Đạo

Tiêu Thần hơi trầm ngâm, hai tay nháy mắt hóa thành một đoàn hư ảnh, xuất ra trăm ngàn cấm đạo phù văn.

Trên đường đi vế phía trước, bên cạnh một gốc cổ thụ, một gốc Thanh Thảo nảy mầm sau đó dần dần vươn lên cao lớn, lắc lư theo gió vô cùng sinh động, từ rong cây phát ra khí tức nhàn nhạt

Ánh mắt Tiêu Thần chớp lên độn quang chợt lóe, hóa thành một đạo thanh hồng, cấp tốc bay về phía trước.

Một lát sau, độn quang thu liễm, nhìn dòng suối trước mặt, Tiêu Thần nhíu mày, lắc đầu

- Xem ra hai người phía trước, cũng cực kỳ cẩn thận.

Ta đoán không sai, Thần Đạo Tử, người này quả nhiên che dấu sâu đậm, cuối cùng đúng là hắn cùng với Vân Mặc Tử là hai người sống sót.

Cấm chế dòng suối nhỏ này là thủ pháp đặc biệt của Thần Đạo Tử, nhìn như đã bị phá đi, chỉ khi nào có tu sĩ tiến vào trong đó, cấm chế này sẽ trong nháy mắt lần nữa gầy dựng lại hóa thành một bộ sát trận, nếu không kịp chuẩn bị mà bị vây trong đó, mặc dù chưa chắc sẽ bị ảnh hưởng tới tánh mạng, nhưng tất nhiên sẽ khiến cho hai người Vân Mặc tử, Thần Đạo Tử phát hiện.

Tạm dừng một lát, Tiêu Thần ra tay phá cấm, Thần Đạo Tử bày ra cấm chế này có chút xảo diệu, trên thoát phá cấm chế có thêm một chút bút pháp, chính là điểm mắt cho rồng, đem trọn cấm chế biến thành vật sống, muốn phá giải mà không bị phát hiện, tự nhiên cần phải cực kỳ cẩn thận mới được.

Một khắc đồng hồ sau, Tiêu Thần xảo diệu xé mở trên cấm chế một vết nứt, thân ảnh chợt lóe, nháy mắt phóng qua dòng suối nhỏ, sau đó liền ra tay, dung nhập thêm Khê Thủy cấm chế vào làm cho nó biến hóa, khiến cấm chế này càng khó giải quyết hơn, lúc này mới xoay người tiếp tục đi.

Đa Bảo Đạo Nhân Lăng Không mà đi, mỗi bước hạ xuống, không gian dưới chân giống như gặp áp súc khúc chiết, tiến tới xuyên qua vô tận khoảng cách, hời hợt lộ rõ thần thông.

Nhưng vào thời khắc này, mày hắn đột nhiên hơi hơi nhăn lại, trong nháy mắt, dưới gốc cây cổ thụ bên cạnh một gốc cỏ xanh đột nhiên hóa lớn hơn mười trượng, lá xanh có răng cưa, lóe ra kim chúc sáng bóng hướng nơi này cuốn tới.

-A

Đa Bảo Đạo Nhân kinh ngạc một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Đối mặt sự tấn công của Thanh Thảo, sắc mặt hắn cực kỳ bình tĩnh, ống tay áo vung lên, không thấy hắn có nửa điểm động tác, bản thể Thanh Thảo liền đột nhiên run lên, hóa thành vô số cấm đạo phù văn bay tán loạn.

- Tiểu tử kia cấm đạo tu thật thâm sâu, trình độ cấm đạo hoá sinh quả là không thấp, thậm chí ngay cả thần thức của lão tổ quét qua mà vẫn có thể giấu diếm được.

Trên mặt Đa Bảo Đạo Nhân lộ ra vẻ thú vị

- Cấm chế tuy rằng xảo diệu, nhưng tu vi bản thân quá thấp, muốn vây khốn lão tổ, bằng vào chừng này còn chưa đủ đâu.

Thanh âm vừa dức, Đa Bảo Đạo Nhân từng bước bước ra, trong nháy mắt thân ảnh vài lần lóe lên rồi biến mất.

. . . . .

Ngày thứ sáu.

Vân Mặc tử nhìn vách núi huyết sắc trước mắt, trên mặt hiện lên vẻ vô cùng nóng bỏng, mục đích cuối cùng là chỗ này, rốt cục thì cũng tới.

Sắc mặt Thần Đạo tử trắng bệch, lần này không phải là do giả tạo, ma2do mấy ngày không ngừng phá giải cấm chế, cho dù hắn vộ cùng cẩn thận, nhưng nguyên thần cũng hao tổn không nhỏ. Giờ phút này mắt thấy Vân Mặc Tử biểu hiện như thế, trong lòng hắn khẻ động, toàn thân bởi vì kích động mà run lên nhè nhẹ.

- Vân Mặc tử đạo hữu, chẳng lẽ nơi này đã là nơi đến cuối cùng rồi sao?

Vân Mặc tử hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại, một lát sau chậm rãi mở ra

- Không sai, nơi này chính là nơi mà ngọc giản ghi lại Huyết Tinh Chi Bích, chỉ cần xuyên qua nơi này là có thể đến chổ sâu nhất của đại lục.

Giọng điệu nghiêm nghị, khó nén nổi vui mừng trong lòng.

Ánh mắt Thần Đạo Tử đảo qua, Huyết Tinh Chi Bích cao vạn nhận, hai bên nhìn lại không thấy điểm cuối, toàn thân tản mát ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt. Đưa tay chạm tới, thạch bích mát mẻ, mơ hồ tản mát ra ba động khác thường..

Huyết Tinh Chi Bích này làm thế nào để bài trừ, vật ấy rõ ràng không phải là cấm chế biến ảo ra, chẳng lẽ chúng ta cần dựa vào tu vi, thi triển thủ đoạn mạnh mẽ mới có thể mở ra một lối đi sao?

Thần Đạo tử nhíu mày, mặc dù chưa có thử qua, nhưng trực giác nói cho hắn biết, Huyết Tinh Chi Bích trước mắt này, tuyệt đối không tầm thường, hai người bọn họ tuy rằng đều là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ đại thần thông, nhưng nếu muốn phá vỡ, chỉ sợ cũng không phải là chuyện dễ.

Đáy mắt Vân Mặc tử hiện lên vài phần dị sắc, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, thản nhiên nói:

- Thần Đạo Tử đạo hữu có điều không biết, Huyết Tinh Chi Bích này chính là dị vật do thiên địa tạo ra, chắc chắn vô cùng, đừng nói là hai người chúng ta, cho dù có là bất trụy tu sĩ nế không có bí pháp phá giải cũng đừng hòng tiến vào trong đó.

- Cái gì!

Sắc mặt Thần Đạo Tử nháy mắt biến đổi, ánh mắt hoàn toàn u ám, trầm giọng nói:

- Lại còn có việc này, trước mắt chúng ta nên làm thế nào, Vân Mặc Tử đạo hữu, không biết ngươi có phương pháp phá giải không?

Vân Mặc tử nghe vậy gật đầu, thản nhiên nói:

- Phương pháp phá giải này lão phu tự nhiên là biết, nếu không cũng sẽ không mang theo đạo hữu một đường tới đây.

Nói xong, ánh mắt hắn chớp lên, trên mặt lộ ra vẻ cười như không cười

Trong lòng Thần Đạo Tử máy động, dưới chân không để lại dấu vết hướng phía sau lui về mấy bước

- Đạo hữu đây là ý gì, chẳng lẽ phá vỡ cấm chế này, cần dùng đến tại hạ sao?

Trong lòng hắn dĩ nhiên sinh ra ý đề phòng.

Vân Mặc tử thấy vậy trên mặt lại là không có nửa điểm dị sắc

- Huyết Tinh Chi Bích phải lấy nguyên thần cùng máu huyết của hạ tộc thấp kém tế điện mới có thể mở ra.

Trên mặt hắn toát ra vẻ khác thường, khóe miệng nhếch lên cười khẽ, rồi lại hiện rõ vô cùng dữ tợn.

- Đúng hôm nay lão phu cần mượn nguyên thần cùng máu huyết của Thần Đạo Tử đạo hữu dùng một chút.

Sắc mặt Thần Đạo Tử cực kỳ khó coi, trong đôi mắt sát khí tung hoành.

Mượn nguyên thần cùng máu huyết của ta, xem ra đạo hữu lúc trước sớm đã có ý niệm muốn đem tại hạ diệt sát độc chiếm bảo vật.

- Bất quá Vân Mặc Tử đạo hữu quả thực nghĩ rằng bằng vào thần thông của mình là có thể đem tại hạ diệt sát sao

Thanh âm dày đặc, phát ra sát khí lãnh liệt.

Vân Mặc tử lắc đầu

- Đạo hữu thần thông thủ đoạn không dưới tại hạ, cho dù là bằng vào bảo vật kích đấu, trong lòng tại hạ cũng không có mười phần nắm chắc.

Thần Đạo tử trong lòng hung hăng máy động, Vân Mặc Tử này hắn cũng không úy kỵ, nhưng cố tình thản nhiên thừa nhận như vậy, cũng khiến trong lòng hắn sinh ra vài phần cảm giác không ổn.

- Thần Đạo Tử đạo hữu chẳng lẽ đã quên, khi mới vào nơi này, tại hạ từng mượng pháp bảo mà đạo hữu dùng phá cấm.

Nói đến đây, ánh mắt Vân Mặc Tử chớp lên, đáy mắt hiện lên vài phần lệ mang.

Thiên tâm kết!

Vật ấy cực kỳ trân quý, có thể giúp nguyên thần tu sĩ tăng lên, có thể nói là chí bảo thế gian hiếm có, Thần Đạo Tử vẫn luôn đeo bên mình, giúp thủ đoạn phá cấm tăng mạnh, nhưng giờ phút này nhớ tới, khiến cả người lông tơ dựng đứng.

Thiên Tâm Kết, giống như vòng cỏ, màu xám nhạt, đeo trên đầu, giúp nguy6n thần tu sĩ tăng lên

Giờ phút này Thần Đạo tử đưa tay muốn giật lấy nó, nhưng đã chậm mất rồi.

Trên Thiên Tâm Kết đột nhiên sinh ra hơn mười gai nhọn, hung hăng đâm vào đầu Thần Đạo Tử, hai mắt hắn trừng lớn, trên mặt lộ ra vô tận thống khổ, há mồm bi thảm, nhưng bất quá chỉ sau mấy lần hít thở thì không còn giãy dụa, sắc mặt dại ra, hai mắt vô thần, như cái xác không hồn hoàn toàn bị khống chế.

Trên mặt Vân Mặc Tử lộ ra vẻ đắc ý, lúc trước hắn cùng với Thanh Quang Tán Nhân, Hỏa Liên Chân Nhân hợp lại tầm bảo, ngẫu nhiên phát hiện một động phủ thượng cổ, ba người tiến vào trong đó, nhưng chỉ có hắn chiếm được cơ duyên lớn nhất. Sau một lúc trầm, hắn mới cố tính đem chuyện này cho hai người phát hiện, sau đó cả ba người liên thủ âm thầm lên kế hoạch.

Gây xích mích ở Hãn Hải đại lục, Tu Chân Giới phong vân biến sắc.

Sử dụng tu sĩ bất trụy vì nó mở đường đi trước.

Trù tính ra tay, đem toàn bộ tu sĩ bên người diệt sát, cuối cùng độc chiếm bảo vật.

Đến lúc này, hết thảy mọi việc đều tiến triển cực kỳ thuận lợi, cuối cùng chỉ còn lại có một mình hắn tiến vào nơi sâu nhất của đại lục, đẻ được cô duyên nghịch thiên trong đó.

Sự tình đã đến thời đểm cuối cùng, chỉ cần hoàn thành một bước cuối cùng này toàn bộ xắp đặc đều muốn viên mãn.

Sắc mặt Vân Mặc Tử nghiêm túc, tâm niệm vừa động, Thần Đạo Tử với sắc mặt đờ đẫn đi đến trước Huyết Tinh Chi Bích, đưa tay cắt qua cổ tay, hướng lên trên thạch bích. Máu tươi cuồn cuộn chảy ra, giống như dung nhập vào bên trong thạch bích. Mà sau khi Huyết Tinh Chi Bích hấp thu này máu hyết, phạm vi mấy trượng nhất thời biến thành đỏ thẫm. Màu đỏ này giống như có sinh mạng, giờ phút này tại bên tronng thạch bích không ngừng bốc lên, cuối cùng biến ảo trở thành một cánh cửa hư ảnh.

Ngay khi cánh cửa hư ảnh xuất hiện trong mắt Vân Mặc Tử bỗng nhiên bộc phát ra một đạo tinh quang, đưa tay nháy mắt chụp xuống, mạnh mẽ đem nguyên thần của Thần Đạo Tử ép xuất ra ngoài, hung hăng hướng thạch bích trước mặt đè xuống.

Máu tươi Hạ tộc xây dựng cửa, lấy này dùng nguyên thần tế điện, Huyết Tinh Chi Bích, mở ra!

Gầm lên dữ tợn, nguyên thần của Thần Đạo Tử nháy mắt bị nuốt vào, cánh cửa trên thạch bích càng lúc càng giống thật, cuối trên thạch bích hóa thành một cánh cửa thực, sau đó liền mở ra, lộ ra huyết sắc thông đạo.

Trong mắt Vân Măc Tử lộ ra vẻ nóng bỏng, trên người độn quang chợt lóe, nháy mắt tiến vào trong thông đạo.

. . . . .

Thần thức Tiêu Thần phát ra, quét ngang quanh thân, dưới sự trợ giúp của Kim Ấn, mọi cấm chế đều không thể thoát khỏi cảm ứng của hắn.

Một đường đi tới, phá giải các loại cấm chế không dưới mười cái, mỗi lần Tiêu Thần đều thêm chút thay đổi, khiến cho uy lực càng thâm sâu, dùng để ngăn cản người đuổi theo phía sau. Nhưng bất luận hắn thi triển thủ đoạn cấm chế như thế nào, tựa hồ đối với tu sĩ phía sau đều không có nửa điểm tác dụng, hơn nữa bằng vào thời gian cấm chế bị phá mà tính toán, đối phương tựa hồ cố ý khống chế khoản cách cùng hắn, mấy ngày đã qua không có tới gần cũng không có bị bỏ xa. Phát hiện điều này trong lòng Tiêu Thần hơi trầm xuống, sắc mặt cực kỳ khó coi. Tu sĩ thần bí phía sau này biểu hiện như vậy xem ra chỉ có hai loại khả năng, thứ nhất là người này tu vi sâu không lường được, bằng vào thần thông mạnh mẽ xuyên thấu cấm chế, thứ hai là tu sĩ thần bí này cũng tinh thông cấm đạo, lúc này Tiêu Thần đã bố trí toàn bộ thủ đoạn, căn bản không thể tạo thành nữa điểm khó khăng nào cho người này. Nhưng bất luận là thế nào tu sĩ phía sau này này quả thất có chút khó giải quyết. Tiêu Thần muốn ngồi phía sau làm Hoàng Tước, giờ phút này bị tu sĩ thần bí theo đuôi, tự nhiên khiến hắn trong lòng bất an giống như có một mũi nhọn ở sau lưng.

- Người này đến tột cùng là ai?

Tiêu Thần nhíu mày, lần này thông qua thất khiếu phá không trận tu sĩ tiến vào chỉ có bảy người, Thanh Quang Tán Nhân, Quỷ Bà đến giờ cũng không biết đi đâu, Vân Mặc Tử, Thần Đạo Tử ở phía trước, Đa Bảo Đạo Nhân, Hỏa Liêm Chân Nhân thì đã chết, cẩn thận mà nghỉ, thì chỉ có hai người Thanh Quang Táng Nhân cùng Quỷ Bà là có khả năng nhất. . . Hoặc là, hai cái cấm đạo phù vân mà hắn bày ra bị vở không đều không phải là do tu sĩ tử vong, mà là bị người phát hiện, Tiêu Thần nhíu mày trong đầu chẳng biết tại sao lại xuất hiện bộ dạng Đa Bảo Đạo Nhân kia, người này cho hắn cảm giác cực kỳ thâm sâu, chẳng lẽ người sau lưng chính là hắn sao?

Cục diện trước mắt, tựa hồ bởi vì người sau lưng, đột nhiên trở nên khó bề phân biệt.

Nhưng vào thời khắc này, ánh mắt Tiêu Thần ngưng lại, ngẩng đầu hướng phía trước nhìn lại.

- Lại có một cấm đạo phù văn vỡ vụn, chỉ còn một cái hoàn hảo, vậy là không phải bị người phát hiện.

Không biết, người chết là ai?

Tiêu Thần nhíu mày, một lát sau sắc mặt đột nhiên trở nên cực kỳ khó coi, hắn cùng với cấm đạo cuối cùng có một tia cảm ứng, giờ phút này cũng đột nhiên biến mất, thực sự không phải là ký hiệu thoát phá, giống như là bị một tồn tại nào đó mạnh mẽ ngăn cách.

- Xem ra người cuối cùng còn sồng đã tiến nhập vào nơi cuối cùng nếu không tuyệt đối sẽ không xuất hiện loại biến cố này!

Đôi mắt Tiêu Thần ánh lên, trong cơ thể tản mát ra khí tức hung hãn

- Bất quá dù như thế nào, hôm nay cũng phải tra rỏ sự tình, nơi này là nơi sâu nhất của đại lục, đến tột cùng ẩn tàng loại bí mật nào!

Ngay sau đó, độn quan trên người Tiêu Thần sáng lên, gào thét đi tới.

. . . . .

- Ân? Tiểu gia hỏa này đột nhiên tăng tốc đi tới, tất nhiên là đã nhận ra phía trước có biến cố, chẳng lẽ hai người Vân Mặc Tử đã tới nơi cuối cùng.

Đa Bảo Đạo Nhân nhíu mày, tiện đà cười khẽ,

- Bất luận như thế nào, với lão phu lúc này, tất cả cơ duyên tạo hóa tự nhiên toàn bộ đều thuộc về ta, bọn ngươi chung quy chỉ có thể phí công.

Thanh âm hờ hững, lại vô cùng tự tin bá đạo.

Cước bộ hạ xuống, không gian gợn sóng, thân ảnh Đa Bảo Đạo Nhân nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui