Đạo

Một lát sau, đợi cho hai người Mộc gia hoàn toàn ổn định lại, ánh mắt Mộc Hiển Thánh nhìn Tiêu Thần, không chút che giấu vẻ hân thưởng.

- Không kiêu ngạo, không nóng nảy, không quan tâm thiệt hơn, đối mặt sự tình như vậy còn có thể bảo trì trầm ổn, kẻ này tâm cảnh khá cao!

Giờ phút này nếu Tiêu Thần biết hắn suy nghĩ như vậy, tất nhiên sẽ cười khỗ, lần nữa ngửa mặt lên trời mà than.

- Tiêu Thần đồ nhi, những việc hôm nay ngươi làm không được lộ ra bên ngoài, nếu không ngày sau sẽ mang đến phiền toái cho ngươi.

- Mặt khác, tư chất linh căn ngươi hiếm có vô cùng, vi sư chỉ ngẫu nhiên biết đươc từ sách cổ, đối với việc ngươi không thể Trúc Cơ cũng không có chút manh mối nào, vi sư sẽ cố gắng tìm giúp ngươi phương pháp Trúc Cơ. Ngươi đem Viêm Hoàng tăng thọ đan về luyện hóa đi.

Mộc Hiển Thánh ôn hòa nhìn Tiêu Thần, giống như trưởng bối, họ hàng thân thuộc.

Tiêu Thần nghe vậy lộ ra vài phần vui mừng, nếu có thể giải quyết việc Trúc Cơ, trời đất bao la này, hắn có thể mặc sức tung hoành!

- Đệ tử cáo lui,

Tiêu Thần kính cẩn thi lễ, theo Mộc Thiên Hành bước đi ra ngoài.

- Tiêu Thần sư huynh, tiểu đệ đi theo lão tổ đã ba năm, chưa từng thấy người thất thố như thế.

Mộc Thiên Hành lộ ra vẻ hâm mộ nói,

- Nếu sư huynh có thể Trúc Cơ thành công, tu vi nhất định sẽ tăng lên rất nhanh, con đường Nguyên Anh cũng rộng mở !

Tiêu Thần nghe vậy mỉm cười, đang muốn nói vài câu khiêm nhường, đoạn đường phía trước đột nhiên ở đâu chạy ra một gã ăn mặt lôi thôi, trên người truyền ra một mùi hôi hám.

- Hắc hắc… Ta võ công vô địch… Ta thiên tư tuyệt hảo, không ai có thể so sánh với ta.

Người này điên điên khùng khùng, đột nhiên ngẩn đầu nhìn Tiêu Thần, giữ chặt cánh tay hắn la to,

- Ngươi có biết không… Ngươi có biết không… Ta thật sự rất lợi hại, không một ai có thể so sánh… Nói cho ta biết ngươi có biết hay không!

- Tham kiến Thiên Hành sư huynh, Tiêu Thần sư huynh.

Theo sau kẻ điên kia là một tên Mộc gia tu sĩ, giời phút này thấy kẻ điên kia ở trước mặt hai người ôm Tiêu Thần la to, sắc mặt hắn tái nhợt, trán toát mồ hôi.

Mộc Thiên Hành nhìn kẻ điên kia, khẽ cau mày, trách cứ:

- Còn đứng ngây ra đó làm gì, không nhanh mang hắn đi, không có mệnh lệnh tuyệt đối không cho hắn đi ra.

Tên tu sĩ Mộc gia nghe vậy lập tức đứng lên, đi đến bên người kẻ diên kia. Tuy trong lòng lo lắng nhưng cũng không dùng sức mạnh ngược lại vỗ túi trữ vật xuất ra một đống kẹo, tượng đất… cẩn thận khuyên giải hắn.

Kẻ điên mới đầu cực kỳ không vui, la to không chịu buông tay, nhưng sau đó không chịu được kẹo hấp dẫn, buông tha Tiêu Thần bị tu sĩ Mộc gia dụ đi.

Đợi cho hai người đi xa, Mộc Thiên Hành lộ vẻ xấu hổ, ôm quyền nói:

- Thật sự là ngại quá, để cho Tiêu Thần sư huynh chê cười rồi.

Tiêu Thần nhìn bóng lưng kẻ điên kia, trong mắt sáng lên, lộ ra vẻ suy tư, nghe vậy lắc đầu cười khổ nói:

- Không sao, chỉ là ta rất tò mò, chỗ sư tôn bế quan, sao lại có một kẻ điên như vậy.

Thiên Hành đưa tay về phía trước, vừa đi vừa nói:

- Việc này nói ra rất dài, người điên này vốn chính là một gã đệ tử mới nhận của lão tổ, thiên tư rất tốt chính là tu sĩ thiên linh căn. Tuy rằng so với Tiêu Thần sư huynh kém hơn, nhưng cũng là tu sĩ thiên tài.

- Nhưng hắn vận mệnh không tốt, năm đó hắn trùng kích cảnh giới Kim Đan nhưng không thể vượt qua tâm ma, tuy rằng may mắn bảo vệ tính mạng, nhưng nguyên thần bị thương nghiêm trọng, nên có kết cục như vậy.

Khi nói chuyện, hắn thần bí nhìn Tiêu Thần, nhưng không thấy gì khác thường, trong lòng nới nhẹ nhàng thở ra.

Tiêu Thần nghe vậy lộ vẻ đáng tiếc, lắc đầu nói:

- Con đường tu chân rất nhiều nguy cơ, một khi gặp trở ngại kết quả nặng thì chết, nhẹ thì rơi vào kết cục như vậy, thật làm lòng người sợ hãi.

Mộc Thiên Hành nghe vậy chậm rãi gật đầu.

Hai người nói chuyện với nhau, nhanh chóng đến cữa Linh Thọ Cung, Mộc Thiên Hành phất tay mở đại môn, chắp tay cười nói:

- Tiểu đệ cần phải trở về hầu hạ lão tổ, không thể tiễn xa, sư huynh đi thong thả.

Tiêu Thần nghe vậy mỉm cười, chắp tay hoàn lễ, sau đó bước đi.

Một lát sau, sau khi bóng dáng Tiêu Thần biến mất, ý cười trên mặt Thiên Hành thu liễm, đột nhiên vung tay đem đại môn đóng lại, sắc mặt âm trầm hướng nơi Mộc Hiển Thánh bế quan đi đến!

Cửa đá mở ra, Mộc Thiên Hành hướng Hiển Thánh chân nhân dập đầu, trầm giọng nói:

- Lão tổ, tôn nhi xin ngài người này!

Mộc Hiển THánh nghe vậy chậm rãi xoay người nói:

- Thiên Hành, ngươi trên người mang thuộc tính thiên linh căn, cho dù không sử dụng thủ đoạn như vậy cũng có hi vọng tiến giai Nguyên Anh cảnh giới, ngươi cần phải suy nghĩ kỹ.

- Lão tổ, tôn nhi đã quyết tâm, xin người thành toàn!

Mộc Thiên Hành lộ vẻ kiên định.

Mộc Hiển Thánh nghe vậy trong lòng thở dài một tiếng, lúc mới gặp Tiêu Thần, trong lòng hắn nổi lên cảm ứng, đối với sự tình lần này có dự cảm không ổn, cho nên mới khuyên can như vậy.

- Thôi, có ta tự mình trấn thủ, chẳng lẽ còn sợ hắn gây nên sóng gió gì!

- Có lẽ, đây là tổ tiên cho Mộc gia ta quật khởi lần hai,, huyết mạch ngũ hành ẩn linh căn, nếu có thể ở Mộc gia ta khai chi tán diệp, lo gì không thể khôi phục vinh quang.

Trầm ngâm một lát, Mộc Hiển Thánh hơi xua tay nói:

- Ngươi đã quyết định như vậy, liền đi xuống bế quan tu dưỡng một thời gian, đợi cho sự tình chuẩn bị thỏa đáng, ta sẽ cho gọi ngươi đến.

Mộc Thiên Hành trong mắt lộ vẻ nóng bỏng, thi lễ thật sâu, quay người bước ra ngoài.

…..

Về đến động phủ, Tiêu Thần phất tay bày ra một tầng cấm chế, sắc mặt âm trầm khoanh chân ngồi trên bồ đoàn.

Giây lát sau, miệng hắn khẽ nói:

- Tuy rằng nơi này lộ ra chút quỷ dị, ta phải cẩn thận một chút, kiên trì qua hai tháng thời gian, đợi cho Tiểu Điện khôi phục uy lực, lúc đó có thể tự bảo vệ mình.

Vừa rồi trong Linh Thọ Cung, hai ông cháu Mộc gia phản ứng quá mức bất thường, nhất là hai người mơ hồ kích động, càng làm lòng hắn thêm kinh sợ.

- Thôi được, tuy rằng sự tình rất khó phân biệt, nhưng trước mắt chắc không có gì nguy hiểm, suy nghĩ nhiều vô ích!

Tiêu Thần chậm rãi lắc đầu, đem ý niệm hỗn loạn trong đầu ép xuống, đưa tay vỗ túi trữ vật, đem bình ngọc cầm trong tay.

Nhìn thấy viên đan dược vàng óng trong bình, mắt hắn nhịn không được lộ vẻ kích động.

Tứ phẩm thượng giai đan dược, Viêm Hoàng tăng thọ đan, sau khi dùng xong trong vòng ba năm khí huyết trong cơ thể sẽ sôi trào, sau khi luyện hóa toàn bộ có thể tăng lên năm mươi năm thọ nguyên! Đan dược bực này, có thể nói là vô cùng trân quý, môt khi xuất hiện sẽ khiến cho tu sĩ Kim Đan điên cuồng cướp đoạt!

Tiêu Thần khẽ động, đem cấm chế mở ra, đảo ngược bình ngọc, đan dược rơi vào trong tay.

Hai mắt nhắm lại, nguyên thần Tiêu Thần xuyên qua kim ấn, trong nháy mắt đem Viêm Hoàng tăng thọ đan bao phủ bên trong, tra xét phương thức tổ hợp bên trong nó. Kim ấn ở tay, chỉ cần đem phương thức tổ hợp hoàn toàn ghi nhớ, ngày sau liền có thể tự mình điều chế!

Đan dược giá trị bực này, ta đem phương pháp luyện chế ghi nhớ trong lòng, ngày sau sẽ có lúc cần đến. Hơn nữa làm như vậy, có thể xác nhận đan dược này có an toàn hay không, Tiêu Thần trải qua vô số hoạn nạn, tâm tư cẩn thận dĩ nhiên luôn khắc ở trong đầu, không có nửa điểm khinh thường.

Một lúc sau, Tiêu Thần chậm rãi mở mắt, nguyên thần đảo qua vài lần, xác nhận không bỏ sót chỗ nào, lúc này mới há mồm đem Viêm Hoàng tăng thọ đan nuốt vào.

Đan dược đi vào trong miệng, hóa thành một dòng chất lỏng, theo máu chảy đi, tiến vào trong cơ thể.

Vào lúc này, chất lỏng màu vàng khếch tán ra, nháy mắt đi vào trái tim Tiêu Thần, đem chúng biến thành màu vàng óng, như một trái tim được chế tạo bằng vàng. Mà theo mỗi lần nhảy lên, có một tia màu vàng theo máu lưu chuyển đến khắp kì kinh bát mạch, cảm giác thoải mái xuất hiện quanh quẩn trong lòng,đồng thời một cỗ tê dại hiện ra.

Tiêu Thần thi triển nội thị, nhìn thấy tia vàng luu chuyển theo máu, trong lòng khẽ động, một đạo kim sắc nháy mắt xuất hiện ở trong nguyên thần.

- Viêm Hoàng tăng thọ đang này ẩn chứa sinh cơ mạnh mẽ, đối với tỷ tỷ thật có chỗ tốt rất lớn, không biết sau khi hấp thu nàng có tỉnh không?

Tiêu Thần cẩn thận đem một ít kim sắc đếm bên ngoài nguyên thần Ngu Cơ đang ngủ say, kim sắc kia trong nháy mắt bị hấp thu đi vào, thoáng hiện ra sau đó biến mất không thấy đâu. Hắn cẩn thận cảm ứng một phen, nhận thấy dao động nguyên thần tăng lên, trong lòng không khỏi vui mừng!

Giờ phút này nơi hắn ở cực kỳ không ổn, nếu Ngu Cơ có thể tỉnh lại, có thể chỉ điểm cho hắn một ít.

- Nếu dòng kim sắc đối với tỷ tỷ thật sự hữu dụng, vậy liền cho nàng toàn bộ

Tiêu Thần trong lòng khẽ động, dòng chất lỏng vốn hòa cùng một thể với trái tim hắn bị bức ra, dừng ở phía trên nguyên thần của Ngu Cơ, nhanh chóng dung nhập vào trong. Một tia kim sắc xuất hiện ở trong nguyên thần nàng, mang theo sinh cơ mạnh mẽ dung nhập, nguyên thần ngu cơ dao động càng kịch liệt, giống như lập tức thức tỉnh.

Nhưng Tiêu Thần chờ đợi gần nửa giờ, đến khi dược lực Viêm Hoàng tăng thọ đan chậm rãi tiêu tán, Ngu Cơ vẫn chưa tỉnh lại.

Tiêu Thần khẽ nhíu mày,

- Nguyên thần tỷ tỷ dao động mãnh liệt, tuy rằng giờ phút này không có thức tỉnh, nhưng chỉ thiếu chút cơ hội, có lẽ tự nhiên sẽ tỉnh dậy.

Tiêu Thần khóe miệng lộ ra vài phần tiếu ý.

Tuy rằng hắn ở chung cùng với Ngu Cơ thời gian không dài, có thể cảm nhận được nàng thật tâm vì hắn! Nếu không lấy tinh cách Tiêu Thần, tuyệt đối sẽ không đem Viêm Hoàng tăng thọ đan trân quý cho nàng hấp thu.

- Nếu Mộc gia lão tổ có thể giúp ta tìm kiếm phương pháp Trúc Cơ, ta chỉ có thể an tâm chờ đợi, tu luyện một khoảnh thời gian.

Thì thầm nói, Tiêu Thần trở tay từ trong túi trữ vật lấy ra một ngọc giản, đúng là hạ thiên công pháp .

Giờ phút này tu vi không thể tiến thêm, tu luyện công pháp này, là cách tốt nhất có thể trong thời gian ngắn đem thực lực tăng lên hiệu quả nhất!

Tiêu Thần đem ngọc giản dán lên trán, tâm thần chìm vào trong, chậm rãi tu luyện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui