Đạo

- Đạo hữu quả nhiên tỉnh táo hơn người.

Giờ phút này khóe miệng kẻ điên lộ ra vài phần ý cười, ánh mắt sáng ngời nào có nửa điểm điên khùng lúc trước, phất tay bày ra một tầng cấm chế đem hai người bao phủ ở bên trong, lúc này mới cười nói:

- Nếu đạo hữu sớm đã hiểu ra, nói vậy cũng có thể đoán được việc ta tìm tới ngươi hôm nay.

Tiêu Thần rót đầy một ly, ngửa đầu uống xong, nói:

- Ta vốn tưởng rằng đạo hữu ba ngày trước đã đến, không nghĩ tới kéo dài tới tận hôm nay.

- Không có cách nào, bị trông giữ rất cẩn mật, , ta hôm nay cũng là dùng hết thủ đoạn mới có thể ra ngoài một hồi, chỉ lát nữa sẽ phải trở về.

Người này liếc mắt nhìn Tiêu Thần một cái, lộ ra vài phần vẻ tò mò,

- Chẳng lẽ đạo hữu không muốn biết ta hôm nay đến tìm ngươi đến tột cùng là muốn làm gì sao?

Tiêu Thần nghe vậy trầm mặc một lát, trầm giọng nói:

- Chắc là cùng việc Mộc gia lão tổ giúp ta Trúc Cơ có quan hệ.

Kẻ điên nghe vậy thân thể chấn động, ánh mắt lộ ra vài phần vẻ khiếp sợ, lập tức cười to nói:

- Đạo hữu quả nhiên là linh mẫn, chỉ sợ lão tặc kia còn không biết, chính mình sắm vai lương sư nhưng diện mạo đã bị đạo hữu nhìn thấu rồi.

Người này khi nói chuyện, trong giọng nói lộ ra vô tận hận ý, trên tay bất giác hơi hơi dùng sức, liền đem chén rượu kia chấn làm bột mịn.

Tiêu Thần đem chén rượu đặt xuống, trong ánh mắt lộ ra vẻ âm trầm, nói:

- Tại hạ trong lòng mặc dù có chút hoài nghi, nhưng lại không biết chân tướng đến tột cùng là vì sao. Nói vậy đạo hữu hẳn là biết được không ít chuyện trong đó, chẳng biết có thể nói ra được không?

Kẻ điên kia nghe vậy trầm mặc chốc lát, lập tức cười nói:

- Nếu ta hôm nay tới đây, tự nhiên sẽ đem sự tình biết được nói cho đạo hữu, bằng không giao dịch phía sau thì không cách nào hoàn thành.

Tiêu Thần thủ thế thỉnh giảng, trên mặt không hề có vẻ kinh sắc, hiển nhiên đối với giao dịch sắp tới sớm có dự liệu.

Trầm ngâm một lát, kẻ điên trên mặt lộ ra vài phần chua sót,

- Đạo hữu nghe ta kể một câu chuyện xưa, sẽ hiểu hết thảy điều ngươi muốn biết.

- Bảy năm trước, U Châu có một tu sĩ tán tu tên là Thẩm Ngự. Người này linh căn tư chất tuyệt hảo, có thể so với thiên linh căn tu sĩ, tuy rằng tài nguyên tu luyện trong tay cực kỳ có hạn, nhưng vẫn có thể ở mười bảy tuổi đã đạt tới Trúc Cơ sơ kỳ, việc này danh chấn U Châu, danh tiếng vang dội. Vô số tông môn sôi nổi hướng hắn mời chào. Nhưng thiếu niên thành danh khó tránh việc ngông cuồng, người này không chút do dự cự tuyệt toàn bộ lời mời, phao tin phải làm tán tu đệ nhất nhân! Sau đó hắn trảm sát một gã tu sĩ vũ nhục nữ tu, không may kẻ đó lại là thiếu tông chủ Mỗ Tông phái, liền dính phải đại phiền toái. Người này mặc dù có chút kỳ ngộ, thần thông thủ đoạn hơn xa tu sĩ cùng thế hệ, nhưng bị một gã tu sĩ Kim Đan trong nội môn của đối phương đuổi giết, cũng bị thương nặng gần như sắp bị tuyệt diệt.

- Nhưng ngay trong lúc sinh tử đó, một lão giả thân mặc thanh sắc đạo bào mặc mủi hiền từ đạp không mà đến, ánh mắt đảo qua Kim Đan tu sĩ kia, liền nháy mắt đem tu sĩ đó chém chết! Sau đó, Thẩm Ngự liền đi theo lão giả về trong gia tộc. Thẩm Ngự được người cứu, tự nhiên đầy lòng cảm kích, hơn nữa lão giả này tu vi Thông Thiên nên Thẩm Ngự kia thành tâm bái làm môn hạ của hắn, khắc khổ tu luyện tâm ý tương lai đạt được thành tự, sẽ hồi báo cho hắn.

- Lão giả này đối với hắn cực kỳ thân cận, tự mình chỉ điểm tu hành, lại ban cho công pháp đan dược, khiến Thẩm Ngự một lần nữa tưởng phải cảm ơn thiên đạo vì gặp được người này. Cứ như vậy ba năm trôi qua, Thẩm Ngự tu vi tiến cảnh tăng nhanh, đã đạt tới Trúc Cơ Đại viên mãn, cách Kim Đan cảnh giới bất quá chỉ một bức tường! Cho nên, lão giả kia liền dốc lòng chuẩn bị một phen, muốn giúp Thẩm Ngự Ngưng Đan bước vào hàng ngũ cao giai tu sĩ.

- Vào ngày Ngưng Đan đó, lão giả cho hắn một viên đan dược, nói rằng đan này cực kỳ trân quý, có thể tăng lên hai thành xác suất Ngưng Đan. Thẩm Ngự vô cùng cảm kích, nhưng sau khi dùng hắn cũng phát hiện. . . Hết thảy trong thời gian ngắn toàn bộ nghịch chuyển. Sau khi dược lực của đan dược kia phát ra, toàn thân pháp lực nguyên thần của hắn tất cả đều bị phong ấn, mà trong mật thất nơi hắn ngưng kết Kim Đan, lại có thêm một người, chính là một vị hậu nhân của lão giả kia.

- Tình huống thay đổi đột ngột, Thẩm Ngự trong lòng cực kỳ khiếp sợ cùng phẫn nộ, hắn không hiểu vì sao vị sư tôn vẫn đối với hắn giống như từ phụ lại đột nhiên thay đổi? Hay tất cả chuyện này vốn là một trò bịp? Một cái bẫy? Nhưng cũng may, lúc trước hắn đã dùng qua một loại dị quả, dược lực lắng đọng lại trong cơ thể, đủ để giải trừ đan dược giam cầm! Cho nên, đợi cho sư tôn rời đi, hắn bạo khởi đem hậu nhân kia bắt đi, thi triển sưu hồn đại pháp, liền biết được hết thảy, sự việc hắn biết được khiến cho tay chân hắn lạnh lẽo tận cùng.

Kể tới đây, kẻ điên khẽ rùng mình một cái xuất phát từ nội tâm, trong ánh mắt che kín vẻ oán độc.

Tiêu Thần ngẩng đầu lên, tay nắm chặt chén rượu, gân xanh hiển lộ.

- Thẩm Ngự lần đầu tiên biết, trên thế giới này lại tồn tại một phương thức ác độc như vậy, có thể thông qua trận pháp đem toàn thân huyết nhục tinh hoa thậm chí nguyên thần tu sĩ đều thôn phệ, sau đó đem linh căn mạnh mẽ trong cơ thể đối phương đoạt lấy cho mình dùng!

- Hắn cũng là lần đầu tiên biết, vì sao gia tộc của sư tôn lại có thể xuất hiện lớp lớp tu đạo thiên tài, thế lực vượt trên toàn bộ tông môn khác!

- Nguyên lai tất cả chuyện này đều là bọn hắn sử dụng thủ đoạn ti tiện âm độc cường hoành đoạt lấy!

Kẻ điên từng ngụm từng ngụm thở gấp, trên mặt lộ vẻ điên cuồng.

Tiêu Thần trên tay hơi dùng sức, cái chén liền bị bóp nát, mỹ tửu thấm ướt bàn tay, nhưng hắn không hề hay biết.

Lát sau, khóe miệng kẻ điên lộ ra vài phần vẻ băng lãnh, thản nhiên nói:

- Sau đó Thẩm Ngự kia vì bảo mệnh, liền thi triển một loại bí pháp, đem chính mình giả thành điên điên khùng khùng, ra vẻ ngốc trệ. Nhưng lão quỷ đó cực kỳ cẩn thận, mặc dù không có nhận thấy được điểm gì khác thường, nhưng cũng luôn luôn đem hắn giữ ở bên người. Cứ như vậy, Thẩm Ngự kia giả ngây giả dại, mới ngoắc ngoải sống đến hôm nay.

Nói xong, kẻ điên ôm lấy vò rượu, ngửa mặt uống ừng ực, khóe miệng lộ vẻ chua xót, nhưng trong mắt sát khí tung hoành.

Tiêu Thần trầm mặc giây lát, sắc mặt hơi tái nhợt lúc này cũng dần dần bình tĩnh lại, nhưng vẻ cuồng phong sậu vũ trong đôi mắt hắn chẳng những không có tiêu tán, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng quét ngang mà ra, khiến cả người hắn lộ ra khí tức âm lãnh, mảnh liệt!

Tuy rằng hắn mọi thời khắc đều cảm giác được bên người có một tấm lưới vô hình đang không ngừng buộc chặt, cảm giác được lão tổ Mộc gia trong lòng có tính toán gì đó, thế nhưng khi hắn biết được chân tướng của sự tình, cả người vẫn thấy lạnh lẽo, không thể tin nổi!

Thôn Linh! !

Dựa theo lời kẻ điên nói, Mộc gia sử dụng một phương pháp mạnh mẽ thôn phệ linh căn tu sĩ, hiển nhiên chính là Thôn Linh bí pháp độc nhất vô nhị mà trước kia Ngu Cơ từng báo cho hắn!

Hồi tưởng lại Mộc Mộc âm thầm giám thị, trắc thí linh căn thì Mộc gia lão tổ nét mặt mừng rỡ như điên, còn có Mộc Thiên Hành ôn hòa tiêu sái, đáy mắt thỉnh thoảng hiện lên vẻ tham lam! Tất cả những đó vào thời khắc này hết thảy nháy mắt xâu thành một chuỗi, khiến Tiêu Thần hoàn toàn hiểu rõ! Hắn thấy cái lạnh bốc ra từ đáy lòng, đồng thời từ đó cũng phát ra từng đợt sát khí bạo ngược băng lãnh!

- Đáng chết! Quả thật đáng chết!

Trong lòng Tiêu Thần gầm nhẹ liên tục.

Hai người trầm mặc không nói câu nào.

Lát sau.

- Thẩm Ngự đạo hữu, ngươi hôm nay tới tìm ta, hơn nữa đem tất cả chuyện này kể hết, chắc không phải là do hảo tâm, muốn ta có cơ hội thoát khỏi Mộc gia đó chứ?

Tiêu Thần sắc mặt âm trầm, ánh mắt hàn quang lóe ra, trầm giọng nói.

- Lấy tâm trí của đạo hữu, còn muốn thử ta làm gì, tại hạ lúc trước đã nói, muốn cùng đạo hữu làm một số giao dịch.

Thẩm Ngự đem vò rượu đặt xuống, sắc mặt lộ vẻ nghiêm cẩn, chậm rãi nói:

- Ta có phương pháp, có thể giúp hai người chúng ta chạy khỏi Mộc gia, nhưng cần đạo hữu hỗ trợ mới được.

Tiêu Thần nghe vậy ánh mắt lóe lên, nói:

- Đạo hữu bị Hiển Thánh lão quỷ theo dõi, chắc chắn rất khó chạy khỏi Mộc gia. Nhưng tại hạ lại được tự do, chỉ cần hơi bày thủ đoạn, đi khỏi Mộc gia với ta mà nói không phải là việc khó. Do đó, tại hạ tựa hồ không cần phải cùng đạo hữu làm việc mạo hiểm.

Thẩm Ngự nghe vậy trên mặt không có lộ ra bất cứ dị sắc nào, thản nhiên nói:

- Đạo hữu ngưng thần nhìn vào bên trong, ngón thứ ba bên tay trái trong nguyên thần, có hay không một ấn ký tối đen hình bán nguyệt.

Tiêu Thần sắc mặt nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi, nhắm mắt tìm tòi, quả nhiên ở đốt thứ hai trong ngón thứ ba bên trái tìm có một ấn ký tối đen hình bán nguyệt!

- Đáng chết, lão quỷ này động tay chân trên người của ta!

- Bán nguyệt ấn ký này là Hiển Thánh lão quỷ bày ra, trên nguyên thần của cả hai chúng ta đều có, một khi khoảng cách với hắn qua khỏi trăm dặm sẽ bị hắn phát hiện.

Thẩm Ngự mặt không chút thay đổi, thản nhiên nói:

- Chẳng lẽ đạo hữu cho là mình có thể ở tình hình như thế, chạy thoát sao?

Tiêu Thần nghe vậy trầm mặc một lát, trầm giọng nói:

- Cần ta phối hợp thế nào, thỉnh đạo hữu nói rõ.

- Hảo!

Thẩm Ngự mắt sáng lên, cười nói:

- Đạo hữu thật là người quyết đoán, việc này trì hoãn càng lâu sẽ càng nguy hiểm.

- Tại hạ bốn năm nay tuy rằng giả ngây giả dại, nhưng cũng không ngừng âm thầm tìm kiếm phương pháp bài trừ ấn ký này, hiện giờ rốt cục cũng có manh mối. Ta cần đạo hữu giúp ta thu thập vật phẩm bên trong ngọc giản này, luyện chế một kiện pháp bảo có thể ẩn dấu khí tức hai người chúng ta, tại hạ có phương pháp liên hệ, nhưng trong ba ngày đạo hữu nhất định phải tập hợp đủ, giao cho tại hạ.

Tiêu Thần đem ngọc giản kia tiếp nhận, thần thức thăm dò vào trong đó, lập tức chậm rãi gật đầu, nói:

- Việc này ta sẽ làm thỏa đáng, nhưng đạo hữu cần lập tâm ma thệ ngôn, một khi pháp bảo luyện chế thành công, tuyệt đối không thể một mình âm thầm đào thoát.

Trong tu chân giới, ngươi lừa ta gạt rất nhiều, vì bảo đảm chắc chắn an toàn, Tiêu Thần không thể không cẩn thận.

Thẩm Ngự nghe vậy khẽ cười nhìn Tiêu Thần một cái, lập hạ tâm ma thệ ngôn, rồi nói:

- Từ giờ đạo hữu yên tâm rồi chứ.

- Hôm nay tại hạ đã ra ngoài khá lâu, vì phòng ngừa bị lão quỷ hoài nghi, liền đi trước một bước.

Nói xong, hắn đột nhiên ôm lấy vò rượu mà nốc, rượu chảy ra ướt đẫm cả vạt áo, trong mắt cũng là lộ ra vẻ mê ly.

Vào thời khắc này, Mộc gia tu sĩ kia tỉnh cơn mê hừ nhẹ một tiếng, chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra vẻ mờ mịt.

Giờ phút này trên tay Tiêu Thần sớm đã xuất ra một chén rượu mới, thấy thế cười nói:

- Đạo hữu tửu lượng cũng hiếm thấy, một chén gục, chính là như thế mà đi.

- Hắc hắc, một chén ngã. . Ngã. . Ngã trên mặt đất. Vô dụng, thật vô dụng. . Kém xa ta. . Hắc hắc, ta là lợi hại nhất. . Không chỉ tu vi cao thiên tư tốt, uống rượu cũng lợi hại nhất!

Thẩm Ngự mấy năm giả điên thật có điểm tâm đắc, giờ phút này hoàn toàn nhập vai, cả Tiêu Thần cũng thiếu chút nữa bị gạt.

Mộc gia tu sĩ kia nghe vậy trên mặt nhất thời đỏ lên, thầm nghĩ ngày thường tửu lượng không tính là rất tốt nhưng cũng chưa từng một chén cũng chịu không nổi, chẳng lẽ do nồng độ bách niên tuyết tửu quá lớn sao?

- Hôm nay đã làm phiền Tiêu Thần sư huynh nhiều rồi, tại hạ ngay lập tức dẫn hắn rời đi, không tiếp tục quấy rầy sư huynh thanh tĩnh.

Nói xong, hắn đưa tay giữ chặt cổ tay Thẩm Ngự, hướng phía ngoài bước ra.

Tiêu Thần mỉm cười, cũng không ngăn trở.

- Rượu. . Rượu của ta. . Ta còn muốn uống. . Tiểu Hôi ngươi kéo ta làm gì.

- Đi thôi, đi thôi tổ tông của ta, hôm nay ta mang ngươi đi ra đã phạm vào quy củ, chúng ta mau trở về đi, nếu không bị phát hiện ta sẽ rất thể thảm.

Hai người thanh âm xa dần, ý cười trên mặt Tiêu Thần từng phần từng phần thu liễm, sắc mặt dần dần âm trầm, trong mắt hàn quang chợt lóe, đứng dậy hướng trong phòng bước nhanh vào!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui