Đạo

Sắc mặt Tiêu Thần trắng bệch nhịn không được lại thầm mắng mấy câu nữa. Cũng không phải hắn làm chuyện vô nghĩa mà thông qua phương pháp này để cố gắng gạt bỏ nỗi sợ hãi, nhanh chóng khôi phục tâm lý bình tĩnh

Sau mười lần hô hấp, sắc mặt Tiêu Thần đã khôi phục vẻ điềm tĩnh. Hắn chậm rãi nhìn quanh, trong lòng không khỏi hiện lên tia khổ sở.

Lần trước bị Ngu Cơ ném vào khe không gian đưa đến trùng dương bên ngoài Hãn Hải đại lục. Không biết cái khe lần này đưa tới đâu nữa.

Khẽ lắc đầu, Tiêu Thần đem ý nghĩ dằn xuống, giờ phút này không phải thời điểm nghĩ tới điều đó, chuyện quan trọng là phải nhanh chóng tìm hiểu xem mình đang ở chỗ nào.

Tuy rằng trong lòng đất ánh sáng cực kỳ yếu ớt nhưng đối với tu sĩ mà nói cũng không ảnh hưởng. Bởi vì không biết nơi này có tồn tại nguy cơ hay không Tiêu Thần đem hắc bào cùng viên đá xanh biếc kích phát, thân ảnh nhất thời biến mất. lúc này hắn mới cẩn thận đi về phía trước.

Một lát sau, Tiêu Thần dừng bước lại, nhíu mày nhìn lên khoảng không trước mặt, trên mặt lộ ra vài phần ngưng trọng.

Cấm chế!

Nơi này lại có tu sĩ bày ra cấm chế, hơn nữa cấp bậc cực cao, may mà Tiêu Thần cũng đủ cẩn thận đem một tia thần thức phát ra, nếu không tuyệt đối không thểv phát hiện điều dị thường ở đây.

- Chẳng lẽ đi qua khe không gian kia, ta vẫn chưa truyền tống quá xa, giờ phút này vẫn đang ở trong Bất Trụy động phủ!

Tiêu Thần trong lòng vui vẻ, tuy rằng không biết có đúng không nhưng chung quy còn có một ít khả năng.

Dù sao nguyên thần Ngu Cơ thương thế không thể tiếp tục trì hoãn được nữa, nếu không hậu quả khó lường. Mà Bất Trụy động phủ, chính là nơi Tiêu Thần ký thác kỳ vọng. Hắn hy vọng có thể tìm kiếm được phương pháp chữa thương tại đây.

Đứng trước cấm chế, trên mặt Tiêu Thần lộ ra vài phần trầm ngâm, lập tức ánh mắt ngưng tụ trong lòng đã có quyết định. Bất luận nơi này có phải Bất Trụy động phủ hay không, hắn cũng không còn lựa chọn nào khác. Nếu cấm chế cản đường, vậy thì đem nó phá đi.

Từ trước đến nay Tiêu Thần làm việc luôn quyết đoán, giờ phút này đã có quyết định. Thần thức liền phát ra đem cấm chế này bao phủ vào trong, bắt đầu tìm kiếm phương pháp phá hủy.

Thời gian chầm chậm trôi qua, ước chừng một khắc đồng hồ sau, hắn mắt mở ra, sắc mặt lộ ra vẻ kinh hỉ. Hai tay đưa ra, mười ngón lên xuống liên tục, không ngừng đánh ra từng đạo pháp quyết dung nhập vào hư không giống như một phiến lá rụng xuống mặt nước gợn lên từng đợt sóng nhỏ.

Số lượng pháp quyết càng ngày càng nhiều, những gợn sóng liên tiếp nối đuôi nhau. Cuối cùng hình thành từng đạo sóng lớn cuồn cuộn không dứt, khiến cho không gian trước mặt trở nên mông lung, lộ ra vẻ bất thường.

Mười ngón tay Tiêu Thần tốc độ càng lúc càng nhanh, trên trán dần dần sinh ra một tầng mồ hôi, sắc mặt có chút trắng bệch. Nhưng đôi mắt đen lại cực kỳ bình tĩnh, lóe lên sự tự tin mãnh liệt.

Sau gai mươi lần hô hấp, Tiêu Thần đánh ra đạo pháp quyết cuối cùng. Hắn ngẩng đầu, quát khẽ một tiếng.

- Phá!

Một chữ thốt ra, cấm chế đang dao kịch liệt nháy mắt đình trệ, từng vết rạn từ trung tâm tán phát ra, cuối cùng nổ lớn vỡ vụn.

Đem cấm chế phá bỏ, Tiêu Thần nhẹ nhàng thở ra một hơi, ánh mắt lộ vẻ suy tư. Cấm chế này được bố trí với thủ pháp cực kỳ tinh diệu. Nếu không phải là hắn ngẫu nhiên đọc qua trong cổ tịch, chỉ sợ muốn phá cũng không thoải mái như vậy. Hơn nữa sau khi phá được đạo cấm chế này, sự lý giải của hắn về cấm chế không khỏi thâm hậu them vài phần, hắn nhịn không được sinh ra vài phần mừng rỡ.

Tiêu Thần dừng lại một lát, đem cách phá giải cấm chế này lí giải thông suốt, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng, lúc này mới tiếp tục đi nhanh về phía trước.

. . . . .

- Thâm Lãng Cửu Trọng cấm!

Trong mắt Thiên Hỏa Tử hiện lên tinh quang, một lát sau sắc mặt khẽ buông lỏng.

- Tuy rằng phá giải cấm chế này có chút phiền phức nhưng cũng không thể ngăn trở chúng ta đi tiếp, tiên tử chờ một lát, để ta ra tay phá giải cấm chế này.

Tử Yên tiên tử nghe vậy trong mắt hiện lên vẻ hân thưởng. Thiên Hỏa Tử này không chỉ có tu vi đạt tới Kim Đan trung kỳ đỉnh phong tương đương với nàng, không nghĩ tới ở phương diện cấm chế cũng thuộc cấp đại sư. Đoạn đường này, tuy rằng hai người đều có thể phát hiện cấm chế, nhưng trừ một số nàng có thể nhìn ra một ít sâu cạn, còn lại đều do một mình hắn phá giải.

Ví như Thâm Lãng Cửu Trọng cấm này, nếu không có Thiên Hỏa Tử, nàng tuyệt đối không thể một mình phá giải.

- Lúc trước nghe nói Thiên Hỏa Tử đạo hữu một thân Hỏa Hệ thần thông xuất thần nhập hóa, không nghĩ tới ở phương diện cấm chế cũng tinh thông như vậy.

Thiên Hỏa Tử nghe vậy thân thể hơi cứng lại, tuy nhiên hắn nhanh chóng khôi phục sắc mặt bình thường, thản nhiên, nói:

- Nói vậy lúc trước tiên tử cũng không thèm để ý tại hạ, nếu không đã biết từ trước.

- Ha ha, lời này tiên tử không nên tức giận, tại hạ ngay lập tức ra tay, đem cấm chế này phá vỡ.

Hắn gượng cười tiến lên từng bước, hơi trầm ngâm sau đó mười ngón lên xuống đánh ra từng đạo pháp quyết dung nhập vào cấm chế trước mặt

Tử Yên tiên tử nghe vậy sắc mặt khẽ biến, nhìn sang bóng dáng người này, trong lòng sinh ra vài phần áy náy.

Nhận thấy nàng chưa nghi ngờ, Thiên Hỏa Tử trong lòng khẽ buông lỏng, nhất thời ánh mắt chớp lên liên tục, không biết trong lòng suy nghĩ cái gì.

Một lát sau, hắn đánh ra đạo pháp quyết cuối cùng, Thâm Lãng Cửu Trọng cấm liền bị phá vỡ triệt để.

Trên trán Thiên Hỏa Tử mồ hôi toát ra như mưa, không kịp nhiều lời hắn trực tiếp khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu khôi phục nguyên thần hao tổn.

Tử Yên tiên tử bước tới bên cạnh, trong mắt tràn đầy vẻ cẩn thận, đứng một bên hộ pháp cho hắn. Hai người phối hợp cực kỳ ăn ý, hiển nhiên việc này không phải lần đầu tiên phát sinh.

Nửa canh giờ sau, Thiên Hỏa Tử chậm rãi mở hai mắt, ánh mắt nhìn sang bóng hình xinh đẹp bên người, đáy mắt nhịn không được hiện lên vài phần nóng bỏng nhưng bị hắn mạnh mẽ áp chế xuống.

- Tử Yên tiên tử, nguyên thần của tại hạ dù chưa khôi phục toàn bộ nhưng đã không còn đáng ngại, chúng ta tiếp tục tiến lên phía trước thôi.

Nói xong hắn vươn người đứng dậy, độn quang phóng thẳng về phía trước.

Tử Yên tiên tử trong lòng khe khẽ thở dài, trầm mặc không nói phiêu dật như tiên hướng phía trước mà đi.

. . . . .

Tiêu Thần nhìn cấm chế trước mặt, mặt nhăn như đít khỉ, hắn đi tới trước không biết bao lâu, trên đường đi phá giải bốn mươi tám cái cấm chế nhưng không có một cái nào có nửa điểm tương đồng với cấm chế trước mặt này. Tuy rằng cấm chế này sử dụng một loại thủ pháp hoàn toàn mới bố trí mà thành nhưng chẳng biết tại sao khi Tiêu Thần dùng thần thức chậm rãi đảo qua, lại nhận thấy vài phần quen thuộc. Nhưng khí tức quen thuộc này từ đâu mà đến, hắn cũng không biết.

Vì vậy, hắn đã đứng ở trước cấm chế này gần nửa canh giờ cũng không có động thủ thử phá giải cấm chế trước mắt. Bởi vì hắn có một loại dự cảm, một khi phá hủy cấm chế này, chỉ sợ hắn không có cơ hội tìm hiểu khí tức quen thuộc này!

Chuyện này thập phần trọng yếu, cho nên Tiêu Thần tình nguyện hao phí thời gian ở đây cũng không dám tùy tiện ra tay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui