Đạo

Thương Cổ cũng không để ý tới đám người Lệ Viễn Nhai, ánh mắt bình thản đảo qua chỗ này. Dù chưa mở miệng nhưng lúc trước hắn ra tay diệt sát vài tên tu sĩ, thủ đoạn tàn nhẫn, lại có tu vi Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong, cũng đủ khiến toàn trường khiếp sợ. Cho dù ba người Lan Nhược Ly, Tiếu Nguyệt, Dương Phong cũng phải cụp mắt không dám nhìn trực diện.

- Hừ! Trước khi mở miệng phải suy nghĩ cẩn thận, phải biết câu “họa từ miệng mà ra”. Chư vị chớ bởi sính võ mồm mà uổng đi tính mạng.

Nói xong, ánh mắt hắn nhìn Lệ Viễn Nhai, khẽ cau mày, quát nhẹ:

- Bất quá chỉ là một chuyện nhỏ mà không làm thỏa đáng, sau khi qua chuyện này, tự đi Hoàng Tuyền nhai diện bích một tháng, lo mà kiểm điểm cho tốt.

Lệ Viễn Nhai nghe thế, tiến lên một bước, kính cẩn nhận lỗi, tuy địa vị hắn ở Hoàng Tuyền tông không thấp, nhưng tuyệt không dám trái lệnh một tu sĩ Nguyên Anh, nhất là thất sư thúc tiếng tăm lừng lẫy.

- Việc hôm nay đến tột cùng là vì sao, lão phu cũng không biết, chỉ cần đem bảo vật thông qua trắc thí lần thứ nhất, giao cho lão phu là được.

Thương Cổ quay người, không nhiều lời, chỉ đơn giản hai câu, dường như liền có vô tận áp lực buông xuống. Sắc mặt mọi người trắng bệch, trong lòng hoảng loạn.

Đây là Tu chân giới, cá lớn nuốt cá bé, thực lực là tối thượng, nếu Lệ Viễn Nhai cũng có tu vi Nguyên Anh, căn bẳn không cần đưa ra cái gọi là tam tràng đổ đấu gì sất, trực tiếp lấy thế ép người giành lấy pháp bảo, chỉ sợ đám người Lan Nhược Ly cũng không dám phản kháng.

- Vãn bối Đại Đạo tông, Dương Phong ra mắt Thương Cổ tiền bối, lần hành trình vào động phủ này, liên hợp lục tông chúng ta quyết định không cho tu sĩ Nguyên Anh tiến vào, tiền bối lại che dấu tung tích tiến vào, chỉ sợ ngày sau phải cho lục tông chúng ta một cái công đạo.

- Hôm nay phát sinh nhiều sự việc, ta tự nhiên sẽ trở về tông môn bẩm báo như vậy. Nếu là tiền bối chưa ra tay khó xử thì việc này giải quyết dễ dàng đi rất nhiều, ngược lại sợ là hậu quả không tốt. Trong việc này chắc hẳn tiền bối rõ ràng hơn vãn bối, xin tiền bối nghĩ lại.

Dương Phong kia không thẹn là đệ nhất nhân trong đám đệ tử Đại Đạo tông, rất nhanh vượt qua thất bại, hiện giờ đã nhanh chóng xử lý thương thế trong người, tuy sắc mặt trắng bệch nhưng hơi thở đã bình ổn trở lại.

Biểu hiện bên ngoài của lời nói là khuyên Thương Cổ nghĩ lại việc này, thực tế lại là trắng trợn uy hiếp, hắn không tin Thương Cổ dám đối với bọn hắn hạ sát thủ, nếu không việc hôm nay không thể dấu diếm, đến lúc đó sáu tông liên hợp chinh phạt, dù Hoàng Tuyền tông thế lớn cũng tuyệt đối không chịu được. Cho nên trong lời nói lúc đó rất có khí thế.

Tiếu Nguyệt của Vô Cực tông nghe thế cũng tùy theo mà gật đầu, trầm giọng nói:

- Xin tiền bối nghĩ lại.

Trái lại, ánh mắt của Lan Nhược Ly lại hiện lên dị sắc, trong lòng thở dài một tiếng, vẫn chưa mở miệng.

Theo thanh âm hai người hạ xuống, phiến không gian cũng nhất thời yên tĩnh hẳn đi.

Sắc mặt Thương Cổ kia nửa điểm cũng không biến đổi, chỉ là ánh mắt lãnh mạc càng lúc càng âm u, nét mặt già nua dần dần âm trầm, thấp giọng nói:

- Hai người các ngươi dùng điều này để uy hiếp lão phu sao?

Khi nói chuyện, nặng nề bước về phía trước, một bước này hạ xuống tựa như giẫm thẳng lên ngực mọi người, tu sĩ Kim Đan còn tốt, chỉ là sắc mặt trắng bạch ra thôi, còn về tu sĩ Trúc Cơ con mẹ nó khóe miệng chảy máu, trong mắt hiện vẻ kinh hãi vô cùng.

Mà gần trung tâm một chút là hai người Dương Phong, Tiếu Nguyệt vốn bị thương không nhẹ, giờ phút này lại bị khí thế Thương Cổ ép xuống, nhất thời sắc mặt trắng bệch, mũi miệng nhất tề phun máu, thương thế vừa ổn định trong cơ thể tức thì càng nặng thêm.

- Hừ! Dám ở trước mặt lão phu nói năng lỗ mãng, quả nhiều liều lĩnh, đem vài pháp bảo giao cho lão phu! Ta tuyệt đối không nói lại lần nữa! Tuy Hoàng Tuyề tông ta không muốn cùng tông môn các ngươi hoàn toàn trở mặt, nhưng các ngươi thật sự cho rằng ta sẽ không giết các ngươi?

Âm thanh lạnh như băng như phát ra từ Cửu U, khiến trong lòng mọi người lập tức trở nên nghiên cẩm.

Hai người Dương Phong, Tiếu Nguyệt phun máu, lui về phía sau, tự nhiên không dám nói nhiều thêm một câu, nếu không chỉ sợ lão quái Nguyên Anh này thật sự sẽ hạ thủ vô tình. Cho nên giờ phút này, ánh mắt mọi người tự nhiên rơi lên người Lan Nhược Ly.

Lan Nhược Ly hơi trầm ngâm, vẫn chưa mở miệng. Trầm mặc đưa tay từ hông xuất ra một túi trữ vật, hương Thương Cổ đưa tới. Sau khi đem túi trữ vật cầm trong tay, thần thức thăm dò, tức thì lộ thần sắc vui mừng, lúc này mở hai mắt, chậm rãi nói:

- Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, tiểu nha đầu ngươi sơ với hai người bọn chúng thông minh hơn rất nhiều.

Âm thanh hạ xuông, sắc mặt người này cũng trở nên âm trầm, lạnh giọng nói:

- Bất quá, hôm nay ngươi dựa vào Đạo khí chi lực đả thương đệ tử Hoàng Tuyền tông ta, việc này không thể bỏ qua, hôm nay lão phu thu Đạo khí chi lực của ngươi, chờ ngày sau ngươi có tư cách lấy lại, thì đến Hoàng Tuyền tông, Bích Lạc sơn đòi lại.

Nói xong, đáy mắt người này không nhịn được hiện lên vẻ nóng bỏng.

Đạo khí?

Pháp bảo nghich thiên như vậy, ở Tu chân giới có rất ít, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh có được pháp bải laoij này ít lại càng thêm ít. Ít nhất là Thương Cổ hiện giờ đạt đến Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong cũng chưa từng có đạo khí. Pháp bảo một khi tới tay, sau khi luyện hóa đó chính là đại trợ lực, thực lực tăng lên không dứt, cũng khó trách lão quỷ này lại tìm ra cái cớ dở hơi đó, giữa đường cướp đạo khí của Lan Nhược Ly.

Mọi người nghe vậy, săc mặt cuồng biến, nhưng giờ phút này cũng không dám tùy ý nói xằng, nhưng trong lòng cũng toát mồ hôi lạnh thay Lan Nhược Ly, bị tu sĩ Nguyên Anh nhìn chằm chặp, chỉ sợ việc này rất khó giả quyết.

Nụ cười trên mặt Lan Nhược Ly nháy mắt tắt ngấm, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng, trầm giọng nói:

- Chẳng lẽ Thương Cổ tiền bối định mạnh mẽ cướp đoạt pháp bảo của vãn bối sao?

Trong lòng nàng vẫn kinh sợ dị thường, đạo khí này vốn là nàng lấy được dưới một động phủ của tu sĩ thượng cổ, không hiểu vì sao sau khi nhận chủ chỉ một mình nàng có thể thúc dục, dưới sự trợ giúp của pháp bảo tu vi nàng mới có thể đột nhiên tăng mạnh, trở thành đệ tử Yêu Nguyệt Tinh Thần cung chói sáng nhất trong trăm năm qua.

Hơn nữa bảo vật này cùng nàng huyết mạch tương liên, một khi bị người đoạt đi, nhẹ thì tu vi bị phế, nặng thì thậm chí là bỏ mạng.

Thương Cổ nghe vậy, sắc mặt nháy mắt biến đổi, tuy sự thật đúng là thế nhưng bị nàng trức tiếp bốc trần, mặt già cảm giác đỏ lên, nổi giận dị thường, quát:

- Lão phu bất quá là muốn trừng phạt một chút, nha đầu ngươi đã không muốn ngoan ngoãn giao ra pháp bảo, lão phu liền thay Tử Yên tiên tử giáo huấn ngươi một phen!

Nói xong, lão quỷ này quát lạnh một tiếng, vì mau chóng muốn lấy được đạo khí, để tránh bị làm phiền, hắn ỷ lớn hiếp nhỏ ngang nhiên ra tay.

Chỉ thấy lão quỷ này đưa tay về phía trước, hung hăng nắm chặt, một trăm quỷ trảo lớn một trượng cấp tốc ngưng tụ thành, ầm ầm hướng Lan Nhược Ly chộp tới.

- Hừ, nếu là Thương Cổ tiền bối hành sự như thế, hôm nay cách cuối cùng có lẽ là liều chết mà thôi, cho dù Nhược Ly có ngã xuống cũng không sao, sư tôn Tử Yên tất nhiên sẽ lấy lại công đạo cho ta.

Lan Nhược Ly cắn chặt răng, trong mắt thốt nhiên tức giận, tiểu kiếm thanh tú trong tay nháy mắt hóa lớn hai thước, một cỗ uy áp kinh người, từ trong bộc phát ra.

Trảm!

Nàng khé quát, pháp lực trong cơ thể cấp tốc dung nhập vào bảo vật, thiên đại linh lực quanh thân gào thét ngưng tụ thành một đạo kiếm khí lớn trăm trượng, ầm ầm hướng quỷ trảo tối đen chém tới.

Oanh!

Song phương đụng nhau, thanh thế kinh thiên, pháp lực mạnh mẽ xa xa truyền ra, thậm chí lan tới phạm vi trăm dặm.

Tại một mật cảnh sâu trong Bất Trụy động phủ, hai đạo nhân ảnh nhanh như chớp tiến vào, trong đó có một nữ tử mắt sang ngời, hàm răng trắng tinh, khí độ cao cao tại thượng, ung dung đến cực điểm, cực kỳ bất phàm.

Còn lại là một trung niên nam tử, người này thoáng rớt lại phía sau một chút, ánh mắt ngẫu nhiên đảo qua thân ảnh yểu điệu của đối phương, đáy mắt hiện lên vẻ nóng bỏng.

Hai người này, tự nhiên là hai người Tử Yên tiên tử và Phần Thiên Tông Thiên Hỏa đã tiến vào Bất Trụy động phủ.

Vào thời khắc này, hai người mơ hồ cảm ứng được xa xa truyền đến dao động, sắc mặt nhịn không được đồng thời biến đổi.

- Trong đó có khí tức Nhược Ly, chẳng lẽ ngoài hai chúng ta, còn có tu sĩ Nguyên Anh tiến vào Bất Trụy động phủ?

Tử Yên tiên tử nhăn mày, trong lòng sinh ra vài phần lo lắng.

Mục quang Thiên Hỏa chớp lên, thân ảnh dừng lại, trầm giọng nói:

- Nếu ta và tiên tử có thể tiến vào, nói vậy tu sĩ Nguyên Anh khác cũng có thể tiến vào, hơn nữa từ khí tức song phương giao thủ, một người trong đó rất có khả năng là tu sĩ Nguyên Anh của Hoàng Tuyền tông.

Tử Yên nghe vậy gật đầu, trong lòng lại càng lo lắng, nàng cũng với Thiên Hỏa liên thủ mới phá được ba đạo bí cảnh vào sâu trong động phủ, giờ phút này muốn viện thủ cũng không được, chỉ có âm thầm cầu nguyện trong lòng.

- Hi vọng tu sĩ Nguyên Anh của Hoàng Tuyền Tông không phải là đánh chủ ý lên đạo khí, nếu không Yêu Nguyệt Tinh Thần cung tất sẽ không để yên cho Hoàng Tuyền Tông.

. . . . .

Trong một thạch động trong động phủ, một lão giả ngoài năm mươi khuông mặt khô héo đang khoanh chân ngồi bên ngoài một thạch bích, lúc này lão giả đang liên tục đánh ra đạo đạo pháp quyết, theo pháp quyết dung nhập trên thạch bích dần dần xuất hiện từng đạo thủy ba, một cái cửa như ẩn như hiện dần dần hiện ra.

Đột nhiên, ánh mắt người này chớp lên, lộ ra vài phần ngạc nhiên:

- Hừ! Lại có người giao thủ cùng Thương Cổ, chẳng lẽ ngoài Tử Yên cùng Thiên Hỏa còn có tu sĩ Nguyên Anh âm thầm tiến vào Bất Trụy động phủ?

Nghe khẩu khí thì đúng là tu sĩ Hoàng Tuyền Tông, hơn nữa tựa hồ đã sớm biết việc hai người Tử yên tiên tử cùng Thiên Hỏa tiến vào Bất Trụy động phủ.

- Lần này, không Bất Trụy động phủ mở ra, Hoàng Tuyền Tông ta yên lặng chuẩn bị đã trăm năm, ai cũng không thể ngăn cản, nếu không chỉ có một con đường chết. Đợi đó… Tử Yên… ngu xuẩn

Lão già này khẽ kêu một câu, âm thanh trầm thấp, đứt quãng, nói xong hắn liền cười hăng hắc. Tiếng cười âm u quanh quẩn không dứt dưới nên đất, người khác nghe chỉ thấy sợ hãi.

. . . . .

Lan Nhược Ly là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, mà nàng ngưng đan là lúc Kim Đan đạt tiểu chuẩn tinh kim, trong cơ thể pháp lực hùng hậu, hơn nữa còn có uy lực đạo khí kết hợp, dù đối mặt tu sĩ Nguyên Anh cũng có thể đánh một trận. Nhưng bây giờ đối chiến lại là Thương Cổ- tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong, cho nên lúc hai người đối chiến thần thông, kiều nhan nháy mắt trắng bệch, hừ nhẹ một tiếng thân thể mềm mại bay ngược về phía sau


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui