Đạo

Diệt sát Quân Thành Tử, hắc bào tu sĩ kia từng bước bước đi, duỗi tay đem trữ vật giới người này lấy đi, tiếp đó xoay người rời đi.

- Hắc hắc, đạo hữu ẩn núp trong bóng tối, thừa cơ xuất thủ giết chết lão quỷ này, chẳng lẽ hôm nay muốn đem chỗ tốt độc chiếm hay sao?

Thanh âm vang lên, một đạo độn quang gào thét mà đến.

Chẳng biết tại sao, Hắc bào nhân ảnh kia nghe được người này mở miệng, vốn đã chuẩn bị rời đi, bỗng dừng xoay người lại.

- Muốn rời đi, phải để trữ vật giới lại đây!!

Thanh âm trầm thấp, bên trong ẩn chứa vô tận sâm hàn.

Trử vật giới của Bất Trụy đại thần thông, của cải ẩn chứa bên trong không nhìn cũng biết, cho nên tên cầm đầu bảy tu sĩ này thoáng do dự, nhưng vẫn dẫn dắt mấy người đến đây.

Hắc bào tu sĩ đối mặt bảy người, miệng im thin thít, bỗng thản nhiên mở miệng nói:

- Độc Ma lão tổ, ngươi vẫn là như vậy, hung hăng càn quấy tự đại, chẳng lẽ ngày đó chịu khổ còn chưa đủ sao?

Thanh âm hạ xuống, tu sĩ hồng bào trước mặt kia thân thể cương cứng, bạo phát ra sát khí, lạnh giọng nói:

- Lại là ngươi!

- Tiểu tạp chủng, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại tới, hôm nay lão tổ nhất định cho ngươi chết không có chỗ chôn.

Độc Ma lão tổ dữ tợn mở miệng, thanh âm này hắn vô cùng quen thuộc, đúng là người ngày đó ở Dược Vương các đem thất thải linh tử của hắn đoạt đi!

Vân Mặc tử nhịn không được khẽ cau mày, lại là người này, giờ đây trên đại lục này thây khô hoành hành, một đám bất trụy tu sĩ cũng bị chật vật không chịu nổi, người này lại còn có thể ung dung thoải mái như thế? Nhưng không đợi hắn suy nghĩ, Độc Ma lão tổ đã nhịn không được ngang nhiên xuất thủ, người này đối với Tiêu Thần đã sớm hận vô cùng, giờ phút này gặp mặt, tự nhiên muốn sinh tử một phen.

Độc Ma lão tổ, tu luyện công pháp “Độc Ma quyết”, hấp thu vô tận độc tố luyện hóa làm pháp lực, bản thân mỗi một chút pháp lực cũng là vật kịch độc, tu sĩ đồng cấp không có khả năng ngăn cản, bỏ ra tính tình người này không đề cập tới, chỉ một thần thông thủ đoạn cũng là cực kỳ mạnh mẽ.

- Độc chướng.

Độc Ma lão tổ nhe răng cười một chưởng phách đến, phương viên ngàn trượng, trong nháy mắt dâng lên đủ mọi màu sắc sương mù, tiên diễm ướt át. Chướng khí độc này, chính là luyện ra từ pháp lực trong cơ thể người này, có thể làm ô uế pháp bảo, ăn mòn thân thể, đả thương nguyên thần, tu sĩ bình thường chỉ cần hít vào một tia, độc tố trong nháy mắt rót vào ngũ tạng lục phủ toàn thân huyết nhục, chịu đựng bảy bảy bốn mươi chín ngày cực kỳ tàn ác thống khổ sau, mới có thể toàn thân hóa thành vũng máu mà chết, thật là âm độc tới cực điểm.

Độc chướng khí này số lượng không nhiều lắm, nhưng lúc này vì đem Tiêu Thần vừa mới bắt lại, Độc Ma lão tổ đã toàn lực xuất thủ, không giữ lại chút nào.

Thân thể Tiêu Thần núp dưới hắc bào, đối mặt độc chướng khí này khẽ cau mày, tiện đà đưa một tay chụp tới.

- Thần thông, phong khởi.

Rồi thuận tay quét ngang.

- Thần thông, vân dũng.

Cuối cùng song chưởng phách xuống

- Thần thông, vũ khí.

Khắp Thiên Âm Phong vô tận lệ vân, bay lả tả huyết vũ. Âm độc thần thông, Tiêu Thần trong tay cũng có, hơn nữa uy năng không kém gì chướng khí kia.

Hai loại thần thông, tất cả đều chí âm chí độc, giờ này đang quấn quýt vào nhau. Huyết vũ rơi, nhỏ vào chướng khí ở bên trong, tựa như nước lạnh rơi xuống chảo dầu sôi sục, ầm ầm kịch liệt phản ứng. Nơi đây hoang dã, cây cối xanh tươi, nhưng giờ phút này chỉ vì hai người giao thủ mà thật nhanh trở nên xơ xác mà chết, cuối cùng hóa thành bụi bay lả tả.

Gió nổi lên, mây cuồn cuồn tới cùng những trận mưa ào ạt vũ bão, tam đại thần thông liên hợp ra tay chống lại khí độc kia chiếm thế thượng phong.

Độc Ma lão tổ kinh sợ, bản thân hắn thân thủ bình thường, có thể đứng đầu đồng cấp tu sĩ, chính là dựa vào một thân độc lực, nhưng giờ phút này khi thứ mà hắn am hiểu nhất, cũng lại bị Tiêu Thần chèn ép xuống hạ phong, trong lòng tự nhiên cực kỳ chấn động.

- Hừ! Tiểu tạp chủng, xem ra ngày đó ngươi còn ẩn tàng tu vi, dù vậy, chẳng lẽ ngươi cho là bằng chính thần thông tiểu thuật, là có thể bảo toàn tính mạng?

Độc Ma lão tổ cười lạnh, há miệng cắn chót lưỡi, một cỗ huyết độc tanh hôi từ trong miệng phun ra, hóa thành huyết kiếm hướng Tiêu Thần vọt tới.

Độc huyết này là Độc Ma lão tổ cả đời công luyện mới ra, kịch độc vô cùng, sợ rằng cho dù là bất trụy tu sĩ, không cẩn thận trúng loại độc này cũng phải một phen hao tổn tinh lực, Nguyên Anh tu sĩ tất tử vong!

Độc huyết bắn ra, âm phong tán loạn, lệ vân tan rã, huyết vũ vỡ vụn, tam đại thần thông vốn là âm độc vô cùng, thế nhưng lúc này không thể ngăn trở vật ấy nửa phần.

Ánh mắt Tiêu Thần chớp lên, một chưởng chém tới

Thần thông “Phúc thủ”, một tay có thể nâng trời, một chưởng có thể lở đất.

Âm phong, lệ vân, huyết vũ tương dung, quấn quýt lẫn nhau, hóa thành một tay chưởng, cỡ bảy trăm trượng nháy mắt đem Độc huyết cấm cố, tiện đà chụp xuống.

Độc Ma lão tổ sắc mặt đại biến, độc máu này không sợ thần thông trấn áp, nhưng biến cố trước mắt cũng là thật ngoài dự liệu.

Một chưởng thần thông này, hắn có thể chống đỡ được, nhưng trong lòng bàn tay này trấn áp độc máu, tuy là hắn phóng thích ra, nhưng nếu là tự thân lây dính nửa điểm, tất nhiên kết cục là phải chết.

Cho nên một chưởng thần thông này, tuyệt đối không thể chống lại. Độc Ma lão tổ trên người linh quang lóe lên, toan chạy trốn.

Nhưng ngay lập tức, trong mắt Tiêu Thần chợt lóe lên tia mãnh liệt, đưa tay hướng tới Độc Ma lão tổ hưng hăng túm chặt.

- Cấm cố!

Tuy rằng thần thông này hắn tu luyện có hạn, uy lực không mạnh, nhưng bất trụy tu sĩ cũng có thể cần cố được một lúc, huống hồ là người này.

Độc Ma lão tổ sắc mặt trắng bệch, không gian xung quanh bị trấn ấp mạnh mẽ khiến hắn bị giam cầm tại chỗ không thể thoát thân. Mà giờ khắc này, bàn tay kia đã ầm ầm chụp tới.

Chưởng tới, độc máu tự nhiên bay lả tả ra, rồi xâm nhập vào thân xác.

Độc Ma lão tổ toàn thân độc công, nhưng không chút phản kháng lại độc máu dưới thân, thân thể trong nháy mắt hóa tro bụi, một chút nguyên thần cũng không thể thoát ra. Người này, cuối cùng đúng là chết vì độc huyết do chính mình cả đời tu luyện.

Hai người ra tay ngầm đấu đá, bất quá chỉ vài hơi, đám người Vân Mặc tử kia thậm chí không kịp xuất thủ tương trợ, Độc Ma lão tổ dĩ nhiên bỏ mình, hóa thành tro bụi.

- Nhanh chóng, cường hãn!

Đám người Vân Mặc tử mi tâm khẻ run lên, Độc Ma lão tổ này, tuy rằng người khác không thích, nhưng bản thân thực lực cũng rất mạnh, nhưng giờ phút này dưới tay Hắc bào tu sĩ, trong nháy mắt liền vẫn lạc.

Trầm mặc một chút, Vân Mặc tử trầm giọng mỏ miệng nói:

- Độc Ma lão tổ là bạn chúng ta, chẳng lẽ ngươi không sợ chúng ta ra tay, cho ngươi bỏ xác nơi này?

- Không ngờ đạo hữu tự tin vào thực lực đến vậy, cho dù sáu người ta liên hợp giảo sát, tự thấy cũng có thể toàn thân mà lui.

Tiêu Thần nghe vậy hơi trầm ngâm, lập tức chậm rãi lắc đầu, nói:

- Vân Mặc tử đạo hữu, hôm nay Tiêu Thần diệt sát Độc Ma lão tổ chính là ân oán cá nhân, không hề có địch ý với các vị.

- Hơn nữa, tại hạ còn muốn cùng chư vị đạo hữu hợp tác, cùng tìm kiếm bảo vật, nếu không lúc trước liền có thể dốc sức bỏ chạy, sẽ không xảy ra tình thế khó xử này.

Ánh mắt Tiêu Thần lóe lên, y mở miệng nói như vậy tất có ý khác. Vân Mặc tử này biểu hiện cực kỳ kỳ lạ, giờ phút này khi thây khô hoành hành tại đây mà vẫn có thể bình yên tiến vào nơi này, nói vậy huyết bào trên người tất có quan hệ. Nếu thế, bọn hắn tiến vào nơi này trước cũng đã biết tình hình trong đó, lúc này mới có chuẩn bị mà đến. Trực giác nói cho Tiêu Thần, bảy người này tuyệt nhiên biết rất nhiều chuyện mà hắn không biết. Có lẽ đi theo nhóm chúng có thể giúp hắn mau chóng cởi bỏ toàn bộ bí mật che dấu ở đại lục này.

Vân Mặc tử trong lòng khẽ động, Tiêu Thần nói như vậy thực sự là ngoài dự tính của hắn, nhưng nếu nghĩ kỹ lại trong lòng không khỏi có chút toan tính. Dù sao ra tay với Tiêu Thần cũng phải coi chừng, thực lực tuyệt đối vượt xa Nguyên Anh hậu kỳ tu sĩ, có hắn trợ giúp, tự nhiên nắm chắc hơn vài phần.

- Đạo hữu nói lời là thực?

Tiêu Thần gật đầu.

Vân Mặc Tử trầm ngâm, rồi thản nhiên nói:

- Tiêu Thần đạo hữu muốn gia nhập chúng ta cũng không phải là không thể, nhưng cần phải lấy tâm ma mà thề, tuyệt đối không mang ý bất hảo nào.

- Đạo hữu yên tâm, ta lấy tâm ma mà thề, tuyệt đối sẽ không nhằm vào các vị đạo hữu xuất thủ.

Tiêu Thần hơi trầm ngâm, chăm chú tuyên thề.

Đợi thề ước xong, Vân Mặc tử trên mặt lộ ra vài phần vẻ hài lòng, còn các vị tu sỹ khác càng không có ý kiến gì. Bọn họ bảy người vốn cũng là bởi vì lợi ích tạm thời mà tập hợp, chết đi một người lại thêm người cực kỳ lợi hại hơn, đối với bọn họ chẳng có gì là tổn thất.

- Pháp bào trên người Độc Ma lão tổ đã tổn hại, nhưng may mắn lão phu còn có một văn kiện trong tay, Tiêu Thần đạo hữu hãy gữi lấy, có vật này trong tay, thây khô kia không thể cảm giác được sinh mệnh khí tức trong cơ thể.

Nói tới đây, ánh mắt Vân Mặc tử lóe lên, vừa rồi Tiêu Thần có thể bình yên vô sự mà tới đây cũng là nhờ dùng thủ đoạn có thể tự che đi khí tức, nhưng hắn vẫn chưa hỏi nhiều, dù sao mỗi người đều có những bí mật riêng của mình.

- Chắc hẳn đạo hữu còn rất nghiều nghi hoặc cần giải đáp, nhưng bây giờ ta hơn hết là nên rời đi trước, để tránh có người đến.

Nói xong, người này độn quang lóe lên tiến thẳng về phía trước.

Năm người còn lại đảo ánh mắt qua Tiêu Thần, trừ Đa Bảo đạo nhân khẽ gật đầu xem như bắt chuyện, còn đâu bốn người kia trong mắt có chút kiêng kỵ, lạnh lung. Tiêu Thần cũng không để ý, đem huyết bào kia mặc lên người, hơi trầm ngâm, theo đuôi mà đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui