Đạo

Sắc mặt Lan Nhược Ly trắng ra, thần sắc có vẻ buồn bã, thân hình như cánh hoa rơi, bay ngược về sau, khiến người nhìn bất giác trong lòng sinh vài phần thương tiếc. Giờ phút này có không ít tu sĩ âm thầm nắm chặt tay, nhưng không một ai có gan bước lên một bước, chứ đừng nói là ngăn cản Thương Cổ lão quái tiếp tục động thủ.

Hai người Dương Phong và Tiếu Nguyệt nhìn nhau chua sót.

Đám người Yêu Nguyệt Cung trong lòng lo lắng nhưng cũng không dám nhúng tay vào việc này, nếu không lấy Thương Cổ này tính khí bạo ngược, thủ đoạn tàn nhẫn, nói không chừng thật sự hạ sát thủ đối với bọn họ.

Trái lại Đại Đạo Tông Nguyễn Ngọc Linh, lúc này, trong lòng sinh ra một trận khoái cảm, chỉ ước Thương Cổ xuống tay nặng một chút, đem nàng đánh chết tại đương trường .

Sắc mặt Liễu Chử toát ra ý lo lắng, thân hình rớt lại sau Tiêu Thần một chút, ánh mắt bí mật nhìn tới, cũng không dám mở miệng nói lung tung. Dù sao hắn cũng nghĩ rằng, Lưu Vân tiền bối tuy rằng thật sự ẩn tàng, nhưng tuyệt đối không thể là tu sĩ Nguyên Anh trong truyền thuyết được.

Mà giờ khắc này, không có ai chú ý, Tiêu Thần nhìn về phía Thương Cổ, ánh mắt hiện lên vài phần tàn nhẫn. Hiện giờ hắn và Hoàng Tuyền Tông sớm đã kết mốt huyết thù không chết không ngưng. Ở bên ngoài hắn tự nhiên không có cơ hội ra tay, nhưng trong động phủ này, nếu toàn lực ra tay không chừng có cơ hội đem Thương Cổ lưu lại. Hơn nữa lúc trước người này còn đòi hỏi pháp bảo có được ở cửa trắc thí đầu tiên, trong lòng Tiêu Thần sinh ra vài phần khả nghi, việc này thật sự kì quặc, đường đường là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, phải là không để trong mắt những pháp bảo đó mới đúng. Hơn nữa khi Thương Cổ bắt được túi trữ vật lại lộ ra ý vui mừng, không qua được mắt Tiêu Thần, điểm ấy càng làm hắn xác định trong chuyện này có bí mật không muốn người khác biết được.

Hoàng Tuyề tông đã biết Bất Trụy động phủ này ước chừng đã hơn trăm năm, thời gian lâu dài này chỉ sợ họ đã dò xét ra nhiều bí ẩn, như vậy tất nhiên phải có dụng ý khác. Tiêu Thần tiến vào động phủ này, mục đích chính là tìm kiếm bảo vật có thể trợ giúp Ngu Cơ trị liệu thương thế nguyên thần, hơn nữa lại có cừu oán cùng Hoàng Tuyền Tông, cho nên cơ hội thế này hắn không ngại đem toàn bộ những người này lưu lại, lúc sau cũng dễ tìm kiếm manh mối hơn.

Đang lúc ý niệm trong lòng Tiêu Thần chuyển động, Thương Cổ kia cười lạnh lùng ra tay lần nữa, bất quá lần này rõ ràng hắn dốc toàn lực, phất tay liền ngưng tụ hơn hai trăm quỷ trảo tối đen, uy thế so với luc trước mạnh mẽ hơn không chỉ một phần. Ngọn lửa trong mắt nháy mắt đại phát, uy lực đạo khí này có chút vượt quá dự liệu của hắn, lại là hoàn toàn không kém gì tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, một khi tới tay, tất là một trơ lực rất lớn.

- Tiểu nha đầu, ngoan ngoãn đem pháp bảo giao cho lão phu đi, miễn cho tự mình chuốc lấy khổ cực.

Sắc mặt Lan Nhược ly tái nhợt, tròng mắt mơ hồ có ý buồn thảm, nhưng ý niềm vô cùng kiêm định, mặc dù hoàn toàn ở thế hạ phong nhưng cũng không buông bỏ ý định.

- Bảo vật này sớm cùng tính mạng ta giao nhau, một khí bị mất, nhẹ thì tu vi bị phế, nặng thì chết ngay tại đương trường, yêu cầu của Thương Cổ tiền bối, không cách nào đáp ứng được.

- Nếu bị bức đến tuyệt lộ, chỉ còn cách đem bảo vật này tự bạo, hủy diệt cùng nó, tuyệt đối không khoanh tay chịu trói.

Thanh âm bình thản trước sau như một, nhưng vẻ tàn nhẫn quyết liệt trong đó cũng làm người khác phải mở mắt. Thật không ngờ tiên tử dịu dàng đạm nhiên như nước trước kia, bị ép đến tuyệt cảnh là bộc phát khí chất lãnh nhiệt như thế.

Thương Cổ kia nghe vậy, nét mặt già nua biến đổi, ánh mắt chìm xuống lạnh giọng nói:

- Lão phu bất quá là muốn ra tay khiển trách một chút, nha đầu ngươi lại không biết điều như thế, chẳng nhẽ nghĩ có lão phu ở đây, ngươi muốn tự bạo liền có thể tự bạo sao?

- Hoàng Tuyền Thao Thiên!

Quát lên, lão quỷ này đưa tay ra trước người hung hăng vạch xuống, một đạo hư ảnh ngưng tụ thành một đại hoàng tuyền, trong đó cuồn cuộn dòng nước hoàng tuyền đặc dính, vô cùng vô tận khí lạnh từ trong tản mát ra, khiến cả không gian nhiệt độ giảm xuống. Từng phiến băng lăng màu đen từ hư không ngưng tụ ra, chậm rãi bay xuống quanh hoàng tuyền.

Tuy thần thông này cùng với thần thông lúc trước Lệ Nhai Viễn sử dụng giống nhau nhưng uy thế không thể so sánh được.

Sắc mặt Lan Nhược Ly khẽ biến, nhìn hoàn tuyền hình thành trong nháy mắt, một cỗ khí tức nguy hiểm cực đoan quanh quẩn trong lòng nàng, khiến nàng không chút do dự bộc phát toàn bộ thực lực.

Môi son khẽ nhếch, phun ra một ngụm máu nhỏ, rơi vào thân kiếm, sắc mặt vốn tái nhợt lúc trước giờ càng là một mảnh trắng bệch. Nhưng sau khi tiểu kiếm hấp thu máu huyết của nàng, thể tích lần thứ hai trướng lớn, đạt tới ba thước, tương đương với linh khí bình thường, hoa văn đạo huyền cũng trở nên phức tạp dày đặc thậm chí mang theo nhiều huyết sắc, một khí tức cực kì mạnh mẽ chậm rãi tán phát ra.

- Phá diệt huyền hoàng kiếm, trảm!

Thanh âm hạ xuống, toàn bộ pháp lực trong cơ thể giống như đê vở, điên cuồng tiến vào trong, “phá diệt huyền hoàng kiếm” trải qua pháp lực thúc dục, nhất thời ngân khẽ một tiếng. Một cỗ khí thế đem thiên đạ dẫm nát dưới chân mạnh mẽ quét ngang ra, khiến linh lực thiên đia trong phạm vi trăm dặm nháy mắt quay cuồng kịch liệt, gào thét thẳng nơi này mà đến, ngưng tụ thành kiếm khí huyền hoàng lớn chừng hai trăm trượng hướng hoàng tuyền kia ầm ầm chém tới.

Đối mặt với một kích kinh thiên như thế, Thương Cổ không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, trong mắt vẻ nóng bỏng lại càng đậm, đạo khí này mạnh mẽ tất nhiên càng làm hắn kinh hỉ, giờ phút này bộc phát uy lực miễn cưỡng đạt tới Nguyên Anh trung kỳ, nhưng còn vô cùng tiềm năng vì Lan Nhược Ly không đủ tu vi để phát huy được toàn lực.

- Phẩm chất đạo khí này, vô cùng có khả năng là địa cấp đạo khí trong truyền thuyết.

Trong lòng Thương Cổ hưng phấn, cười điên cuồng.

Pháp bảo bình thường chia làm: hạ, trung, thượng cùng cực phẩm là bốn loại, nhưng một khi đạt đến cấp đạo khí thì không thích hợp dùng phương pháp đó để phân loại. Sách cổ có ghi lại, đạo khí chia làm nhân cấp, địa cấp, thiên cấp cùng hoàng cực trong truyền thuyết là bốn loại.

Đạo khí nhân cấp tự thân có ý thức, uy lực không thể so với tu sĩ Nguyên Anh nhưng cũng kém không xa.

Đạo khí địa cấp uy lực tăng vọt, cực mạnh thậm chí ngang bằng cới tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ.

Về phần đạo khí thiên cấp, đã có năng lực hóa thân thành nhân hình, lúc đó một mình hành tẩu thiên đia, phất tay nhấc chân đều có uy lực lớn lạo, năng lực thần thông, ở nhân gian giới tuyệt đối vô địch thủ.

Đạo khí hoàng cực, tồn tại gần như là trong truyền thuyết, trong sách cổ cũng rất ít nói đến, tồn tại như vậy dĩ nhiên vượt xa cực hạn tưởng tượng của tu sĩ, cùng thông thiên linh bảo kia so sánh, sợ là cũng kém không xa.

- Đạo khí này nhất định ta phải đoạt lấy.

Mắt Thương Cổ lóe ra hàn mang, bước chân ra, điểm ngón tay lên hoàng tuyền, gầm nhẹ một tiếng.

- Thao thiên hoàng tuyền, trói!

Theo thanh âm người này hạ xuống, hư ảnh hoàng tuyền đang bình tĩnh chảy xuôi kia nhất thời quay cuồng, xuất ra nhũng cơn sóng gió động trời vô cùng vô tân giống hệt sóng biển, từng đạo nước hoàng tuyền hướng Lan Nhược Ly cuốn tới.

Oanh lonh long!

Huyền Hoàng kiếm phóng xuất kinh thiên kiếm khí nháy mắt đập vào Hoàng Tuyền Thao Thiên.

Kiếm khí này có lẽ không sắc bén bằng Canh Kim kiếm khí, nhưng uy lực phía sau lại lớn hơn mười phần, chém vào nước hoàng tuyền, thế như chẻ tre, tốc độ không chậm lại chút nào, vô số sóng lớn hoàng tuyền bị chặn ngang chém vợ, lúc này nhất thời uy thế không thể ngăn cản.

Sắc mặt Thương Cổ khẽ biến, tiếp theo khóe miệng cười lạnh liên tục, đối mặt với kinh thiên kiếm khí đó không lộ nửa điểm kinh hoàng, trên tay liên tục đánh ra vô số đạo pháp quyết, đột nhiên hoàng tuyền quay cuồng càng thêm kịch liệt. Sóng hoàng tuyền liên liên không dứt, hướng Lan Nhược Ly quét tới. Cứ như thế, nước hoàng tuyền liên miên không dứt ngăn trở, Huyền Hoàng kiếm khí kia có vẻ hơi tạm dừng. Măc dù bị hoàng tuyền cuồn cuộn bao vây, nó vẫn tùy ý tả xung hữu đột nhưng không cách nào thoát ra được.

Kiều nhan Lan Nhược Ly đột nhiên tái đi, vẻ thê lương trong mắt càng đậm.

Thương Cổ cười đắc ý, thần thông Hoàn Tuyền Thao Thiên của hắn liên miên không dứt, chỉ cần bị nước hoàng tuyền bao vậy bên trong, mặc kệ loại thần thông nào cũng bị gắt gao cuốn lấy, trấn áp bên trong.

- Tiểu nha đầu, ngươi quả nhiên rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, một khí đã như thế đạo khí này liền do lão phu tự mình lấy thôi.

Cười lạnh, Thương Cổ từng bước bước ra, ống tay áo vung lên ngưng tụ thành một đạo kiếm quang đen thui ầm âm chém tới.

Pháp lực trong thể nội Lan Nhược Ly dĩ nhiên tiêu hao hầu như không còn, giờ phút này chỉ có thể dựa vào uy lực đạo khí ngăn cản, miễn cưỡng một kiếm vạch xuống, tuy đỡ được kiếm quang đen thui kia nhưng thân thể mềm mại lần thứ hai bay về phía sau, một tia huyết sắc từ khóe miệng chảy xuống, trên nền làn da tuyết trắng vô cùng nổi bật.

Thương Cổ kia nhe răng cười, lần thứ hai tiến lên, mà thời khắc này Lan Nhược Ly cũng khẽ ngẩng đầu, trong mắt hiện vẻ kiên quyết, một cỗ dao động bạo ngược nháy mắt từ bên trong tiểu kiếm phát ra.

Đạo khí tự bạo!

Nàng bị bức bách đến tuyệt cảnh lại nháy mắt bộc phát khí tức cương liệt như thế, không chút do dự cho đạo khí tự bạo.

Mặt Thương Cổ run rẩy một trận, tuy lúc trước Lan Nhược Ly đã từng mở miệng nhưng hắn vẫn không nghĩ nàng bên ngoài hiền thục như thế bên trong lại cương liệt đến vậy, giờ phút này hít sâu một hơi, trong tay đánh ra phía trước hơn trăm đạo pháp quyết, uy lực hỗn loạn ầm ầm dung hợp một chỗ, hóa thành một đạo phù văn đen thui sáng bóng quỷ dị.

- Hoàng tuyền phong ấn thuật, phong ân cho ta!

Trong tiếng gào thét, phù văn kia nháy mắt hóa thành lưu quang, bất quá trong chớp mắt dung nhập vào trong tiểu kiếm thanh tú trong tay Lan Nhược Ly, khí tức bạo ngược lúc trước cũng mạnh mẽ bị cắt đứt, thậm chí uy lực bên trong đều bị phong ấn, giường như chỉ là một khối sắt thông thường.

Sắc mặt Lan Nhược Ly dại ra, nhìn lão quỷ Thương Cổ đang nhe răng cười tiến đến, trên mặt lộ ý chua sót, chẳng lẽ ngay cả cơ hội cho nàng ngọc đá cùng tan cũng không có sao?

- Tiểu nha đầu, ngoan ngoãn đem đạo khí này giao cho bổn quân đi.

Đáy mắt Thương Cổ hiện lên vẻ tham lam, đưa tay ra, hư trảo to lớn hướng Lan Nhược Ly chộp tới.

Hai người Dương Phong, Tiếu Nguyệt nhìn nhau, nhịn không được, âm thầm nắm chặt tay, trên mặt tràng đầy vẻ khổ tâm.

Trong ánh mắt của nữ tu Yêu Nguyệt Cung cũng che kín bởi lửa giận, nhưng cũng không dám tiến lên nửa bước.

Liễu Chử hô hấp trầm trọng, ánh mắt gắt gao nhìn Thương Cổ lão quỷ, nhịn không được nắm chặt tay áo.

Nhưng vào thời khắc này, không ai phát hiện, từ chỗ thiếu niên sắc mặt vàng như nến, xa xa một chưởng hướng Thương Cổ nhẹ nhàng đánh tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui