hồn gào quỷ khóc, hiển nhân là Quỷ đạo tu sĩ.

- Hẳn là tu sĩ Thông Châu Quỷ Linh Môn, ta Triệu quốc bát châu tu hành quỷ đạo, cũng chỉ có duy nhất môn phái của hắn mà thôi.

- Từ khí tức của hai người nay xem ra đều là Trúc Cơ trung kỳ tu sĩ, người cầm đầu cầm đầu lại đạt đến tu vi trung kỳ đỉnh!

- Ta từng lưu ý qua bọn hắn, một tháng trước hai người này cao nhất cũng tu vi trung kỳ, thiếu niên tu sĩ thì khó khăn lắm mới đạt đến Trúc Cơ sơ kỳ. Chỉ ngắn ngủi một tháng mà tăng lên một bậc, xem ra thu hoạch của hai người tại Thí Luyện giới thật không nhỏ!

Cùng lúc đó, Cát Thành Cương lộ ra sắc mặt cẩn thận, ánh mắt gắt gao đặt trên thân ảnh nọ, trong đó còn lộ ra vài phần kình nghi. Dù sao thì ngày đó, hắc bào tu sĩ chỉ phất tay là gọi ra hơn trăm khô lâu Trúc Cơ kỳ, trừ Quỷ Đạo tu sĩ ra, người khác tuyệt đối làm không được điều này! Có thể hắn là một trong những người đó.

Trong lúc mọi người đang nghị luận, hai luồng độn quang cũng đã xuất hiện trước mặt mọi người, xoay một vòng rồi hạ xuống mặt đất, lộ ra hai tu sĩ âm trầm của Quỷ Linh môn.

Trong mắt người cầm đầu hiện lên vẻ kiên kị, đột nhiên hai mắt hắn tỏa sáng, hướng về một tu sĩ trong đám người, chắp tay nói:

- Vương đạo hữu, không biết là nơi đây đã xảy ra chuyện gì?

Tu sĩ họ Vương nọ hiển nhiên là quen biết người này, đi đến bên cạnh, dùng tốc độ cực nhanh tóm tắt lại chuyện về tu sĩ thần bí che giấu Thanh Ngọc kiếm, cùng với chuyện Tam Thiên Đạo Môn Vệ Tự Thanh và Vô Thượng Ma Tông Âm Vô Trần hai người muốn kiểm tra túi trữ vật của chúng tu sĩ.

- Kiểm tra túi trữ vật

Quỷ Linh Môn tu sĩ nghe vậy thì nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ không hài lòng, sau một thoáng do dự, hắn xoay người hướng Âm Vô Trần chắp tay nói:

- Vệ đạo hữu, âm đ*o hữu, tại hạ lấy nhân cách cam đoan rằng trong tay tại hạ cùng với sư đệ hai người tuyệt đối không có Thanh Ngọc kiếm, có thể bỏ qua việc kiểm tra túi trữ vật không?

Vệ Tử Thanh nghe vậy khẽ cau mày, còn chưa kịp mở miệng thì ánh mắt như lợi kiếm của Âm Vô Trần quét ngang đến, lạnh lẽo nói:

- "Không muốn giao túi trữ vật ra thì lập tức bóp nát Thí Luyện Thạch rời đi, có hai con đường, đạo hữu chỉ được chọn một mà thôi.

Tu sĩ Quỷ Linh môn nghe vậy muốn mở miệng nói, thì Âm Vô Trần đã nói một cách quả quyết:

- Lời của tại hạ chỉ nói một lần, nếu đạo hưu còn không làm ra lựa chọn, thì đừng trách ta ra tay vô tình!

Sắc mặt tu sĩ Quỷ Linh Môn nhất thời một xanh một trắng sau khi nghe như vậy, tuy rằng hắn tự nhận tu vi không kém, nhưng so với Âm Vô Trần có tu vi hậu kì thì còn chênh lệch không nhỏ, hơn nữa trước mắt hắn còn là thiếu tông chủ Vô Thượng Ma Tông, địa vị tôn sùng, nếu chỉ vì việc này mà trở mặt cùng hắn, thì đúng là một chuyện cực kỳ không sáng suốt! Nhưng nếu cứ giao ra túi trữ vật như vậy, thì không khỏi mất đi thể diện, cho nên trong lúc nhất thời hắn cũng tiến thoái lưỡng nan, cực kỳ lúng túng.

- Hắc hắc, bọn ta đều giao ra túi trữ vật cho Vệ đạo hữu và âm đ*o hữu kiểm tra, nhưng người này lại muốn giữ thể diện, về sau cũng chĩ là tự rước lấy nhục thôi.

- Giao ra sớm một chút không phải là tốt sao, người này tìm mọi cách thoái thác, chắc chắn trong túi trữ vật có thứ gì đó không người thấy được?

- Hoặc là nói, người này chính là tu sĩ thần bí ẩn giấu khí tức của Thanh Ngọc kiếm?

Chúng tu sĩ nghị luận sôi nổi, tu sĩ Quỷ Linh môn khi chứng kiến ánh mắt hai người Vệ Tử Thanh, Âm Vô Trần càng ngày càng lãnh đạm, sắc mặt hắn không khỏi trở nên âm trầm hơn, oán hận cắn răng liền trở tay đem túi trữ vật gỡ xuống, trầm giọng nói:

- Nếu vậy thì hai vị đạo hữu hãy kiểm tra một phen đi.

Phía sau hắn, tu sĩ có sắc mặt tái nhợt cũng đồng dạng đem túi trữ vật giao ra.

- Hừ, sớm giao ra một chút thì tốt rồi, chẳng lẽ đạo hữu nghĩ rằng mấy thứ trong túi trữ vật có thể khiến cho hai ta ham muốn hay sao?

Sau khi thần thức của hai người đảo qua, Âm Vô Trần cười lạnh, tùy tiện trả lại túi trữ vật cho hai người.

Mặc dù Vệ Tử Thanh chưa mở miệng, nhưng trong đáy mắt cũng hiện lên sự mỉa mai, cũng đủ biểu đạt rõ ràng ý tứ của hắn.

Tu sĩ Quỷ Linh môn kia nghe vậy sắc mặt liền trở nên khó coi, cầm lấy túi trữ vật, sắc mặt tối tăm không nói một lời trực tiếp đi về phía sau.

Nhưng vào thời khắc này, không biết lúc nào thì có một gã thanh sam tu sĩ chậm rãi đi tới trước mọi người, tu sĩ Quỷ Linh Môn đột nhiên xoạy người lại, thiếu chút nữa là đụng vào người nọ. Hắn vừa bị nhục nhã, trong lòng đang rất tức giận, ánh mắt dừng trên người nọ liền nhận ra thân phận của hắn, trên mặt lập tức lộ ra vẻ dữ tợn, quát khẽ:

- Chẳng lẽ ngươi không có mắt hay sao, muốn chết hả!

Ánh mắt thanh sam tu sĩ khẽ nâng lên, thản nhiên liếc người này một cái, dưới chân vẫn không ngừng bước mà đi vòng qua người này, đi tới phía trước.

Tu sĩ Quỷ Linh Môn e ngại, tuy rằng ánh mắt hắn lộ vẻ cuồng nộ, nhưng hắn không ngờ người mới đến là Bắc Hoa châu, chốn hoang dã, không ngờ cũng dám coi thường hắn! Hành vi như vậy, như là cho hắn một bạt tay, so với xung đột khi trước càng thêm khó chịu!

Mà cảm giác ánh mắt các tu sĩ xung quanh nhìn hắn trào phúng, cỗ sát khí trong lòng rốt cuộc cũng không thể che được nữa mà điên cuồng bộc phát ra!

- Tiểu tử, chẳng lẽ ngươi không nghe thấy lời ta nói sao?

Tiêu Thần nghe vậy, cước bộ lập tức khựng lại, chậm rãi quay đầu, vừa vặn nhìn thấy người trước mặt, nhưng cũng chỉ liếc qua một cái liền hướng Hình Thiên cách đó không xa mà gật đầu, rồi lại tiếp tục đi tới.

- Ngươi muốn chết!

Hai lần liên tục bị người ta coi thường, tu sĩ Quỷ Linh môn nổi giận quát lên một tiếng, ô quang trên tay chợt lóe, hướng về sau lưng Tiêu Thần hung hăng chụp tới.

Một cỗ lực lượng mạnh mẻ, bạo ngược và âm tàn theo trên tay truyền ra, nếu như Tiêu Thần chỉ có tu vi Trúc Cơ kì thì tuyệt đối không đở nổi, chỉ sợ một kích này sẽ làm cho hắn bị trọng thương sắp chết!

Cùng lúc đó, ngoại trừ Hình Thiên ra, thì trong mắt toàn bộ những tu sĩ ở đây không có nửa điểm thương hại, ngượi lộ còn thản nhiên lộ ra ý trào phúng. Tu Chân giới từ trước đến nay thực lục là trên hết, Vệ Tử Thanh, Âm Vô Trần hai người không chỉ có tu vi cao hơn tu sĩ Quỷ Linh môn, hơn nữa sau lưng còn có Tam Thiên Đạo Môn, cùng Vô Thương Ma Tông hai đại Tu Chân tông phái làm hậu thuẫn, người này lúc trước bị khuất nhục cũng chỉ đành nhịn xuống mà không dám phát tác! Nhưng ngươi chỉ là một gã tu sĩ Bắc Hoa châu tiểu môn phái, tu vi lại thấp, cũng dám khiêu khích hắn như vậy, quả thật là tự tìm đường chết!

Nhưng lúc bàn tay tu sĩ Quỷ Linh môn sắp chạm vào Tiêu Thần thì bọn hắn nhìn thấy người này đưa tay về phía sau điểm một cái.

Thôn Thiên chỉ, nhất chỉ thôn thiên!

Chỉ ra, phong vân khởi, mọi người không hẹn mà cùng biến sắc!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui