Đạo

Tiêu Thần ẩn thân sau một tảng đá, ánh mắt nhìn qua mặt nước mênh mông, một tia thần thức chậm rãi tán phát ra, chậm rãi quyét qua ổ lôi ngư ở gần đó.

Một lát sau, hắn mở mắt ra, thân thể linh hoạt giống như người cá, đi thẳng đến ổ Lôi Ngư kia.

Hiện ra trước mắt là một nơi có nền đất giống như trong hang dung nham, đường hầm rất nhiều, chi chít, nhưng thần thức Tiêu Thần quyét qua cũng đã tìm được mục tiêu cần đến, thế nên lúc này không phải dừng lại, từng bước từng bước trực tiếp tiến vào trong đường hầm. Nơi này có ổ Lôi Ngư, số lượng chi chít đến mức khiến người khác phải kinh sợ, Tiêu Thần dọc theo thạch bích đi tiếp, cẩn thận tránh né cũng cực kỳ thuận lợi, đi thẳng tuột vào sâu bên trong, nơi này cách Lôi Ngư màu tím không xa, cũng không phát sinh ra chuyện gì.

Nhưng lúc chuyển vào một ngã rẽ, sắp tiến chỗ để xử Lôi Ngư màu tím, đột nhiên có một đạo sấm sét ở đáy nước rung động, trực tiếp đánh tới người Tiêu Thần, bức hắn hiện thân.

Một con mắt màu đỏ của Lôi Ngư nhè nhẹ tập trung vào Tiêu Thần, đạo sấm sét đó đúng là do nó phát ra. Lôi Ngư không ngừng xảy ra dị biến, đúng là có thể nhìn thấy hắn ẩn thân, nhưng đã có dự liệu từ trước.

Đùng!

Sấm sét rung động, tất cả Lôi Ngư đều chú ý đến bên này, chứng kiến thân ảnh có "Hắc bào yêu thú" kia hiện ra, đám Lôi Ngư nhất thời dữ tợn, đều mở cái miệng rộng ra.

Tiêu Thần nhíu mày, qua thần thức đã biết được nơi biến dị này dĩ nhiên là do con Lôi Ngư tím kia kinh động, hắn cố sức tiến vào là để có thể thoải mái tiêu diệt, đương nhiên sẽ không cho chúng nó có cơ hội tập trung lại.

Phốc! Phốc!

Vung ống tay áo lên, gần trăm mũi Canh Kim kiếm bắn ra chi chít, trực tiếp đem nhưng con Lôi Ngư giết hết, đem máu và lôi tinh trong cơ thể Lôi Ngư vào trong tay, Tiêu Thần không để ý tín hiệu nguy hiểm đã truyền ra ngoài, độn quang chợt hiện lên bay thẳng vào trong. Chỉ cần có thể nhanh chóng giết chết được vài con Lôi Ngư màu tím, còn những con tôm tép kia mặc dù số lượng nhiều, nhưng mất đi sấm sét dung hợp, cũng chỉ có thể nằm cho hắn giết mà thôi.

Hưu!

Đáy nước nháy mắt vang lên tiếng xé gió dữ dội, bay được một lúc, Tiêu Thần nhìn thấy hơn mười con Lôi Ngư màu tím đang lắc đầu vẫy đuôi thần sắc dữ tợn bay ra, chứng kiến "Hắc bào yêu thú" ở trước mặt rõ ràng sửng sốt, cảm ứng được mùi quen thuộc trong đó truyền ra, trong mắt hơn mười con Lôi Ngư màu tím hiện lên vẻ sợ hãi, hiển nhiên hiểu được không có thủ hạ bên người, chúng nó tuyệt đối không phải đối thủ của "Yêu thú" trước mặt này .

Tức! Tức!

Hơn mười con Lôi Ngư màu tím lớn tiếng thét chói tai, đồng thời điện quang màu tím trên người chúng lóe ra, lập tức xoay ngươi chạy. Những con Lôi Ngư màu tím có trí thông minh cũng không thấp.

Cả ổ Lôi Ngư nghe Lôi Ngư màu tím thét chói tai nháy mắt im bặt, sát khí lập tức bùng nổ, vô số Lôi Ngư vơi đôi đỏ chói điên cuồng bơi vào sâu.

Tiêu Thần khẽ nhíu mày, tiếp đó cười khẽ lắc đầu, nói :

- Ta đã tới nơi này. Tuyệt đối không thể tha cho các ngươi rời đi, chỉ cần giết các ngươi, nếu chết quá nhiều dưới tay ta thì phải làm sao đây?

Trong lúc khẽ cười, Tiêu Thần chỉ ra phía trước!

Thôn Thiên Nhất chỉ!

Lấy thủ đoạn thần thông của Tiêu Thần hiện giờ, tiếp tục thi triển thần thông này, trong nháy mắt có thể giết được tu sĩ Kim Đan kỳ thông thường!

Nơi được chỉ đến, ngón tay ngưng tụ lại, khuấy đáy nước quay cuồng không ngớt, nổ ầm ầm xen lẫn với khí thế vạn quân, thẳng hướng mà đi.

Hơn mười Lôi Ngư màu tím thấy thế nhất tề gầm nhẹ một tiếng, mắt thấy không thể thuận lợi đào thoát, tất cả đều xoay người lại, cầm đầu là một con Lôi Ngư mạnh nhất, khí tức trong cơ thể thậm chí có thể có thể so với tu sĩ Kim Đan trung kỳ.

Đùng! Đùng!

Mồm mở to chìa răng nanh ra, hơn mười đạo sấm sét màu tím mức độ màu sắc khác nhau dữ tợn lóe ra rồi ngưng tụ làm một khối, ở đáy nước tỏa ra khí tức lạnh lẽo, lao thẳng tới Tiêu Thần, sấm sét cùng Thôn Thiên Chỉ chạm vào nhau.

Ầm!

Đáy nước truyền đến âm thanh trầm đục, lôi lực nháy mắt bị đánh tan, thậm chí một phần trong đó bị Thôn Thiên Chỉ mạnh mẽ cắn nuốt dung nhập vào trong cơ thể, khiến cho uy lực của nó mạnh mẻ hơn vài phần.

Trong ánh mắt một đám Lôi Ngư màu tím hiện lên vẻ sợ hãi, thôn thiên chỉ này xen lẫn khí tức tử vong, ầm ầm buông xuống, hủy diệt hết thảy.

Phốc! Phốc!

Máu màu tím nhạt chảy vào trong nước, rồi nhanh chóng khuyết tán vào bốn phía.

Tiêu Thần nhíu mày, còn chưa suy nghĩ cẩn thận, bên tai đã nghe được một loạt những tiếng gào thét thê lương, tuy rằng không phải là thần thức công kích, nhưng cũng khiến sắc mặt hắn trở nên trắng bệch, ánh mắt lộ vẻ kinh hãi.

Tiêu Thần đưa tay về phía trước xuất chiêu, hơn mười mảnh lôi tinh màu tím thu vào trong tay, cho vào hộp đựng lớn, khẽ quát một tiếng, độn quang trên người nháy mắt lóe lên rồi dùng canh kim kiếm khí trực tiếp phá ổ Lôi Ngư, sau đó hướng mặt nước bay đi.

Rầm!

Một bóng người màu đen nháy mắt phi ra khỏi mặt nước hiện ra giữa không trung, cũng không bay lên cao, để tránh bị bầu trời đầy sấm sét đánh phải, quay đầu nhìn lại, trông thấy mặt nước kêu ùng ục giống như đang sôi, sắc mặt trở nên thỏa mái, mỉm cười nói :

- Vừa rồi các ngươi đuổi giết ta, hiện tại đến phiên ta tới đồ sát các ngươi.

Không có Lôi Ngư màu tím, chỉ là một cái ổ Lôi Ngư bình thường, mặc dù là số lượng khá nhiều nhưng đối với Tiêu Thần thì không có uy hiếp gì, tất nhiên sẽ có kết cục bi thảm là chết cùng nhau.

Ba giờ sau, mặt nước bị nhuộm màu máu xanh, trong tay Tiêu Thần cầm một đám lôi tinh cho vào trong hộp đựng, trong mắt không nhịn được toát ra vẻ nhiệt huyết.

Tám vạn lôi tinh!

Tiêu diệt cả ổ Lôi Ngư, số lượng lôi tinh trong tay hắn có số lượng nhiều kinh khủng, càng là có thêm hơn mười mảnh lôi tinh màu tím không biết có gì đặc biệt hay không.

- Tiếp tục, nếu không thì không thể rời khỏi bí cảnh, vậy đành giết tiếp vây!

- Lôi tinh, ta muốn lôi tinh!

Tiêu Thần trong lòng gầm nhẹ một tiếng, chân bước đi, đi tới tiếng gào thét phía xa xa, đồng thời bên tai truyền đến âm thanh thằng nhãi Tiểu Điện liều lĩnh kêu gào .

- Ha! Ha! Ha! Một đám cá nhỏ thấp kém hèn mọn, nằm mọp dưới chân Tiểu Điện đại gia, dâng lôi tinh trong cơ thể các ngươi ra đây, nếu không giết không tha!

. . . . .

Ầm! Ầm! Ầm!

Tiếng nổ mạnh nổi lên liên miên không dứt, một tu sĩ Kim Đan kỳ của đại đạo tông, sắc mặt hoảng sợ bị mười mấy Khôi Lỗi tu vi Trúc Cơ hậu kỳ bao vây, sau một trận ầm ầm tự bạo, hắn đã bị nổ chết, mặc dù là Lan Nhược Ly nhìn thấy, cũng không kịp ra tay cứu viện.

Mà người này đã là tu sĩ thứ hai của Đại Đạo Tông phải chết, Vô Cực Tông cũng có một người chết, đến lúc này vài nữ tu Yêu Nguyệt cung bởi vì đi cùng Lan Nhược Ly, nên không xuất hiện tình huống thương vong.

Liễu Chử có thực lực yếu nhất, giờ phút này cùng đứng với mọi người bảo hộ ở bên trong, noại trừ sắc mặt có chút tái nhợt, tạm thời an toàn không có gì đáng ngại.

- Khôi Lỗi này số lượng không biết còn bao nhiêu, ta chỉ sợ mặc dù ta đã giết được hơn mấy ngàn con, mà giờ khắc Khôi Lỗi chẳng những không giảm bớt, ngược lại nó còn tăng nhiều lên, thậm chí trong đó còn có xuất hiện Khôi Lỗi đạt cảnh giới Kim Đan kỳ!

- Nếu cứ tiếp tục như vậy, chũng ta sẽ chết ở nơi này mất!

Sắc mặt Dương Phong tái nhợt, giờ phút này thở gấp nói, lúc trước hắn vốn đã bị thương không nhẹ, giờ phút này liên tục ra tay chém giết Khôi Lỗi, lúc này đã giống như đèn dầu sắp cạn.

Đám người còn lại tuy rằng đỡ hơn, nhưng tình hình cũng không lạc quan hơn là mấy.

Lan Nhược Ly nhíu chặt đôi mi thanh tú, trên mặt cười giấu đi vẻ mặt lo lắng, ánh mắt nhìn xung quanh, nhẹ giọng nói:

- Để cho chư vị đạo hữu có thể rời rút khỏi đây, chúng ta sẽ tiếp tục tiến về trước!

Mọi người nghe vậy nhìn theo hướng ngón tay nàng chỉ, nhìn thấy một ngọn núi rất dốc, âm u giữa không trung như ẩn như hiện.

- Chiếm cứ núi này tử thủ, kiên trì qua bảy ngày, chúng ta sẽ có một đường sống, nếu không tất cả đều sẽ ngã xuống!

Đám người Dương Phong, Tiếu Nguyệt nghe vậy, hơi trầm ngâm,sau đó hung hăng gật đầu, giờ phút này nhắc lại đột phá phong tỏa Khôi Lỗi tiến vào sâu bên trong Bất Trụy Động phủ, chỉ là lời của kẻ ngốc nói mê. Lúc tiến vào động phủ có vô số tu sĩ, đến lúc này số lượng tu sĩ còn sống, cũng không còn mấy!

- Xuất phát!

Lan Nhược Ly khẽ quát đạo khí Huyền Hoàng kiếm trong tay nháy mắt bộc phát ra một cỗ khí tức mạnh mẽ, một đạo kiếm khí dài gần trăm trượng mạnh mẻ quét ngang ra, không cầu có thể giết được nhiều, chỉ cầu có thể mở được đường sống giữa vô số Khôi Lỗi tầng tầng bao vây, tu sĩ tam tông theo sát phía sau bay nhanh hướng kia núi nhỏ.

. . . . .

- Tử Yên tiên tử đi nhanh lên, phía trước đã là cửa ra thứ năm của bí cảnh , chỉ cần có thể chạy ra, là có thể thoát khỏi hai con Khôi Lỗi đuổi giết phía sau!

Thiên Hỏa Tử giờ phút này sắc mặt tái nhợt, khí tức trong cơ thể lại lúc mạnh lúc yếu, hiển nhiên bị thương không nhẹ.

Nhưng người này cũng luôn luôn chạy phía sau Tử Yên tiên tử, để ngăn cản hầu hết công kích hai con Khôi Lỗi Nguyên Anh hậu kỳ.

Đôi mắt của Tử Yên tiên tử lúc này nhìn qua người Thiên Hỏa Tử, không nhịn được lóe lên vài tia trìu mến, Thiên Hỏa Tử này tận lực theo đuổi nàng đã mấy trăm năm, cả thất tông đều biết chuyện này. Tuy rằng từ trước tới nay nàng đều cư xử với người này một cách lãnh đạm, nhưng giờ phút này trải qua việc Khôi Lỗi đuổi giết, trong lòng cũng không thể sinh ra hảo cảm với hắn được.

Nhưng càng đến gần đó, muốn tiến thêm càng khó.

- Đạo hữu Thiên Hỏa Tử lên trước đi, ta quay lại đối phó với bọn chúng.

Tử Yên tiên tử chớp mắt, bàn tay xinh đẹp mở chiếc hộp ra, đó chính là một viên bảo châu trên thân trạm hoa văn hình rồng, vật ấy tản ra một chút ánh bạc, cảm giác rất thần bí.

- Hạo Thiên Châu, ngăn cản!

Khẽ quát một tiếng, một cỗ pháp lực nháy mắt dung nhập vào trong viên bảo châu, Hạo Thiên Châu nhất thời bộc phát ra năng lượng dao động mạnh mẽ, lập tức vỡ vụn ra, rồi ngưng tụ ra hai thân ảnh, giống hệt như hai con Lỗi Khỗi phía sau, cả khí tức cũng hoàn toàn giống nhau!

- Đạo hữu Thiên Hỏa Tử , chúng ta nhanh chóng rời đi, Hạo Thiên Châu của ta phục chế hình ảnh của bọn chúng chỉ có thể duy trì một lát, bất quá chắc có lẽ đủ để chúng ta rời khỏi đây.

Tử Yên tiên tử xoay người chạy, hư ảnh phía sau dĩ nhiên là cùng hai con Khôi Lỗi Nguyên Anh hậu kỳ đánh giết.

Thiên Hỏa Tử trong lòng chua sót cười, thầm nghĩ ngươi chung quy không muốn kém so với mình, tình nguyện sử dụng cả Hạo Thiên Châu cực kỳ quý hiếm, cũng trả lại toàn bộ sự giúp đỡ của mình nãy giờ. Bất quá thân là Nguyên Anh tu sĩ, ý niệm cực kỳ kiên định, ánh mắt thoáng ảm đạm sau đó khôi phục lại, trầm mặc gật đầu.

Tử Yên tiên tử thấy thế trong lòng than nhẹ một tiếng, cũng không mở miệng, trên người chợt hiện độn quang, gào thét nhảy vào Đạo Hư huyễn chi môn.

Cửa này cao hơn mấy trượng, trên cánh cửa, có một ký tự, đó là chữ "Ngũ"!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận