Đạo

Tu chân vô tuế nguyệt, trở mình đã ngàn năm.

Đương nhiên, tu vi trước mắt của Tiêu Thần còn không đạt được trình độ như vậy, nhưng lần này hắn bế quan cũng đã hơn một tháng.

Trong thời gian này Hình Thiên, Lăng Thanh Nhi hai người từng đến tìm hắn, nhưng nhìn thấy cấm chế ngoài sân, hơi trầm ngâm rồi xoay người rời đi.

Cát Thành Cương cũng từng đứng trên quảng trường cách đó không xa, ánh mắt hơi phiền muộn trông lại, trong miệng thì thào tự nói:

- Lúc trước khuyên ngươi không cần đi vào Đàm Thủy Hồn này, hiện giờ dù ngươi muốn thoát thân cũng không có khả năng nữa rồi.

Khi nói chuyện, trong mắt hắn che kín vẻ bi ai.

Mộc gia tu sĩ, đệ tử các phái bát châu, phàm là đi qua Thấm Viên cư, trên mặt tất cả đều lộ vẻ hâm mộ cùng ghen ghét, nhưng không ai dám lớn tiếng gây ra nửa điểm tiếng vang, phần lớn chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi cúi đầu vội vã đi qua.

Việc Tiêu Thần bái sư Hiển Thánh Chân Quân dấy lên một làn sóng sôi trào ở Bắc Hoa Châu Tu Chân Giới, nhưng theo thời gian hắn bế quan, mọi sự cùng dần dần lắng xuống.

Một ngày kia, phía trên bồ đoàn bên trong mật thất, một đạo thanh sắc nhân ảnh đột nhiên mở ra hai mắt, một cỗ xích hồng hỏa sát nháy mắt lóe lên, rồi lập tức khôi phục vẻ đen nhánh.

- Phần Thiên Chân Kinh này quả thật không hổ là Thiên Cấp công pháp, uy lực mạnh mẻ không thể ngờ!

Đáy mắt Tiêu Thần lộ vẻ chấn kinh, vươn một tay ra, pháp lực trong cơ thể vận chuyển, một hỏa cầu lửa chậm rãi ngưng tụ trong tay.

Cảm ứng được hỏa cầu này ẩn chứa pháp lực cuồng bạo, khóe miệng Tiêu Thần nhịn không được lộ ra vài phần cười lạnh, nếu trong lúc cùng người đối chiến đột nhiên chuyển biến pháp lực, bất ngờ tung đòn này, như vậy hiệu quả sẽ không hề kém.

Vào thời khắc này, sắc mặt Tiêu Thần hơi đổi, một truyền âm ngọc giản nháy mắt xuyên thấu cửa đá dừng trước mặt hắn.

- Tiêu Thần đồ nhi, mau đến Linh Thọ Cung.

Trong đó truyền ra thanh âm tràn ngập uy nghiêm của Mộc Hiển Thánh.

Tiêu Thần nghe vậy trở mình đứng lên, ánh mắt lộ ra vẻ kích động.

- Mộc gia lão tổ cho gọi ta, chẳng lẽ đã tìm được bí pháp Trúc Cơ!

Tiêu Thần hơn hai năm đặt chân tới Tu Chân Giới, trước được nghịch thiên kim ấn, sau lại có Ngu Cơ tương trợ, một đường đi tới tuy rằng trải qua vô số chém giết mấy bận hiểm tử nhưng vẫn còn sống, lại còn có được thu hoạch không nhỏ. Nhưng việc Trúc Cơ quả thật như gánh nặng ngàn cân tại tâm trí hắn, tu vi hiện giờ của hắn đã đạt tới Luyện Khí kỳ tầng thứ mười bảy, muốn tiến thêm một bước là muôn vàn khó khăn, chỉ có Trúc Cơ, , mới có thể giải trừ toàn bộ khốn khó!

- Ta muốn Trúc Cơ!

Sâu thẩm trong đôi mắt đen nhanh của Tiêu Thần nháy mắt bộc phát ra vẻ nóng bỏng, lập tức bước nhanh ra ngoài.

Trên đường đi, Tiêu Thần cúi đầu đi nhanh, tuy rằng tại Mộc gia tu sĩ không được độn quang phi hành, nhưng Tiêu Thần dùng pháp lực quán chú vào hai chân, tốc độ cũng nhanh đến cực hạn, chỉ một lát thời gian, đã đi tới bên ngoài Linh Thọ Cung.

- Ra mắt Tiêu Thần sư huynh, lão tổ dặn ta ở đây chờ huynh, thỉnh đi theo ta.

Trước cửa đại điện, một gã tu sĩ Mộc gia mặc thanh bào chắp tay thi lễ với Tiêu Thần, rồi lập tức xoay người hướng phía trong bước vào.

Tiêu Thần khẽ cau mày, người đến hôm nay cũng không phải Mộc Thiên Hành, không biết người này đã đi nơi nào? Nhưng giờ phút này hắn cũng không có tâm trí miệt mài theo đuổi việc này, cảm ơn một tiếng sau đó theo sau bước vào bên trong.

Lần này tiến đến cùng lần trước rõ ràng không phải là cùng một chỗ, dọc theo cầu thang đi xuống dưới, chỉ sợ bây giờ đã thâm nhập gần trăm mét dưới mặt đất.

- Tiêu Thần sư huynh, phía trước đã là cấm địa, tại hạ không có lệnh không thể vào đó, sư huynh chỉ có thể tự mình tiến vào.

Nói xong, tu sĩ Mộc gia này vẻ mặt hâm mộ liếc nhìn Tiêu Thần một cái, rồi xoay người rời đi.

Đứng giữa hành lang, Tiêu Thần hơi trầm ngâm, sau đó cất bước tiến vào. Đi tới trước gần trăm trượng, có một cánh cửa đá ngăn giữa đường. Cánh cửa này cao tới mười trượng, toàn thân một màu đỏ sậm, giống như do vô số huyết dịch ngưng tụ vạn năm mà ra, từ trong lộ ra vài phần khí tức sâm lãnh quỷ dị. Từng đạo hoa văn phức tạp thâm ảo dày đặc bên trên nó, có vẻ như là những đạo cấm chế không biết tên. Tuy rằng không biết uy lực của nó như thế nào, nhưng Tiêu Thần có thể cảm ứng được nguy cơ sinh tử, cấm chế này một khi toàn lực phát động, chỉ sợ trong khoảnh khắc liền có thể đem hắn tiêu diệt!

- Đệ tử Tiêu Thần, phụng mệnh tiến đến bái kiến sư tôn!

Bên ngoài cửa đá, Tiêu Thần kính cẩn xoay người thi lễ, cất cao giọng nói.

Chốc lát.

Cửa đá kia đột nhiên bộc phát ra một tầng huyết sắc huỳnh quang, hoa văn bên trên như vật sống uyển chuyển vặn vẹo. Dưới biến hóa đó, cửa đá vô thanh vô tức chậm rãi tách ra, để lộ khe hở chỉ đủ một người xuất nhập.

- Vào đi.

Thanh âm Mộc Hiển Thánh hơi có vẻ mỏi mệt từ trong phát ra.

Ánh mắt Tiêu Thần chớp lên, lập tức bước nhanh vào sau cánh cửa.

Phía sau là một hang đá rộng lớn, xung quanh bố trí pháp châu chiếu sáng, đem nơi này chiếu rọi hoàn toàn. Trong hang đá, Mộc Hiển Thánh sắc diện nghiêm cẩn, đứng trên một hồng sắc pháp trận phạm vi ba trượng đang tản mát điểm điểm huỳnh quang. . Lấy kiến thức về trận pháp của Tiêu Thần, đúng là không nhìn ra đây là loại gì, ngược lại nguyên thần cảm thấy có chút đau đớn. Hắn vội vàng thu hồi tầm mắt, kính cẩn thi lễ nói:

- Bái kiến sư tôn.

Mộc Hiển Thánh khẽ gật đầu, xoay người lại, sắc mặt hơi có vẻ tái nhợt, ánh mắt tuy rằng sáng ngời như trước, nhưng lại khó nén vẻ mệt mỏi trong đó.

- Một tháng nay vi sư lần tra sách cổ, rốt cục ở ghi chép cả đời của một vị thượng cổ tán tu đã tìm được phướng pháp Trúc Cơ cho con!

Tiêu Thần nghe vậy trong mắt lộ ra vẻ mừng như điên, hít sâu mấy lần mới miễn cưỡng đem tâm tình bình tĩnh lại,

- Sư tôn, xin thứ cho đệ tử mạo muội, không biết người có thể cho con xem qua bí pháp kia.

- Ha ha, bí pháp này vốn là tìm cho con, dù con không mở miệng, ta cũng sẽ đưa.

Mộc Hiển Thánh mỉm cười, cũng không nói nhiều, đưa tay vỗ túi trữ vật, xuất ra một mai ngọc giản giao vào tay Tiêu Thần,

- Tất cả mọi chuyện con muốn biết đều ở trong đó, xem đi nếu có gì không hiểu thì hỏi lại ta.

Tiêu Thần đem ngọc giản cầm trong tay, trực tiếp khoanh chân ngồi trên mặt đất, thần thức tiến vào trong đó.

Gần nửa canh giờ sau, Tiêu Thần mới tách ngọc giản ra khỏi trán, trên mặt lộ vẻ cảm thán. Không hổ là thủ bút của Nguyên Anh tu sĩ, trong này có quan hệ tới bố trí vận dụng đủ lại trận pháp, tất cả đều vượt xa nhận thức của hắn. Hơi trầm ngam, hắn vươn người đứng dậy, kính cẩn nói:

- Sư tôn, đệ tử đã đem nội dung trong này xem qua một lần, có nhiều chỗ không giải thích nổi, thỉnh sư tôn giải hoặc.

- Con có gì thắc mắc cứ nêu ra, vi sư tự nhiên sẽ vì ngươi giải đáp.

Mộc Hiển Thánh mỉm cười, hình như đối với chuyện này sớm có đoán trước, không có nửa điểm ngạc nhiên.

- Đa tạ sư tôn.

Tiêu Thần thi lễ, cau mày nói:

- Trong ngọc giản này có nói, vì phối hợp trận pháp trợ giúp đệ tử Trúc Cơ, cần tu luyện một quyển bí pháp. Nhưng sau khi tu luyện bí pháp này toàn thân pháp lực tinh huyết nguyên thần của đệ tử sẽ ngưng tụ thành một, hơn nữa mất đi thao khống với thân thể, không biết vì sao lại cần như thế?

Khi nói chuyện ánh mắt của hắn hơi hơi chớp, lộ ra vài phần vẻ nghi hoặc.

- Lấy tình tình cẩn thận của con, vi sư sớm biết con sẽ hỏi thế.

Mộc Hiển Thánh thâm ý sâu sắc liếc mắt nhìn Tiêu Thần một cái, ánh mắt như có thể nhìn thấu tâm can,

- Trận pháp này công hiệu cực kỳ bá đạo, khi con toàn lực trùng kích Trúc Cơ thì nó sẽ vận chuyển cực nhanh thôn phệ linh lực ngoại giới chuyển hóa thành pháp lực điên cuồng dung nhập trong cơ thể con, làm cho pháp lực trong cơ thể vượt quá cực hạn, mới có thể phá tan xiềng xích Luyện Khí kỳ, từ đó đạt cảnh giới Trúc Cơ!

- Bí pháp này có thể nói là dốc hết sức phá vạn ác, mạnh mẽ tăng lên pháp lực trong cơ thể con, không khoan nhượng giúp con tiến vào Trúc Cơ cảnh giới! Tuy rằng là cưởng ép thô bạo, nhưng ta nghĩ đây là phương pháp hoàn mỹ nhất.

- Nhưng như vậy, sẽ xuất hiện một vấn đề cực lớn. Lúc trận pháp toàn lực vận chuyển, pháp lực điên cuồng quán chú sẽ tạo thành tổn hại thật lớn với cơ thể của con, nếu con không chịu nổi nguyên thần tan vỡ, thì bí pháp này sẽ thất bại trong gang tấc, thậm chí còn sinh ra thương tổn thật lớn, từ đó về sau tu vi tán hết trở thành phàm nhân cũng có nhiều khả năng! Cho nên vi sư mới sáng tạo ra một cách khác, tạo thêm một loại bí pháp, khi trận pháp mở ra con vận chuyển bí pháp đó đem pháp lực nguyên thần tinh huyết trong cơ thể co rút lại thành một đoàn, có thể sẽ giảm bớt được thống khổ, giúp con vượt qua bớt gian nan. Chỉ cần Trúc Cơ hoàn thành, cho dù thân thể bị hao tổn một ít, cũng không có gì đáng ngại.

Tiêu Thần nghe vậy ánh mắt chớp lên, nghi hoặc trong lòng hơi tan biến, hắn cũng từng tham khảo qua trận pháp, lúc trước Tiêu Thần lấy được Trận Phù Chi Đạo của hắc y tu sĩ bên ngoài tiểu sơn phường thị, mang đến cho hắn rất nhiều lợi ích, tuy rằng không thể minh bạch tác dụng chủ yếu của trận pháp này, nhưng nó có thuộc tính ngưng tụ linh lực rất mạnh cũng không khó nhìn ra.

- Đa tạ sư tôn giải hoặc, đệ tử còn có một câu sau cùng, không biết bí pháp này có mấy thành hi vọng có thể thành công?

Mộc Hiển Thánh nghe vậy cười ngạo nghễ, nói:

- Bổn quân đã nói rất rỏ rồi, chỉ cần dựa theo bí pháp hành sự, chí ít có hi vọng ngoài bảy thành!

- Bảy thành!

Tiêu Thần nghe vậy sắc mặt hơi trầm, phương pháp này tuy rằng cực kỳ mãnh liệt, nhưng xác xuất thành công cũng không thấp, chỉ cần không có chuyện ngoài ý muốn, xem ra lần này Trúc Cơ sẽ thành công. Nghĩ đến điểm này, trong lòng Tiêu Thần sinh ra vẻ kích động.

Tuy rằng hiện giờ Trúc Cơ, thì sẽ không cách nào nhận được thiên đạo ân thưởng như trong truyền thuyết, nhưng Tiêu Thần cũng không tiếc nuối! Thế gian làm gì có chuyện thập toàn thập mỹ như người mong muốn, nếu một mực tham lam không biết thỏa mãn, có lẽ tiếp tục sẽ đánh mất vận đạo, thân tử đương trường!

- Ngọc giản này con cầm lấy cẩn thận nghiền ngẫm, nhất định phải mang bí pháp kia hoàn toàn lĩnh ngộ, để tránh việc ngoài ý muốn.

Mộc Hiển Thánh ánh mắt khẽ lóe lên không ai biết rồi lập tức khôi phục bình thường, khoát tay nói:

- Con về trước đi, đoạn thời gian này nên bình tâm tĩnh khí không cần tiếp tục bế quan tu luyện, đợi cho hết thảy bố trí thoả đáng, vi sư liền tự mình hộ pháp cho con, giúp con Trúc Cơ.

Ngữ khí ôn hòa, giống như trưởng bối trong nhà ân cần nhắc nhở, nhẹ nhàng từ tốn khiến lòng người sinh cảm giác ấm áp.

- Vâng, đệ tử xin cáo lui!

Trên mặt Tiêu Thần lộ ra vẻ cảm động, đem ngọc giản kia cẩn thận cất kỹ, sau đó kính cẩn thi lễ, lúc này mới bước nhanh ra ngoài. Đợi sau khi hắn rời đi, cửa đá huyết sắc không một tiếng động lần nữa đóng lại. Vẻ nhu hòa trên mặt Mộc Hiển Thánh nháy mắt biến mất, ánh mắt cũng biến thành âm u, trầm giọng nói:

- Ma linh, ngươi đem khí tức người này lưu lại chưa?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui